Từ Nữ Thái Y Thành Thầy Thuốc Ở Thập Niên 70


May mắn nhóm bọn họ được là phân tới tổ nhổ cỏ, nếu yêu cầu phải khiêng cuốc làm việc nặng, Giản Trăn Trăn hoài nghi chính mình sẽ ngất xỉu đi.

Nghĩ đến đây, Giản Trăn Trăn càng bức thiết phải thay đổi, cho nên cô xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, “Có chút vựng.

”Vừa nghe Giản Trăn Trăn nói như vậy, không chỉ là Tống Tiểu Vân, những người khác cũng đều nhìn về phía cô, Tống Tiểu Vân lên tiếng: “Cô đừng miễn cưỡng, nếu lại sinh bệnh, vậy mất nhiều hơn được.

”Đây là một bút toán thua thiệt, nếu không cố được thì xin nghỉ, nhiều lắm chỉ chậm trễ một hai ngày, nếu cô còn ngạnh căng sau đó bệnh càng nặng, vậy thì thời gian nghỉ ngơi không chỉ một hai ngày, còn muốn tính số tiền bỏ ra nằm viện.

Số tiền đó còn có thể mua tới nhiều ít lương thực a?Cho nên Giản Trăn Trăn cũng không miễn cưỡng, làm xong công việc trong buổi sáng, ghi được hai công điểm, liền đến chỗ chi đội trưởng xin nghỉ, Tống Tiểu Vân cùng đi với cô: “Ngày hôm qua cô ấy vừa tới liền phát sốt, cô ây không phải trốn tránh lao động.

”Chi đội trưởng nhìn sắc mặt Giản Trăn Trăn, cũng không nghi ngờ gì: “Vậy cô đi về nằm hay là?”Giản Trăn Trăn: “Tôi muốn đi bệnh viện tìm bác sĩ kê chút thuốc uống.

”Chi đội trưởng phất phất tay: “Vậy cô cần đi tìm đại đội trưởng khai giấy giới thiệu.

”Nghe được ý đồ của Giản Trăn Trăn tới tìm mình, đại đội trưởng quan tâm hỏi hai câu, liền viết giấy giới thiệu cho cô: “Cô đi đến công xã, nếu không biết bệnh viện đi như thế nào có thể tùy hiện hỏi một người nào cũng được.

”Công xã ở địa phương cũng không lớn.

Cầm giấy giới thiệu, Gian Trăn Trăn trở về chỗ ở của thanh niên trí thức, Trương Văn Thư lên tiếng: “Cô có muốn tôi đi với cô hay không? Cô cũng không biết bệnh viện ở đâu.

”Vừa nghe lời này, lòng Tô Duyệt Hoa liền nhắc tới cổ họng, nữ thanh niên trí thức ở đây ai biết đi đến bệnh viện như thế nào?Chẳng lẽ chỉ có Gian Trăn Trăn không biết.

Cho nên cô ta tức khắc mở miệng: “Bệnh viện Công xã rất dễ tìm, không cần phải làm như vậy.

”Giản Trăn Trăn cũng vội vàng từ chối: “Tôi không có việc gì, đi chậm một chút là được, ngày hôm qua đại đội trưởng có nói cho tôi vị trí của bệnh viện, nhất thời không tìm được cũng không sao, tôi hỏi người khác là được.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui