Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu



Editor: L.N.H.T

Thiếu niên mắt kính chạy tới thì ngăn ở trước mặt Dư Uyển Uyển, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt quật cường nhìn chị mình… lão đại nhóm bạo lực học đường với mái tóc xù dài…

Chỉ là dường như thiếu niên hiểu lầm gì đó rồi. Còn cô gái tóc xù hoàn toàn là một học sinh hư lười chẳng muốn giải thích với em trai ngoan học giỏi của mình.

Vì vậy không khí lập tức như đông lại, không ai nói với ai câu nào.

Trên mặt chị đại tóc xù được makeup mắt kiểu panda[1] nhìn thẳng vào thiếu niên mắt kính, giống như phóng điện bắn ra đóm lửa mạnh.

[1] Mắt kiểu panda là kẻ eyeliner đen, dầy cả mi trên. Một “biến thể nhẹ nhàng” của makeup mắt “gấu trúc” là chỉ kẻ viền mắt đen (cả trên lẫn dưới) và tán phấn mắt vừa phải (có hình ảnh bên dưới)

Đám em gái bu xem đều kinh hãi.

Trên thực tế là không ai có thể ngờ đến, học sinh giỏi đứng nhất toàn trường và chị đại tóc xù gắt gỏng này là hai chị em? Cho dù năm trước vị chị đại tóc xù này không nghỉ học cũng không nói câu này với em trai ở trong trường học.

Hơn nữa một người là nữ sinh cao to, một người là đậu nành mọt sách chính hiệu, nhìn vào hoàn toàn không giống như người một nhà.

Hiển nhiên quan hệ chị em không được tốt mấy, em trai mắt kính ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, còn chị đại tóc xù thì tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên đánh em trai mình một trận.

Nhưng chuyện hiểu lầm này thật sự không cần giải thích sao? Mặc dù lúc đầu đám chị em gái kia muốn xử đẹp Dư Uyển Uyển, nhưng về sau đã chuyển ngược lại thành Dư Uyển Uyển muốn xử đẹp Hoàng Hiểu Linh đấy nhỉ?

Hơn nữa Dư Uyển Uyển hoàn toàn chướng mắt bạn trai của Hoàng Hiểu Linh đấy có được không?

Lúc này, người bị hại là em gái Hoàng Hiểu Linh sớm đã bị mọi người ném lên chín tầng mây, mãi đến khi Phương Dật Thần mặc quần áo thể thao chạy nhanh vào ngõ nhỏ… Tất cả mọi chuyện mới phát triển theo hướng càng quỷ dị hơn…

“Hoàng Hiểu Linh, sao cô  có thể làm như vậy?” Phương Dật Thần vừa chạy vừa khàn giọng rống lên, giống như vai nam chính trong kịch cẩu huyết vậy…

Anh ta không hề ngờ rằng Hoàng Hiểu Linh yếu ớt này lại có thể làm ra chuyện đáng sợ kia?

Muốn post video nhiều cô gái đánh một cô gái lên mạng, thậm chí là muốn quay theo kiểu bạo lực, sau đó sẽ ghép mặt của người bị hại thành mặt của Dư Uyển Uyển. Cả trái tim của Phương Dật Thần treo lên tận cổ họng, quen bạn gái như Hoàng Hiểu Linh quả thật mệt tim.

“Em làm gì chứ?” Hoàng Hiểu Linh nhìn Phương Dật Thần với vẻ mặt bi thương.

Gần một tháng nay Phương Dật Thần vẫn luôn trốn tránh cô ta, không nói chuyện với cô ta, không trả lời tin nhắn lại cho cô ta, thậm chí cũng không nhận điện thoại của cô ta.

Không ngờ vừa thấy mặt lại trách mắng cô ta? Đúng vậy, cô ta muốn xử đẹp Dư Uyển Uyển đấy, nhưng cô ta thành công sao?

“Sao cô có thể gọi người đến đánh Dư Uyển Uyển?” Phương Dật Thần cau mày, đẩy các nữ sinh khác qua một bên, đi thẳng tới trước mặt Hoàng Hiểu Linh. Trong lúc đó, anh ta vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Dư Uyển Uyển một cái. Xác định cô không sao thì anh ta an tâm phần nào. Chỉ là không hiểu sao anh ta cảm thấy có chút chột dạ.

Nhưng rất dễ nhận thấy, Dư Uyển Uyển không hề đón nhận sự áy náy của anh ta. Ngược lại bởi vì biểu hiện của anh ta quá mức rõ ràng mà khiến Hoàng Hiểu Linh càng tức giận hơn.

“Cô ta cướp bạn trai em, em không thể dạy dỗ cô ta sao?” Hoàng Hiểu Linh nói xong thì uất ức đến hai mắt đều đỏ lên.


Đối với Hoàng Hiểu Linh mà nói, tình yêu một trận chiến.

Từ lớp mười cô ta đã thích Phương Dật Thần, đó là mối tình đầu của cô ta.

Từ lúc Phương Dật Thần đồng ý lời tỏ tình của cô ta, thế giới của Hoàng Hiểu Linh đã biến thành một màu hồng, ngay cả bầu không khí cũng ngọt ngào không gì sánh bằng.

Tất cả chuyện này giống như một giấc mộng đẹp mà Hoàng Hiểu Linh đã mong đợi mười sáu năm nay.

Cho tới bây giờ, Hoàng Hiểu Linh nhớ lại lúc trước vẫn có cảm giác thần hồn điên đảo…

Hoàng Hiểu Linh không muốn giấc mộng đẹp này dừng lại, cho nên dù có thế nào cũng không muốn buông tay.

Bướng bỉnh cũng được, ích kỷ độc ác cũng được, Hoàng Hiểu Linh chỉ muốn bắt lấy những thứ tốt đẹp trong tính mạng của mình.

Vào giờ phút này, trong ngõ nhỏ chỉ có hai nhân vật chính, tất cả chuyện vừa mới xảy ra giống như một vở kịch tình yêu thanh xuân đầy xô máu chó vậy.

Những người khác đều không nhịn được mà tập trung ánh mắt lên cặp tình nhân Hoàng Hiểu Linh và Phương Dật Thần kia. Về phần kịch gia đình của chị em tóc xù kia, hay là tình yêu trên người Dư Uyển Uyển chuyển đổi vị trí đều kết thúc…

“Mắc mớ gì đến Dư Uyển Uyển?” Hiển nhiên Phương Dật Thần cũng nóng nảy.

Trên thực tế, anh ta đã sớm phát hiện hẹn hò với Hoàng Hiểu Linh là một sai lầm.

Anh ta muốn chia tay, tìm đủ loại lý do, nhưng đối với Hoàng Hiểu Linh mà nói, những lý do kia đều vô dụng.

Hoàng Hiểu Linh luôn dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh ra, nói mấy lời đại loại như “Em không tốt chỗ nào, em sửa đổi là được mà?”.

Hoàng Hiểu Linh là một cô gái yếu ớt như cọng cỏ nhỏ.

Nếu như là tổng giám đốc bá đạo… đàn ông thành thục có lẽ rất thích mấy cô gái yếu ớt đơn thuần như vậy.

Nhưng đối với cậu con trai vẫn chưa trưởng thành như Phương Dật Thần, tuổi còn trẻ, tinh lực dồi dào, tràn đầy ảo tưởng về tương lai mà nói, Hoàng Hiểu Linh hoàn toàn không theo kịp anh ta. Phương Dật Thần thích chơi bời, thích chạy khắp nơi vui đùa, thích trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Sau đó, lúc vui vẻ sẽ quên mất cả bạn gái…

Hoàng Hiểu Linh lại luôn đứng ở trong bóng tối, nước mắt lưng tròng mà nhìn anh ta, tựa như quên hết tất cả lời chỉ trích ác ý của anh ta.

Điều này khiến Phương Dật Thần có đủ loại phiền não, tựa như Hoàng Hiểu Linh đại biểu cho nước mắt chảy không hết và phiền toái đếm không xong.

Đến cả con người cô ta cũng khiến anh ta cảm thấy chán nản, thậm chí là ngán.

“Tại sao lại không liên quan tới cô ta? Anh xem quảng cáo cô ta đóng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, anh còn giấu tạp chí của cô ta ở dưới gối, anh cho rằng em không biết? Em mới là bạn gái của anh. Dư Uyển Uyển này là cái gì chứ?”

Hoàng Hiểu Linh vẫn luôn khóc, khóc đến đau lòng muốn chết. Cô ta không biết, rốt cuộc tình yêu của mình sai ở chỗ nào?

Rõ ràng lúc bắt đầu hai người đều qua lại rất tốt, khi Phương Dật Thần cầm tay nhỏ của cô ta hai người đều thấy hạnh phúc. Tại sao chưa bao lâu thì thay đổi? Tình yêu không phải nên lâu dài sao?

