3.
Khi ta và A Ninh đến Thôi phủ, ta mới được biết đây là Thôi gia, một gia đình văn nhân có lịch sử hàng trăm năm, người phụ nữ đó chính là tục huyền* của chủ nhân đương nhiệm Thôi gia.
(Tục huyền: là cưới vợ khác, sau khi vợ đầu ch. ế.t)
Trong phủ rất rộng, được bao quanh bởi các núi giả, có nước xung quanh, bố trí có trật tự.
Nhưng điều kỳ lạ là trong phủ to như thế này không hề có chút linh khí của trẻ con nào cả.
Theo lý thuyết, đối với một gia đình như thế này, hương khói phải là thứ được coi trọng nhất, không có con trai không nói đi, thậm chí đến con gái cũng không.
Nha hoàn mặt sưng như đầu heo, liếc nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường nhưng lại bị ta đã bắt quả tang.
"Cái gì? Mắt bị chuột rút à? Có muốn bị đánh vào mắt không?"
Nàng ta vội vàng lắc đầu: "Sư phụ, mau đi gặp phu nhân của ta đi.” . Thách thánh tì𝗆 được ~ T𝐫𝐔𝗆T𝐫𝐮y en.𝓥n ~
Càng đến gần thì mùi hôi càng rõ ràng, nhưng ta nhìn xung quanh vẻ mặt của những hạ nhân và A Ninh thì dường như không thể ngửi thấy nó.
Nhìn trên giường, Thôi phu nhân được quấn như một con nhộng tằm trên bộ quần áo giống ngày hôm qua là khuôn mặt của những đứa trẻ.
Khi nhìn thấy ta, họ chảy ra những giọt nước mắt màu đỏ nở nụ cười ngọt ngào trên môi.
Một số người trong số họ thậm chí còn không có răng!
Thôi phu nhân bị quấn chặt đến mức không thở được, nước mắt của đứa trẻ xuyên qua lớp mỡ dày thấm vào nội tạng, khiến nàng ta đau đớn.
Nếu không có linh hồn của những đứa trẻ này, ta sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện này.
Trăm năm thế gia? Văn nhân khí khái? Thật nực cười.
Vì để thê tử sau sinh con cho chính mình, đã dùng những đứa con do thê tử quá cố để lại làm thức ăn, cộng thêm m.á.u thịt của đứa bé dưới một tuổi để thụ thai. Đứa trẻ sinh ra thông minh lanh lợi nhưng không sống được đến ba mươi tuổi.
Nhưng sau khi gặp ta, Thôi gia xem như phú quý đến cùng.
Thôi đại nhân mặc quan phục vội vã chạy vào nhà, khi nhìn thấy quần áo của Thôi phu nhân, ông sợ hãi quỳ xuống đất, chất lỏng màu vàng lan ra trên mặt đất.
Ông lẩm bẩm: “Bọn nhỏ không liên quan đến ta, vi phu cũng không biết a.”
Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, bầu trời mở ra một góc, trời vẫn sáng nhưng trong phòng lại lạnh lẽo như một hầm băng.
Ta đá Thôi Thế Đường đang nằm trên mặt đất ra, từ trong n.g.ự.c móc ra thông linh kính.
Trong gương, một cậu bé vừa lắc đầu vừa đọc sách nói với Thôi Thế Đường bằng giọng trẻ con: "phụ thân, phụ thân, ngày mai lớn lên con nhất định sẽ trở thành một đại văn nhân!”
4.
Ba mươi năm trước, Thôi Thế Đường mười sáu tuổi, là trưởng tử của Thôi gia, cả nhà đều đem tương lai của Thôi gia ký thác lên người hắn.
Thôi gia không giống như những quý tộc khác ở Kinh Giang, cố gắng thay đổi quy tắc hướng con cháu không có thông phòng, mỗi người chỉ được phép có một thê tử.
Thôi Thế Đường với chấp niệm nhất sinh nhất thế, bỏ đi quan niệm môn đăng hộ đối, không biện pháp mà yêu một cô nương chải tóc ở Kinh Giang, cũng triển khai theo đuổi mãnh liệt, dựa vào thơ từ của mình mà viết vô số bài thư tình khiến tim đập thình thịch.
Cô nương chải tóc Mạnh Kiều chưa bao giờ gặp ai theo đuổi như vậy, cho dù làm thiếp nàng cũng cam tâm tình nguyện nhưng đây là Thôi gia, gả vào thì ai còn dám coi thường nàng là một cô nương chải tóc.
Kết quả là hai người mất kiểm soát, trong vòng vài ngày, Mạnh Kiều bị Thôi Thế Đường mê hoặc, Thôi Thế Đường đến đi học cũng không đi, nhà cũng không về, không thấy Mạnh Kiều người giống như bị trúng tà.
Thôi lão phu nhân thấy con trai mình như vậy, liền thấy không thích hợp, nên đã tốn rất nhiều tiền để thuê một vị cao tăng đắc đạo đến làm lễ.
Vị cao tăng kia cao tám thước, đầu sáng bóng phản chiếu ánh sáng, mùi hương khiến người ta sảng khoái.
Cao tăng chuyển đến Thôi phủ, đi vòng quanh Thôi phủ vài lần, lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, trộn với huyết gà và huyết chó, rắc chung quanh Thôi phủ, một lát sau thay đổi bố cục của Thôi phủ, cũng dặn Thôi phu nhân giữ chặt con trai mình, nhanh chóng tìm mối nhân duyên môn đăng hộ đối cho con trai mình.
Cuộc tìm kiếm này đã tìm ra Thẩm Từ Ninh, con gái của một quan tam phẩm ở Kinh Giang.
Thẩm gia không thể hài lòng hơn với cuộc hôn nhân này, hơn nữa, Thẩm Từ Ninh là người đoan trang, tao nhã đọc đủ thứ thi thư ca phú cùng với Thôi Thế Đường quả là duyên trời tác hợp.
Chuyện này hoàn toàn chính là lệnh của phụ mẫu và lời nói của bà mối. Khi Thôi Thế Đường biết được việc này, hôn lễ chỉ còn bảy ngày nữa là diễn ra, vào ngày 15 tháng 4, một ngày có hoa đẹp và trăng tròn.
Mạnh Kiều không còn làm thợ chải tóc nữa, nàng ở trong ngôi nhà mà Thôi Thế Đường đã mua cho mình bắt đầu làm Thôi thiếu phu nhân còn đang mang thai tám tháng nữa.
Nàng giống như một con phượng hoàng giả bị nhốt trong tổ vàng, mơ ước lợi dụng đứa trẻ trong bụng để trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Thôi, nhưng nàng không biết bốn đứa trẻ trong bụng nàng sau khi sinh ra sẽ khóc rất nhiều, sau đó trở thành một đứa bé ch. ế. t.
Thôi Thế Đường không biết trong bụng có bao nhiêu đứa con, nhưng tình cảm của hắn với Mạnh Kiều là thật lòng, sợ nếu hôn lễ bị bại lộ sẽ một xác hai mạng liền phái người canh giữ, không cho tin tức lan truyền.
Hắn ôm Mạnh Kiều, sờ đứa bé trong bụng, vuốt ve mặt nàng: “Con ngoan, phụ thân sẽ sớm đưa con và mẫu thân về nhà.”
Mạnh Kiều mừng rỡ, nghĩ rằng sau bao nhiêu năm gian khổ, cuối cùng mình cũng tìm được một người đàn ông tốt để giao phó cả đời.
Thôi Thế Đường lần này bị Thôi lão gia nhốt trong nhà, đối với việc Thôi Thế Đường nói sẽ nạp Mạnh Kiều làm thiếp thất tức giận đến mức râu ria run rẩy.
Trong cơn tức giận, đã bắt tên sai vặt Lưu Nhị bên cạnh Thôi Thế Đường, lấy tính mạng của người nhà Lưu Nhị uy hiếp, tìm được ngôi nhà kia, khóa bên ngoài, cầm đuốc bao vây ngôi nhà.
Cùng đêm đó, Thẩm Từ Ninh thử chiếc váy cưới màu đỏ thêu chỉ vàng trong phòng khách của Thẩm phủ, trong khi Mạnh Kiều tuyệt vọng thở hổn hển trong biển lửa, chỉ muốn cứu lấy mạng sống của mình.
Ngôi nhà hiền hòa trước kia, khoảng sân tràn ngập tiếng cười đã thành tro bụi, nàng nằm liệt ôm lu nước to, cả người ướt dầm dề, hơi thở thoi thóp như con cá.
Nàng tâm đã lạnh, chẳng qua là vì đứa con trong bụng mà thôi.
Giờ lành đã đến, thập lý hồng trang, kiệu tám người khiêng, chiêng trống vang trời ở Kinh Giang vang tận trời xanh.
Thôi Thế Đường cưỡi ngựa cao chào đón Thẩm Từ Ninh vào Thôi gia.
Một người trở thành thiếu phu nhân Thôi gia, người còn lại trở thành con rể của nhà họ Thẩm.
Chú rể say khướt nghĩ rằng sau lễ cưới phải đến gặp Mạnh Kiều.
Thẩm Từ Ninh che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình bằng một chiếc quạt tròn.
Thôi Thế Đường lấy chiếc quạt tròn từ bàn tay mảnh khảnh của nàng, nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ vì rượu của nàng trong lòng chợt động, hắn bỏ Mạnh Kiều ra sau đầu, cởi quần áo và cởi thắt lưng, ngọn nến đỏ lập lòe, đêm xuân tiếp tục.
Mạnh Kiều dùng chút sức lực cuối cùng trèo ra khỏi bể nước, căn nhà đổ nát tràn ngập gió u ám, vầng trăng tròn trên bầu trời trông như hang động của qu. ỷ ă. n th. ịt người.
Nàng nằm trên mặt đất, xé một góc quần áo, cắn vào miệng rồi cởi quần lót.
Hai giờ sau, vào lúc nửa đêm, Mạnh Kiều cuối cùng cũng sinh đứa con cuối cùng, lần đầu làm mẫu thân, nàng kinh hãi nhìn bốn đứa con của mình.
Bốn đứa trẻ đã lớn lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không khóc lóc cũng không quấy khóc.
Bọn nhỏ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Mạnh Kiều bằng đôi bàn tay nhỏ bé dính đầy nhau thai.
Như muốn nói: “Mẫu thân, mẫu thân, đừng khóc, đừng khóc.”
Mạnh Kiều tựa hồ cảm nhận được một cỗ sức mạnh cực lớn trong người, nhưng lại phát hiện bốn đứa con của mình sắc mặt đều tím tái, rất gớm ghiếc.
Nàng nhanh chóng cởi quần áo định cho bọn trẻ ăn nhưng lũ trẻ đã nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình lại và nhắm chặt mắt.
Cổng lớn vang lên tiếng khoá, một người đàn ông mặc áo hòa thượng bước vào.
Hắn ta nhìn bộ dáng Mạnh Kiều, ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ rực.
Ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong thông linh kính, nhưng ta nhìn thấy hắn ta đang đến gần bốn
đứa trẻ, giọng nói của hắn nghe quen quen: “Họ đều ch. ế. t để bảo vệ ngươi, nhưng chính nhà họ Thôi mới đáng ch. ế. t.”