Tù Phi Tà Vương

Hoa Mị Nô đúng là xui xẻo mà, tại sao lại đi trêu chọc phải một người nam
nhân như vậy chứ. Cảnh Dạ Lan cắn chặt môi, im lặng không lên tiếng coi
như là thỏa hiệp chuyện này rồi.
-
Ngoan, cô vương thích ngươi ngoan ngoãn, dịu dàng như vậy! – hắn cầm lấy bộ y phục hỗn độn bên cạnh mặc vào cho nàng rồi sau đó ôm nàng vào
trong lòng. – Coi như cô vương đồng ý với ngươi rồi! – ngửi mùi hương
thơm mát tỏa ra từ người nàng, hắn tham lam dùng ngón tay quấn tròn lọn
tóc nàng. Mái tóc dài đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo của nàng, tâm hắn động, cúi đầu nhẹ hôn.
Phía cửa phát ra trận tiếng động, dĩ nhiên là Tô Vân Phong dẫn đầu tiến vào, nhìn Cảnh Dạ Lan và Hiên Viên Khanh Trần ngay trước mặt thân thiết ôm
chặt lấy nhau thì tim hắn cảm giác bị mất mát. Nàng như một chú chim nhỏ bé nép vào lòng Hiên Viên Khanh Trần, nhiều ngày không gặp trông nàng
gầy yếu đi nhiều nhưng vẫn không giấu đi được mị lực nhiếp hồn người
khác.
Cuối cùng thì Hoa Mị Nô vẫn là Vương phi của Bắc an vương gia, hắn chỉ có
thể đứng từ xa mà nhìn, âm thầm than thở: “Người tới trễ!”
-
Là Vân vương gia, đúng là khách quý rồi! – Hiên Viên Khanh Trần bâng quơ đón tiếp, tay dùng sức nắm chặt eo Cảnh Dạ Lan. Thấy ánh mắt nàng như
khóa lấy người Tô Vân Phong thì hắn không khỏi nhướng mày. Nàng bĩu môi, không tình nguyện cúi đầu tựa vào lòng hắn.
Một tên nam nhân vừa ích kỷ, vừa bá đạo lại lãnh huyết vô tình! Trong lòng
Cảnh Dạ Lan thầm mắng. Người như thế này, nếu là nàng trước kia thì sớm
đã ra tay tránh lưu một tai họa về sao rồi!

-
Vô tình Tô mỗ tìm được một dị thảo, nghe Tĩnh Uyển nói là vương gia có
lẽ cần tới nên mới cố ý đến đây đưa cho vương gia! – nụ cười của Tô Vân
Phong vẫn vân đạm phong khinh như trước, giống như không có bất cứ
chuyện gì có thể ảnh hưởng tới tâm tình bình thản của hắn vậy.
-
Tĩnh Uyển là cơ thiếp của cô vương quả thật là rất hiểu tâm ý cô vương! – hắn hướng Tô Vân Phong gật đầu rồi lập tức kéo Cảnh Dạ Lan đứng lên đi
tới cửa động.
- Mị Nô, cái này cho ngươi. – từ đai lưng, hắn lấy ra một thanh tròn nho nhỏ gì đó rồi đưa cho nàng.
- Đây là? – nàng cầm món đồ trong tay rồi nhìn nghi hoặc.
-
Cô vương dạy ngươi! – hắn cười nhẹ, cầm tay nàng vươn tới cửa động,
thoáng dùng sức bóp chặt thanh tròn nhỏ thì quả nhiên có một đầu dây rớt ra.
Ầm ~~~
Từ
trong thanh tròn bắn ra một đường lửa sáng bay lên tận trời cao, mãi tới khi nó biến thành chấm nhỏ thì chớp mắt liền phát ra một tiếng nổ khiến cho băng tuyết đọng lại bên vách núi đen đều rơi nát xuống. Sau tiếng
nổ là một đám mây đẹp mắt xuất hiện, muôn hồng nghìn tía.
Quay đầu nhìn khóe môi Hiên Viên Khanh Trần hiện lên ý cười thì Cảnh Dạ Lan
lập tức hiểu được đây chính là tín vật mà thuộc hạ của hắn nói tới. Hắn
luôn mang theo thứ này bên người, chỉ cần làm theo cách vừa rồi, với
tiếng nổ vang như vậy thì dù là ai thì cũng biết được. Sớm biết thế thì
nàng cần gì ở lại bên cạnh hắn nguyên một đêm quỷ quái, lại còn suýt bị
hắn làm nhục nữa chứ.
Cố
ý, hắn cố ý mà! Cố ý không nói ra, cố ý muốn chơi đùa nàng! Chính hắn
cũng bị thương, vết thương còn có độc, hắn ngang bướng làm như vậy thì
được cái gì? Hiên Viên Khanh Trần, thực ra ngươi là một người như thế
nào hả? Có phải ngươi muốn nhìn thấy người ta mất hết mọi tự tôn, ý chí
và chịu quỳ gối trước mặt mình thì ngươi mới thấy dễ chịu, thỏa mãn? Cho nên ngay cả tính mạng của bản thân thì ngươi cũng có thể đối đãi một
cách tàn nhẫn? Điên rồi, ngươi đúng là điên khùng quá rồi!
Nghe tiếng buông dây thừng từ phía trên vọng xuống, chỉ chốc chốc là một đầu dây xuất hiện trước mặt nàng. Nàng hận không thể nhảy lên trên sau đó
đá Hiên Viên Khanh Trần một cái làm hắn rớt xuống dưới vực cho hả dạ.
Nàng từng chịu đựng bao nhiêu huấn luyện nghiêm khắc thế mà trong mắt
hắn thì chỉ như một trò đùa xiếc của trẻ nít, hắn nắm chắc lòng người

trong tay nên nàng đúng là không thể bằng được tên yêu nghiệt khốn kiếp
này!
Nàng gấp khủyu tay hướng bụng hắn dùng sức thúc lại thì đã sớm bị hắn bắt được.
-
Giận sao, đám khói vừa rồi không đẹp hả? – hắn cười, đuôi mắt cong lại,
lời nói ôn nhu, nhẹ nhàng vô cùng. Mặt hắn ghé lên vai Cảnh Dạ Lan,
trước mặt Tô Vân Phong thỉnh thoảng hắn còn cắn cắn vành tai nàng.
Không thèm để ý tới bộ dáng vô lại của hắn, Cảnh Dạ Lan nắm chặt lấy sợi thừng muốn đi lên.
- Khoan đã, Mị Nô! – hắn hô lên rồi bước tới bên cạnh cầm sợi đai lưng quấn quanh eo nàng sát vào người mình.
- Này, ngươi lại muốn làm cái gì nữa!? – Cảnh Dạ Lan khó hiểu nhìn hắn.
- Đợi lát nữa ngươi và cô vương cùng đi lên!
- Sao, ngươi sợ ta bỏ chạy hả? – nàng tức giận đáp lễ hắn.
-
Ngươi trốn không thoát! – hình như hôm nay hắn cười rất nhiều, đều là vì trước mắt tiểu nữ nhân này. – Cô vương đi lên cùng ngươi nếu có xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta đồng sinh cộng tử! – nói xong, hắn
dùng cánh tay không bị thương ôm chặt lấy nàng.
-
Tay này của ngươi bị thương rồi, hay là đổi tay kia nắm dây thừng đi.
Còn lại để ta tự mình làm. – Cảnh Dạ Lan liếc nhìn hắn một cái, cái gì
mà đồng sinh cộng tử, nàng chả thèm!
-
Nếu muốn ngã xuống thì cô vương tình nguyện dùng cánh tay không bị
thương nắm lấy ngươi! – hắn nhanh như chớp hôn lên hai má hồng hồng của
nàng sau đó dùng sức lắc lắc sợi dây ra hiệu cho người bên trên kéo bọn
họ lên.

Từ
dưới vực núi leo lên, nhìn tới phía chân trời xa tít, Cảnh Dạ Lan có cảm giác như mình vừa mới được tái sinh vậy. Không giống như trước khi
xuyên không tới đây, mỗi ngày nàng đều lo lắng, sợ hãi rằng mình sẽ
không nhìn tới ánh mặt trời ngay mai. Nàng ngẩng mặt lên, cảm thụ ánh
nắng chiếu hạ.
- Đi thôi! – nói rồi Hiên Viên Khanh Trần ôm nàng nhảy lên Mặc Câu.
-
Thuộc hạ tới chậm, thỉnh vương gia thứ tội! – bọn thuộc hạ run sợ quỳ
gối trước mặt hắn. Vương gia bị thương, bọn họ lại không phát hiện có
người ngoài xông vào Tuyết cốc, đây chính là tử tội.
Hiên Viên Khanh Trần chỉ thản nhiên nói:
- Được rồi, chỉ cần vương phi không có chuyện gì là tốt rồi. – hắn cúi đầu, hỏi thân thiết. – Mị Nô, nàng nói có phải không?
- Vâng ! – nàng nghiến răng nghiến lợi đáp nhưng không thể bộc phát ra được, chỉ có thể để mặc hắn ôm mình đi tới Tuyết cốc.

Vân Phong vẫn đi bên cạnh, yên lặng nhìn Cảnh Dạ Lan, từ này tới giờ
không hề biểu lộ một chút biểu tình nào. Giống như hắn tự tin, giống như yêu dã lịch sự, vào lúc nhìn tới Hiên Viên Khanh Trần thì trong ngươi
linh động tuyệt sắc kia nổi lên một thứ áng sáng gì đó.
Dọc đường đi, Hiên Viên Khanh Trần thỉnh thoảng thì thầm bên tai nàng vài chữ nhưng nàng thì lười mở miệng trả lời.
Còn hắn thì quá biết Cảnh Dạ Lan đang tức cái gì nhưng vì nàng không thèm để ý tới nên hắn lại càng ra sức trêu đùa với nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận