Tù Phi Tà Vương

Một thân áo choàng làm từ lông cừu màu đỏ bao lấy thân mình kiều nhỏ của
nàng càng làm nổi bật ngũ quan xinh xắn và sắc mặt tái nhợt vì bệnh. Đôi mắt sáng như sao, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ làm cho nàng
giống như một đóa mai hồng kiều diễm đứng trong trời tuyết.

Đúng thế, chỉ có mai mới có thể hình dung hết được về nàng, thanh u, xinh đẹp mà lãnh ngạo!

- Diện kiến Bắc An vương phi, thân thề vương phi có khỏe không?

Tiếng cười ôn hòa, một thân áo trắng tung bay trong gió tuyết, giữa Tuyết Cốc này trông hắn bình lặng cứ như những bông tuyết đang rơi xuống Vậy.
Cảnh Dạ Lan thưởng thức nam tử trầm ổn mà sâu sắc trước mắt mình, nghĩ
tới lần trước hắn giúp đỡ thì hảo cảm càng nhiều hơn.

- Chỉ là nhiễm phong hàn, đã tốt hơn nhiều rồi, đạ tạ Vân vương gia đã
quan tâm! – nàng cười khẽ, liếc nhìn tới Hiên Viên Khanh Trần đang nhếch khóe miệng vẽ nên một ý cười lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, trong
cặp mắt mị hoặc lòng người kia hiện lên một tầng băng mỏng.

- Không thể, chuyện mà Tĩnh Uyển nhờ ta thì ta đã làm xong rồi, Bắc An
Vương và Vương phi cũng mới tân hôn, Tô mỗ không thể làm phiền được! -
Tô Vân Phong từ chối.

- Vân vương gia, khó lắm mới thấy ngài ngàn dặm xa xôi tới Bắc An còn
chưa có tiếp đãi được mà ngài đã rời đi rồi, không biết tới khi nào mới
có cơ hội. - Cảnh Dạ Lan than nhẹ. - Nếu vương gia phải quay về thì cũng không thể lưu giữ được, chúc vương gia thuận buồm xuôi gió.


Nàng khẽ gật đầu với Tô Vân Phong, trong mắt tràn đầy cảm kich. Mà khi đối
diện với hắn, nàng lúc nào cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lễ, thời gian quen
biết nhau tuy ngắn nhưng hắn và nàng rất ăn ý, nói tới chuyện này lại
khiển cho Cảnh Dạ Lan thấy giật mình.

- Khoan đã! - Hiên Viên Khanh Trần nói. - Lần trước vì chuyện của Hoa Mị
Nô mà ngươi và Cô Vương thiếu chút nữa đụng tới chuyện binh tướng, nhưng dù gì đó cũng chỉ là hiểu nhầm. Thật cảm kích vì ngươi đã không quản
gian khó tới Bắc An đưa dị thảo cho Cô Vương, không biết có thể thỉnh
đại giá hồi vương phủ đề cho Cô Vương tiếp đón được chu đáo hơn bày tỏ
lòng xin lỗi.

Hắn tốt bụng như vậy hả? Cảnh Dạ Lan giương mắt nhìn hắn thì đối diện ngay
với cặp mắt thậm thúy sáng quắc, tay hắn nâng cằm nàng lên rồi nhẹ hôn
một cái lên đôi môi

- Nàng có chịu không, Mị Nô?

Mở tròn mắt, nháy nháy mấy cái, đôi má hồng của nàng đỏ ửng lên. Tên khốn
này dám ở trước mắt Tô Vân Phong mà hôn môi nàng, còn nàng thì vẫn phải
âm thầm diễn một bộ ôn thuần, ngoan dịu không sao cho hắn biết tay được

- Mị Nô, nàng cũng muốn Vân Vương gia cùng chúng ta trở về Bắc An vương phủ chứ? - vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần đầy sủng nịnh, chọc chọc chóp mũi nàng rồi cúi người nói thì thầm thân mật bên tai nàng.

Ánh mắt Cảnh Dạ Lan Chợt động:

- Nếu Vân vương gia đồng ý thì tốt rồi! - nàng có một dự cảm không tốt mơ hồ, Hiên Viên Khanh Trần làm cái gì cũng có mục đích của hắn, theo tính cách bá đạo của hắn đã không cho nàng nói một câu với Tô Vân Phong chứ
sao có lòng tốt vì chuyện lần trước nàng đi Lan Lăng mà muốn khoản đãi
chứ?! Lập tức, miệng thì nói vậy nhưng nàng vẫn vụng trộm liếc tới Tô
Vân Phong đứng một bên.