Hoàng Hiểu Linh vạch trần bí mật của Phương Dật Thần, sắc mặt của Phương Dật Thần càng thêm khó coi.


“Không liên quan gì đến Dư Uyển Uyển cả. Một tháng trước tôi nói chia tay với cô, cô không muốn nghe. Nửa tháng trước, tôi nói chúng ta thật sự không thích hợp, chúng ta vẫn nên làm bạn bè đi, cô khóc lóc chạy đi. Sau đó tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô nữa. Tôi cho rằng thời gian có thể thay đổi suy nghĩ của cô. Cô biết không, tôi rất không thích nhìn thấy cô khóc, mắt của cô là hệ thống cung cấp nước sao? Tôi không biết sao cô lại thích khóc thế?” Lúc Phương Dật Thần nói những điều này, trên trán đều là mồ hôi.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, quen bạn gái cũng có thể trở thành tai nạn.

Trong lúc lơ đãng, Phương Dật Thần ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Dư Uyển Uyển đã đi rồi.

Lúc anh ta không chú ý tới, Dư Uyển Uyển lặng lẽ đi tới đầu ngõ. Dương như cô không hề quan tâm đến chuyện của anh ta, không hề để ý tới anh ta!

Còn anh chàng đeo mắt kính kia đang đi theo sát sau lưng cô…

Không biết sao Phương Dật Thần đột nhiên phát hiện, bên cạnh Dư Uyển Uyển không hề có vị trí dành cho anh ta.

Ý nghĩ quái dị này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu. Anh ta không hiểu, tại sao mình lại lúng túng như thế.

Dư Uyển Uyển đeo một cặp sách to, đi về hướng nhà mình.

Lúc này đã sẩm tối, mặt trời rất nhanh xuống núi, tòa nhà xa xa đã biến thành một cái bóng mơ hồ, văng vẳng loáng thoáng như một quái vật khổng lồ…

Đèn đường bên đường không biết đã sáng từ bao giờ…

“Cậu không xem tiếp à?” Anh bạn đeo mắt kính lẳng lặng đi sau lưng Dư Uyển Uyển.

“Không có gì cũng đáng để coi à?” Dư Uyển Uyển không quay đầu lại.

Nhìn thấy Hoàng Hiểu Linh bị bỏ sẽ khiến cô nhớ tới kiếp trước thê thảm của mình.

Sự khác biệt duy nhất giữa hai người là cô không khóc ở trước mặt Phương Dật Thần. Cô chỉ lén trốn ở nơi nào đó khóc mà thôi.

Cho tới bây giờ, Dư Uyển Uyển phát hiện cô thật sự không hiểu rõ về tình yêu.

Cô luôn bắt đầu trong lúc lơ đãng, rồi lại biến mất trong hờ hững… Đến cuối cùng, thậm chí bọn họ còn không biết rằng tình yêu thật sự đã từng tới với bọn họ?

Có lẽ là nhìn vẻ mặt của Dư Uyển Uyển quá đau khổ, quá tịch mịch, anh bạn đeo mắt kính giật giật khóe môi mở miệng nói, “Cậu đừng trách chị tớ, chị ấy cũng không cố ý đâu.” Dường như anh bạn này đang trong thời kỳ đổi giọng, giọng nói có hơi khàn khàn.

“Tớ không trách chị ấy. Trước khi cậu đến, chị ấy cũng không muốn đánh tớ.” Dư Uyển Uyển cúi đầu nói.

Anh cau mày, cắn môi dưới, rốt cuộc vẫn nói tiếp với Dư Uyển Uyển: “Chị của tớ dường như vẫn luôn dùng cách như vậy để đấu tranh với mẹ tớ.” Thật ra anh không phải là người giỏi ăn nói, thực tế anh là người hướng nội lại lạnh lùng.

Khi còn bé, anh vẫn nhớ rõ ba và mẹ cãi nhau gây gắt, mẹ lớn tiếng quát bảo ba cút đi, không có ông, bà đã có cuộc sống tốt hơn…

Ba mắng to, bà là một con điếm…

Dường như bắt đầu từ khi đó, anh đã tạo cho mình một vỏ bọc trong suốt. Sau đó, anh không hề còn nghe thấy âm thanh anhkhông muốn nghe. Anh đã dùng cách này để cách ly mình với thế giới bên ngoài…


Sau khi lớn lên, anh vẫn cô đơn sinh hoạt, không có bạn bè, cũng không thích nói chuyện.

Chỉ số IQ của anh là 180, dùng thành tích học tập để chứng minh giá trị của mình ở trước mặt người khác.

Anh được gọi là thiên tài, được các thầy cô giáo khen ngợi, được các bạn học hâm mộ.

Thế nhưng anh vẫn cảm thấy trên đời này không ai có thể hiểu anh, anh cô đơn.

Mãi khi lên cao trung, anh mới gặp được một cô gái khiến anh động lòng. Anh đã quên mình bắt đầu chú ý đến Dư Uyển Uyển từ lúc nào?

Cho dù anh có cố gắng thuyết phục bản thân như thế nào đi nữa, đây chỉ là mầm non tuổi trẻ, chỉ là Hormone mà thôi.

Nhưng anh vẫn không nhịn được mà lén quan sát từng nhất cử nhất động của cô, như một đứa ngốc vậy.

Lúc tan học về nhà, trong lúc tình cờ nghe thấy Uông Tiểu Lục nói với Phương Dật Thần, Dư Uyển Uyển bị Hoàng Hiểu Linh kéo đi, anh mới chạy tới trước một bước.

Anh chưa từng chạy nhanh như vậy, đến cả trái tim như cũng muốn nhảy từ trong cổ họng ra ngoài. Lần đầu tiên anh sợ, sợ chị sẽ làm chuyện gì đó với cô. Sau đó anh chạy tới kịp, tất cả vẫn chưa muộn… anh sợ Phương Dật Thần sẽ tới nhanh hơn anh…

Có lẽ tất cả cũng chỉ vì Hormone. Nhưng cho dù chạy tới, nhìn bóng dáng cô gái đứng ở dưới trời chiều, anh cảm nhận được nhịp tim của mình.

“Đấu tranh?” Dư Uyển Uyển quay đầu lại nhìn anh bạn mắt kính. “Có lẽ, đợi chị ấy trưởng thành, thành thục, sẽ hiểu ra cái sai của mình.”

Dư Uyển Uyển là nói cô gái tóc xù, nhưng thực tế cũng đang nói đến mình lúc trước.

“Thật ra chị ấy chỉ muốn mẹ của tớ chú ý tới mà thôi, lúc nhỏ đã như vậy rồi.” Anh cười nhạt.

Thật ra anh rất quan tâm đến người chị luôn gây họa kia. Cho dù có rất nhiều chuyện bọn họ bất đồng quan điểm, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Lúc còn nhỏ, anh vì sợ tiếng cãi nhau của ba mẹ mà được chị ôm vào trong ngực…

Sau khi lớn lên, mặc dù bọn họ càng lớn càng khác nhau, có tranh chấp có mâu thuẫn, nhưng anh có thể vì chị mình mà đứng ra bất cứ lúc nào…

Có lẽ liên quan đến mặt trời chiều, nụ cười của anh cũng bị màu đỏ cam lây nhiễm…

Anh gầy mà mặt lại tái nhớt, mang mắt kính đen to khiến anh nhìn như đứa trẻ con lại đáng yêu, thậm chí vẻ mặt của anh còn có chút xấu hổ…

“Tớ tên Giang Tinh Thần, ngồi ở chếch đằng sau cậu.” Anh giải thích với cô gái mà mình đã chú ý rất lâu, giống như lần giới thiệu gặp mặt đầu tiên. mang theo sự khẩn trương khó hiểu cùng tiếng tim đập chỉ có mình anh nghe thấy…

Dư Uyển Uyển đột nhiên phát hiện điểm gì đó.

“Tớ biết, tớ từng hỏi cậu một đề toán, thành tích học tập của cậu rất giỏi.”

Dư Uyển Uyển nở nụ cười, đột nhiên cô cảm thấy anh bạn này rất đáng yêu.

Mối tình đầu rất đáng yêu, tựa như chồi xanh non nớt từ dưới đất chui lên trong mùa xuân, cô không đẹp, không lộng lẫy, cũng không bắt mắt, nhưng có thể là đóa hoa xinh đẹp nở rộ sau mùa.

Một cơn gió nhỏ thổi qua, cả người Dư Uyển Uyển đều có chút ấm áp.

Vào giờ phút này, tất cả đều rất tốt đẹp, thanh tuân tốt đẹp, cuộc sống tốt đẹp bắt đầu… Gặp một anh bạn ngô nghê  hơi mắc cỡ, có lẽ anh hơi hơi thích cô, cô cảm thấy anh rất đáng yêu.

Chỉ là mười năm sau, bọn họ sẽ trở nên như thế nào?


Đóa hoa kia không thể nở ra, hay trực tiếp thối rữa rơi xuống đất hóa thành cát bụi.

Hai tháng sau, Dư Uyển Uyển và Giang Tinh Thần thành đôi bạn thỉnh thoảng nói chuyện.

Ở trong trường học, Giang Tinh Thần vẫn luôn im lặng, anh rất ít nói chuyện với người khác, nhưng sẽ không từ chối trả lời vấn đề khi người khác hỏi. Bạn học nữ ngồi bên cạnh anh dường như rất thích anh, anh lại dùng cách của mình để cự tuyệt.

Còn Phương Dật Thần dường như cuối cùng vẫn phải cưỡng ép Hoàng Hiểu Linh chia tay.

Vì lần chia tay này, Phương Dật Thần không thể không quen một bạn gái khác.

Hoàng Hiểu Linh luôn nước mắt lưng tròng nhìn Phương Dật Thần cùng bạn gái mới của anh ta.

Phương Dật Thần cảm thấy tất cả đều trở nên rất tệ. Thời kỳ trưởng thành của anh ta bất tri bất giác nhiễm lên sắc thái nặng nề.

Hoàng Hiểu Linh như một miếng cao dán, cứ dính chặt vào bộ quần áo anh ta thích nhất…

Giang Tinh Thần nói, chị gái Giang Thần Hi của anh bị mẹ đưa ra nước ngoài rồi.

Giang Thần Hi đã từng định chạy trốn, bỏ nhà chạy trốn, nhưng mẹ lại như dự đoán trước được mà mời bảo vệ.

Vào đêm trước khi Dư Uyển Uyển tiến vào kỳ nghỉ đông, rất bất ngờ mà nhận được một cơ hội đóng phim.

Khâu Vân Vân không đồng ý để Dư Uyển Uyển diễn bộ phim điện ảnh tên “Lạc Đường” kia, lúc đầu bộ phim này vốn có tên “Những chuyện nhỏ nhặt về một chàng trai cùng cô gái cậu động lòng”.

Đây là phim do một sinh viên khoa Đạo diễn ở học viện Hí khúc Đế Đô không có danh tiếng gì quay. Tổng cộng vốn đầu tư chỉ mới ba mươi vạn, không có cách nào để mời được minh tinh. Tất cả diễn viên đều do đạo diễn tìm khắp nơi đến quay, bao ăn bao ở một tháng. Nghe đâu ngay cả nam chính cũng là bạn bè của anh ta, chỉ lấy một ngàn đồng, là tấm lòng mà thôi.

Chỉ có Dư Uyển Uyển là được vị đạo diễn trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn trúng.

Đạo diễn xem quảng cáo Tinh Tinh Lượng, cảm thấy Dư Uyển Uyển là nữ chính trong lòng anh ta.

Hiếm khi hào phóng trả ba vạn đồng thù lao đóng phim, quay trong thời gian nghỉ lễ.

Thật ra những người khác đều nói, trước kia Dư Uyển Uyển chưa từng đóng phim, bọn họ không nên cưỡng ép.

Mấu chốt là chủ đề của bộ phim này là về căn cắp, ăn mày, trẻ em lang thang, chủ thể đều là sắc điệu u ám, mỉa mai hiện thực.

Cho dù là người thường như Khâu Vân Vân cũng biết có lẽ loại phim này không được truyền bá ở nước Hoa. Con gái bà quay bộ phim này chẳng tốt chỗ nào cả.

Cho dù để Dư Uyển Uyển diễn vai nữ chính, là con nhà giàu có tiền, là mối tình đầu của nam chính cũng thế.

Huống chi cái gọi là nữ chính, thực tế chỉ xuất hiện chưa tới hai mươi phút, còn phải đi theo đạo diễn đến huyện thành nhỏ quay phim.

Khâu Vân Vân rất không thích bộ phim này, với một phần thật ra bà cũng rất lo lắng, đến sơn thôn[2] nhỏ quay phim, lỡ Dư Uyển Uyển có chuyện gì thì sao.

[2] Sơn thôn nhỏ: một thôn nhỏ ở trong núi

Vì vậy cho dù bộ phim này là do đạo diễn quảng cáo của Tinh Tinh Lượng dẫn đường, Khâu Vân Vân vẫn từ chối.

1. Makeup kiểu mắt gấu trúc

ch6-mắt gấu trúc

ch6-mắt gấu trúc2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận