Những người này đi vào trạm y tế, Giản Trăn Trăn cho thuốc đều là những thứ thường thấy, chỉ là điều chỉnh liều thuốc một chút, kết quả lại không giống nhau.
Một hai liều uống xuống, tình trạng bệnh tình được cải thiện rõ ràng.
Có người còn tự thể nghiệm, lại tuyên truyền khắp nơi vì vậy những người nghi ngờ lúc trước hiện nay đã giảm tiếp một nửa.
Danh tiếng của Giản Trăn Trăn trong đại đội thay đổi hoàn toàn.
Khi mọi người nhìn thấy cô, cơ bản đều dùng gương mặt tươi cười tiếp đón, há mồm liền kêu bác sĩ Tiểu Giản, thoạt nhìn rất thân thiện.
Giản Trăn Trăn không có kiêu ngạo tự mãn, bây giờ đây mới là bắt đầu, nếu là cô biểu hiện sai lầm, nháy mắt nghi ngờ liền sẽ lại bị đánh lên, vì vậy cô không thể thả lỏng được.Nhưng dù sao công việc này của cô cũng không thể tự cao tự đại, Giản Trăn Trăn cũng đã quen với áp lực này.
Tuy nhiên, nhiều người tới trạm y tế khám bệnh như vậy, làm cho dược liệu vốn dĩ còn thừa không nhiều thì hiện tại trực tiếp rơi vào tình trạng báo nguy.
Giản Trăn Trăn không thể không cùng đại đội trưởng xin mấy thanh niên tới hỗ trợ lên núi kiếm thảo dược.Bước này cô có thể tìm người tới hỗ trợ, nhưng giai đoạn bào chế thảo dược thì trên cơ bản cần phải chính tay cô làm lấy.
Khoảng cách Trần Ngôn Hồng có thể một mình đảm đương một phía còn rất dài.Tuy rằng mệt, nhưng đây là việc Giản Trăn Trăn cảm thấy rất hứng thú, cho nên cô vui vẻ chịu đựng.Những việc cô làm mọi người đều nhìn, nhưng có một số việc mọi người không hiểu, vì vậy không thể giúp được gì, nhưng nếu có việc nhỏ nào bọn họ có thể giúp bọn họ sẽ giúp một tay không nề hà.Cho nên đống củi gỗ của trạm ý tế không chỉ không có biến thấp đi, còn biến cao lên.
Nước trong lu Giản Trăn Trăn cũng không cần phải nhọc lòng, luôn có người nhà người bệnh hỗ trợ đem nước đổ đầy.
Mọi người đều biết cô là thanh niên trí thức xuống nôn thôn không lâu, thức ăn tương đối khan hiếm, món chính mọi người có thể không dám đảm bảo, nhưng mỗi ngày rau dưa của Giản Trăn Trăn liền không có không bao giờ.Trần Ngôn Hồng đi theo bên người Giản Trăn Trăn mấy ngày, cũng mệt mỏi quá sức, thân thể cùng tinh thần đều mệt mỏi vô cùng.
Mỗi ngày đến giờ tan tầm cô về đến nhà đều chỉ có thể nghỉ ngơi, không rảnh lo đến việc khác.
Chồng Trần Ngôn Hồng, Dương Tam Hà nhìn vợ mình như vậy, nhịn không được lên tiếng hỏi : “Em như thế nào mệt thành như vậy?”.Cha hắn sắp xếp cho vợ hắn đến trạm y tế làm nhân viên vệ sinh y tế, chính là muốn cho vợ hắn nhẹ nhàng một chút a..