Đừng đi! Trong ánh mắt của nàng gửi đi một thông điệp, không biết vì sao
Hiên Viên Khanh Trần đột nhiện đưa cái quyết định muốn dẫn nàng về Bắc
An vương phủ, có thể rời khỏi Tuyết Cốc chính là ban cho nàng một cơ hội bỏ trốn tuyệt vời. Tuy đó chỉ là một hy vọng rất xa vời nhưng nàng cũng muốn thử một lần xem sao, song nàng không muốn liên lụy tới Tô Vân
Phong.

- Thành ý mời của vương gia và vương phivnếu Tô mỗ từ chối thì quá bất
kính rồi! - hắn hiểu được hàm ý trong mắt Cảnh Dạ Lan nhưng căn cứ vào
tình thể hiện giờ thì chỉ e hắn có muốn đi cũng không thể đi được

Bắc An Vương phủ.

Mấy mảnh vỡ sứ nát bấy trên mặt đất, hình như chủ nhân của căn phòng này

đang rất tức giận và không có ý định dừng lại, tiếng vỡ choang, rầm
xoảng vang lên liên tiếp bên tai.

- Mong quận chúa bớt giận! - nam tử quỳ trên mặt đất không ngừng lặp lại những lời này.

- Bớt giận! Ngươi nói xem bản quận chúa làm thể nào để bớt giận! - nàng
đột nhiên quay người lại, cánh tay giơ lên và món đồ sứ trong tay bay
thẳng về phía nam tử, còn nam tử thì trốn cũng không trốn tùy ý nàng ném đủ thứ, cái thì lướt qua tai, cái thì rơi thẳng vào người.

Tô Tĩnh Uyển cơ hồ nghiến răng ken két, nắm tay siết lại thành quyền, giận dữ ngồi xuống:

- Đều là một lũ vô dụng, phân phó chuyện gì cũng không thể hoàn thành, tử sĩ như các ngươi thì còn gì là thể diện của bản quận chúa nữa chứ? -
nàng mua và nuôi dưỡng tử sĩ nhưng lại không thể giết được Hoa Mị Nô,
ngược lại còn làm bị thương Hiên Viên Khanh Trần.

- Quận Chúa, không phải thuộc hạ thanh minh cho mình mà là vì vương gia
và nữ nhân kia lúc nào cũng bên nhau, thuộc hạ không ngờ vương gia lại
quên mình lao ra cứu nàng ta. Nhưng mà lúc thuộc hạ phân phó bọn họ làm
việc đã dặn dò nếu không đạt được mục đích thì lập tức rời đi, tuyệt đối không để lộ ra dấu vết!

- Có ý gì?

- Mũi tên kia đúng là ngộ thương tới vương gia nhưng sau này tìm hiều thì không phải là do người của thuộc hạ bắn ra!

- Không phải là bọn hắn? - Tô Tĩnh Uyển hạ mày, không phải là bọn hắn thì là ai? - Nói rõ ràng, có chuyện gì xảy ra?!

Bọn sĩ tử cử đi giết Hoa Mị Nô đều bị Khanh Trần truy bắt được, hành động
chớp lẹ cứ như hắn đã biết được bọn chúng ở nơi nào. Bọn người này cũng
là những nô tài trung thành nên toàn bộ đều uống thuốc độc tư sát, coi
như không để lại dẩu vết gì. Nhưng sau truy hỏi thì nhất thời Khanh Trần không có đưa ra chứng cớ, hiện tại nàng không rõ kẻ nào đã xuống tay

với Hiên Viên Khanh Trần?

- Hồi bẩm quận chúa, lúc đó thuộc hạ nhận được tin còn tưởng rằng là do
bọn chúng làm nhưng sau khi thuộc hạ tới bên vách núi xem xét nơi diễn
ra mọi chuyện thì bão tuyết đã che dấu đi rất nhiều dấu vết song vẫn
phát hiện ra một chút. - nam tứ cẩn thận kề lại chi tiết mọi chuyện lúc
ấy cho Tô Tĩnh Uyển.

- Thì ra là như vậy! Nàng nhất thời sửng sốt, nếu nói tin này cho Khanh
Trần thì hẳn sẽ nổi lên một phen sóng to gió lớn là không thể nghi ngờ,
đối với hắn sớm chuẩn bị phòng bị mới là tốt, nhưng chẳng qua...

- Chuyện hôm nay về sau ngươi không được nói với bất kỳ người nào, nhất là Vân vương gia, biết chưa?

- Vân vương gia đã tới Bắc An, chẳng lẽ quận chúa không biết tin này?

Ca ca tới đây? Kỳ lạ, sao nàng không nhận được một chút tin tức gì, lần
trước vì Hoa Mị Nô mà huynh ấy kết thù kết oán với Khanh Trần, sao còn
có thể vô duyên vô cớ tới nơi này chứ?

- Vân vương gia đang ở đâu? - nàng vội vàng hỏi.

- Sáng sớm vương gia đã rời khỏi Tuyết Cốc, e là bây giờ đang trên đường trở về Bắc An vương phủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận