Tù Phi Tà Vương

Ánh trăng sáng lạnh trải rộng, đêm càng dài càng sâu.
Thân ảnh Tô Vân Phong hòa vào ánh
trăng, đổ dài trên nền đất, cẩm y màu trắng tung bay giữa tàn sương
ngoài cửa sổ, trông thật cô độc tịch liêu.
Trong tuyết vang lên tiếng bước chân
rất nhẹ khiến cho hàng mày đang nhăn lại của hắn càng thêm thít chặt.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt ôn hòa của hắn hiện lên một tia bi sầu nồng
đậm.
Rõ ràng biết là không nên lo lắng, dù
có lo lắng cũng không có lợi ích gì nhưng vẫn khó nén lòng; mặc dù nàng
là vương phi của người khác nhưng hắn cũng nguyện ý làm một người bạn
tri âm tri kỉ với nàng.
Vì chuyện của Tĩnh Uyển mà hắn vẫn ở
lại trong vương phủ của Hiên Viên Khanh Trần, bên ngoài thì có vẻ Hiên
Viên Khanh Trần không truy cứu chuyện Tĩnh Uyển ám sát Hoa Mị Nô nhưng
nhìn cái cách đối đãi cũng không khác gì đang giam lỏng họ.
- Mọi chuyện làm tới đâu rồi? – Hắn xoay người lại, thấp giọng hỏi cấp dưới trở về phục mệnh.
- Thuộc hạ đã tìm tới chỗ của vương phi và nói lại những lời mà vương gia nói, cũng đã đưa những thứ cần phải
đưa cho vương phi. Vương phi cũng nói thuộc hạ nhắn lại với người rằng
mong người đừng quan tâm nữa, hãy mau chóng rời khỏi Bắc An vương phủ,
vậy mới tốt!

Nghe xong chuyển lời của nàng, lo lắng trong lòng Tô Vân Phong thoáng trungg xuống.
- Hiện tại vương phi thế nào rồi? – hắn có đi hay không thì kết cục đã định rồi, chỉ là hắn quan tâm tới nàng mà thôi.
Hắn sớm đã biết Hiên Viên Khanh Trần
lánh khốc, khát máu, thống soái tam quân chinh chiến nhiều năm, tung
hoàng ngang dọc trên sa trường giết chóc máu chảy thành sông, dường như
đối với hắn ta chỉ là chuyện cơm bữa.
Một màn tại yến hội kia vẫn làm hắn
phải nhíu mặt, khó trách hoàng đế của Đại Nguyệt phái hắn tới vùng đất
Bắc An lạnh lẽo vô cùng này. Hắn lãnh huyết, gan dạ, sáng suốt lại thủ
đoạn, nếu ở lại kinh thành thì nhất định sẽ là mối họa lớn!
- Thuộc hạ chỉ nghe thấy giọng vương
phi chứ không nhìn thấy mặt ngài ấy. Đang nói thì vì có người tới đành
phải trở về phục mệnh.
- Là Bắc An vương? – người có thể vào đại lao thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Không, là Vô Ngân đại nhân bên cạnh Bắc An vương!
Vô Ngân? Hắn vẫn còn nhớ rõ đó là một
người lúc nào cũng im lặng đứng bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần, một nam
tử thần bí khó đoán biết.
Nhiều năm trước, khi hắn đưa Tĩnh Uyển
đi học y thuật thì y đã là người duy nhất trong Bắc An vương phủ có ảnh
hưởng tới quyết định của Hiên Viên Khanh Trần.
Lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, Tô Vân Phong phân phó xuống.
- Ngươi cầm lệnh bài của bổn vương trở
về Lan Lăng điều động tam quân binh mã chờ lệnh xuất phát, nhưng mà
không được để lộ ra bên ngoài, tùy thời chờ lệnh!
Vừa nghe thấy mệnh lệnh của Tô Vân Phong, nam tử kia lắp bắp kinh hãi:
- Vương gia, tình huống đã nguy cấp thế này rồi, người nên cùng thuộc hạ trở về. Nếu Bắc An vương có ngăn cản
thì chỉ sợ không có cớ mà thoái thác.
Lấy cớ? Lý do? Tô Vân Phong cười nhẹ,
không thể nào nói chuyện lý do, giải thích với Hiên Viên Khanh Trần
được. Trên thế gian này tuy vũ lực không thể giải quyết được mọi chuyện
nhưng đó lại là một thủ đoạn tốt nhất, không thể thiếu!
- Lệnh cho cấm vệ quân của bổn vương lẻn vào Bắc An! – hắn tuyệt không hối hận khi hạ quyết định này!
Trong đại lao, độc tố trên người Cảnh
Dạ Lan đột ngột phát tác. Lúc này so với trước còn nghiêm trọng hơn,
nàng thấy hít thở cũng không thông, cảm giác khó chiu, đau đớn cứ đánh

úp lại.
- Gọi Bắc An vương tới! – nàng ức chế đau đớn xuống, dùng sức gõ vào cửa sắt mà hô.
- Vương phi, tiểu nhân đã báo cho vương gia biết nhưng vương gia không có nói gì, cho nên mong vương phi.. người…
Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm quần áo, gió lạnh thổi qua khiến cả người nàng phát lạnh tận xương tủy. Không cần
nghe hết lời tên quản lao nói thì Cảnh Dạ Lan cũng đã biết nội dung là
gì. Người nàng nhịn không được run lên từng trận, hắn biết nhưng hắn vẫn không chịu thả nàng ra!
Nắm chặt tay lại thành quyền, nàng cắn
nát đôi môi không chịu rên rỉ ra tiếng. Vô Ngân… Cơ thể tuy rằng đau đớn khó nhịn nhưng khóe miệng Cảnh Dạ Lan lại gợi lên một ý cười sầu thảm.
Nàng cố dùng sức ôm chặt thân mình rồi đổ dựa lưng vào vách tường.
Ngoại trừ chờ đợi thì vẫn là chờ, để xem tới cuối cùng thì ai kiên nhẫn hơn ai!
Trong cơn mê muội, nàng nghe thấy bên ngoài cửa sắt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
- Mở cửa ra! – bên ngoài có người ra lệnh.
Không phải là giọng hắn? Tinh thần Cảnh Dạ Lan chợt thanh tỉnh hơn chút.
Ngay sau đó liền vang lên tiếng binh khí va vào nhau chói tai, được một lát thì cửa sắt bị mở tung ra.
Thân thể cuộn tròn lại được người tới ôm vào trong ngực.
- Mị Nô! – người tới vui mừng gọi tên nàng.
Là hắn! Nàng cố nhìn rõ người trước mắt.
- Ngươi… sao ngươi lại tới đây? Đi mau. – nàng dụng sức đẩy hắn đi. Người đến không phải Hiên Viên Khanh Trần
mà là Tô Vân Phong, hắn không nên xuất hiện trong này.
- Còn có thể đi sao? – Tô Vân Phong
cười ôn hòa, nâng nàng dậy. – Đi theo ta! – bàn tay ấm áp nắm lấy bàn
tay mềm mại của nàng làm cho cơ thể lạnh buốt giống như bị hãm trong hầm băng của nàng hưởng chút hơi ấm.
Đi theo ta… Một câu này thiếu chút nữa khiến nàng bật khóc.
Nhiệm vụ cuối cùng, Quỷ Túc cũng đã nói với nàng như vậy, nàng làm theo và đã vĩnh viễn mất đi anh ấy!
- Buông tay! – nàng lạnh lùng cự tuyệt, giãy dụa. – Ngươi lập tức đi đi, ngươi không nên tới nơi này!
- Nàng ở trong này thì sao ta có thể

không đến chứ? – hắn không để ý tới sự giãy dụa của nàng, ngược lại tiến lên cầm chặt tay nàng, khi ánh mắt tương đối thì hắn đã hiểu được dụng
tâm của Cảnh Dạ Lan. – Đi theo ta, không cần lo lắng điều gì hết!
Cảnh Dạ Lan vẫn một mực lắc đầu:
- Đây chính là một cái bẫy, tại sao ngươi lại tìm đến chứ?!
- Mị Nô… – hắn vừa mới mở miệng thì bên ngoài đại lao vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cảnh Dạ Lan vừa vội vừa giận đẩy Tô Vân Phong vài cái, nhỏ tiếng thúc giục:
- Ngươi đi mau đi, hắn không làm gì với ta đâu!
Tô Vân Phong vẫn thản nhiên cười, nói không chút hoang mang:
- Không còn kịp nữa rồi!
Xoạt ~~~
Tiếng kiếm tút ra khỏi bao vang lên,
ánh kiếm sắc lạnh chiếu vào mặt nàng. Nàng ngoái đầu nhìn lại thì thấy
Hiên Viên Khanh Trần mặc một thân hắc y, trầm mặt nhìn hai người họ, bên môi câu lên ý cười làm cho người ta thấy không rét mà run.
- Đêm đã khuya, Vân vương gia không ở
tẩm cung nghỉ ngơi mà lại xuất hiện ở chỗ ái phi của cô vương là có ý
gì?! – hắn nhìn tới Cảnh Dạ Lan, thấy nàng suy yếu tựa vào vai Tô Vân
Phong thì hàn ý trong mắt càng thêm nồng, thâm tâm nảy lên một cơn đau
khó hiểu. Hắn nhìn xuống thì phát hiện mười đầu ngón tay của hai người
bọn họ đang đan vào nhau chặt chẽ.
Kiếm trong tay ngay lập tức phóng tới trên cổ Tô Vân Phong rồi thoáng dùng sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận