Tù Phi Tà Vương

Hắn phát sốt! Vết thương bị nhiễm trùng, tuy rằng đã hút độc ra nhưng không có dược thì cũng vô dụng, hơn nữa nơi này lại lạnh như vậy. Nàng nhìn
chiếc áo choàng trượt xuống dưới chân mình, là đêm qua hắn đã cố ý đắp
cho nàng sao? Đôi mắt khẽ giao động, tựa hồ có thứ tình cảm khác thường
nào đó hiện lên.
-
Mị Nô… – hắn không ngừng hô lên. – Đừng có đi! – Cảnh Dạ Lan không hề
động đậy, còn hắn thì dùng lực kéo nàng vào lòng. – Ngươi không thể
nhiễm lạnh được, phải tựa vào ta mà ngủ.. Ta sẽ không chạm vào ngươi..
ta sẽ không chạm vào ngươi… – hắn lầm bầm nói một hồi, trong đôi mắt
không có vẻ thô bạo như trước mà mang theo một tia lo lắng, quan tâm làm cho Cảnh Dạ Lan khó có thể cự tuyệt hắn!
Hắn vẫn còn nhớ rõ lời Vô Ngân từng dặn sao? Nàng thuận theo, nằm tựa vào
ngực hắn, nhớ tới nhiều năm trước lúc nàng mới gia nhập tổ chức thì
thường xuyên bị đánh và thân thể lúc nào cũng đầy vết thương, đau tới
mức không tài nào ngủ được. Những khi ấy nàng thật sự cần một người bên
cạnh cho nàng chút ấm áp để có thể dựa vào, nàng không muốn một cô cô
độc bước đi trên con đường nghiệt ngã ấy!
Hắn khẽ vuốt chiếc lưng đơn bạc của Cảnh Dạ Lan, sốt cao khiến cho thân
nhiệt hắn tăng cao nhưng lại vẫn lo lắng ôm nàng vào lòng ngực, điều này khiến nàng có chút tham lam không muốn rời đi.
-

Ta không đi, ngươi cũng ngủ sớm đi! – nàng nói thầm một tiếng rồi than
nhẹ. Quên đi, hắn là bệnh nhân, lúc này coi như là nàng hạ thủ lưu tình
và cũng vì tính toán tới đường sống của chình mình, thôi thì tha thứ cho hành động làm càn của hắn vậy!
-
Còn nhớ lúc còn nhỏ không? – sắc mặt hắn vô cùng mệt mỏi nhưng không có
vẻ buồn ngủ. Trêu chọc lọn tóc của nàng, hắn rút cây trâm cài ra khiến
cho mái tóc dài xõa tung chảy xuống người hắn. Hắn rất thích mái tóc dài của nàng, vừa mềm lại vừa mượt, lại còn thoang thoảng hương hoa mai.
-
Ta quên rồi! – thân thể nàng run lên, ngón tay Hiên Viên Khanh Trần
không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng lưng nàng. Nếu là lúc bình thường thì nàng sẽ không tặng cho hắn một cái nhìn hòa nhã rồi nhưng hiện tại thì nàng
lại không có chán ghét…
Hắn nở một nụ cười rất ít nhìn thấy, kỳ thực hắn cười lên thì không có vẻ tàn bạo, lạnh lùng, ngược lại có vài phần trẻ con nữa.
- Đúng vậy, ngươi đã quên mọi chuyện trước kia. – hắn bất đắc dĩ nói.
- Vậy nếu đã quên thì mọi người cần gì phải nhớ lại, quên đi chẳng phải tốt hơn sao?
-
Không tốt! – đôi mắt hắn chợt căng thẳng, tay hắn hơi run run vén sợi
tóc vương trên trán nàng xuống rồi chạm vào vết sẹo để lại lúc Hoa Mị Nô tự sát. Dần dần, ánh mắt hắn biến đổi.
Đột nhiên, hắn nâng người nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống, động tác thực nhẹ nhàng, quý trọng cứ như coi nàng là hi thế trân bản.
-
Ngươi đã nói sau khi ngươi lớn lên thì phải xinh đẹp hơn tất cả những cơ thiếp mà phụ hoàng ban cho ta, ngươi nhất định phải làm phi tử của ta!
Nhưng ngươi đã quên hết, người trở thành hoàng hậu của hoàng huynh ta
sau đó một ngày lại được tứ hôn cho ta.. rồi ngươi tự sát… – thanh âm
của hắn nghèn nghẹn, nửa ngày không nói hết câu, không khí đột nhiên
biến khiến cho Cảnh Dạ Lan cảm thấy xấu hổ.
Kỳ
lạ, nàng không phải là Hoa Mị Nô thì cần gì phải cảm thấy ngượng ngùng
chứ? Nàng thực không ngờ một nữ tử nhu nhược như Hoa Mị Nô lại có thể
làm chuyện như vậy đối với một nam tử, có lẽ cần rất nhiều dũng khí!
-
Ta nói rồi, ta đã quên hết! – nàng nhìn vẻ mặt thống khổ của Hiên Viên
Khanh Trần và cảm thấy mình không thể không nói gì nhưng ngập ngừng cả
nửa ngày thì nàng chỉ có thể nói ra một câu này mà thôi.
Ta
không phải là Hoa Mị Nô, không biết mối quan hệ giữa các ngươi nhưng cho dù nàng có làm gì với ngươi đi nữa thì ngươi đối với nàng đã thương tổn quá nhiều! Nếu ngươi nhớ mãi không quên nàng thì tại sao lại còn liều

chết muốn tiếp tục làm tổn thương nàng chứ?
Hai mắt Hiên Viên Khanh Trần đỏ đậm, khóe miệng nổi lên ý cười tự giễu:
-
Ngươi có thể quên tất cả mọi chuyện nhưng ta thì không thể! – hắn suy
yếu dựa lưng vào vách động. – Sau khi nghe được tin ngươi tự sát, trong
nháy mắt ta có một suy nghĩ nếu ngươi thật sự tự sát mà chết đi thì càng tốt, bằng không ta sẽ không buông tha cho ngươi, nhất định sẽ không!
Ngón tay bị nắm chặt tới mức trắng bệch, hắn nhìn Cảnh Dạ Lan trước mặt
mình, không biết từ khi nào mà những gì nàng nói, nàng làm đề khắc vào
tim hắn rõ nét. Nàng đã thay đổi, không còn bộ dáng như trong trí nhớ
của hắn, thời gian càng dài thì hắn lại càng mềm lòng vì nàng; đôi khi
ngay cả một câu nói nặng cũng không muốn nói với nàng!
Thậm chí… thậm chứ hằn từng muốn giữ lại đứa nhỏ của nàng! Không hoàn toàn
là vì Thu Thủy, hắn không ngừng bắt buộc chính mình không được suy nghĩ
về cái nguyên nhân cốt lõi của vấn đề.
-
Cuối cùng thì Hoa Mị Nô vẫn còn sống, hơn nữa lại bị đưa tới chỗ ngươi! – Cảnh Dạ Lan thầm nói. Đêm tân hôn, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hiên
Viên Khanh Trần, mặt nạ quỷ bằng đồng, đôi mắt yêu dị.. tất cả đều là
hận ý muốn giết người.
-
Ngươi cũng có ngày hôm nay! – nhìn nụ cười tà ý của hắn, Cảnh Dạ Lan chỉ có thể gắng gượng tỏ ra giả ngây giả dại. Ai cũng nói nàng tự sát rồi
bị thương ở đầu, nàng giống như một người vợ bị chồng là hoàng thượng
ruồng bỏ rồi ném cho Bắc An vương gia – Hiên Viên Khanh Trần.
Sau đó nàng tìm đủ cách để chạy thoát khỏi hắn, trải qua tất cả mọi chuyện

thì cũng đủ để khiến cho một người nữ tử suy sụp hoàn toàn. Chỉ là Cảnh
Dạ Lan là một người rất kiên cường, chỉ cần còn sống thì dù có kiệt sức
thì nàng cũng sẽ dốc toàn lực thực hiện ý định của mình!
Hắn từ từ ôm chặt nàng lại:
- Đồng ý với ta là mãi ở bên cạnh ta, không được nghĩ rời đi nữa!
- Ở lại vì để cứu Thu Thủy của ngươi?! – nàng cười lạnh. – Hoa Mị Nô đại
khái cũng biết chính mình sẽ bị tra tấn như thế nào cho nên mới chọn
cách tự sát! – chỉ cần nghĩ tới chuyện sự tồn tại của mình là vì Thu
Thủy thì tim Cảnh Dạ Lan khó chịu và đau nhói lên một cách khó hiểu.
-
Mị Nô, ta nói rồi, ta sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì! – hắn lại
nhấn mạnh một lần nữa rồi cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng đặt bên môi..
Hắn lưu luyến nàng!
Không có xảy ra chuyện gì? Hừ, chỉ e là sau khi bị lợi dụng xong thì ta cũng
giống như Tô Tĩnh Uyển, biến thành một thứ vô giá trị. Cho dù là giữ lại một cái mạng thì cũng chỉ là một cái xác không hồn trong vương phủ Bắc
An mà thôi! Vận mệnh của nàng thì chỉ có nàng mới nắm giữ được, cũng một ai có thể tùy tiện an bài, điều khiển.
Nàng bắt đầu thấy chán ghét chủ nhân của cái thân thể này, nàng chỉ là chiếm dụng thân thể của nàng ấy mà lại phải trả một cái giá thê thảm, quá đắt tới mức này.
Nàng giận dữ gạt tay hắn ra:
- Đừng gọi ta là Mị Nô, ta không phải là Mị Nô! – trong con ngươi lấp lánh trào ra lửa giận thiêu đốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận