Tù Phi Tà Vương

Từ lúc nàng bị hôn mê, Hiên Viên Khanh Trần cứ như khốn thú không có
cách nào kiềm chế chính mình. Hắn cũng không thể làm ầm ỹ Vô Ngân đang
thay nàng bắt mạch. Rốt cuộc, hắn chỉ có thể buồn bực bản thân không thể làm gì, đành đứng một bên sốt ruột.

Hắn lo sợ, giải dược mà nàng đang ăn chỉ có hiệu quả trong vòng một
năm; nếu dược hiệu qua đi mà không có giải dược mới thì nàng sẽ tạm biệt cuộc sống yên lành và tiếp tục chịu đựng sự thống khổ đó!

Mọi lo âu, bất mãn đều hiện hết lên khuôn mặt, hắn sợ nhất chính là
tình huống như vậy. Hiện giờ là thời điểm rối loạn nên Vô Ngân cũng
không thể nhàn rỗi tiếp tục nghiên cứu dược trị bệnh cho nàng.

- Khanh Trần. – Vô Ngân im lặng nửa ngày không nói, nãy giờ y đều thu hết những lo lắng của hắn vào đáy mắt.

- Nàng thế nào?

- Bôn ba mệt nhọc, hơn nữa thân thể quá yếu nhược nên nàng mới té xỉu.

- Là như vậy sao… – nghe kết quả chẩn đoán của Vô Ngân, tâm hắn tạm thời bình ổn xuống. May mắn không phải như những gì hắn suy
nghĩ. Nhưng chuyện đó cũng không còn xa nữa, còn hắn thì vẫn hết đường
xoay xở như trước.

Hiên Viên Khanh Trần nửa ngồi ở bên mép giường, ngẩn người nhìn khuôn mặt của nàng. Bàn tay to lớn của hắn cầm lấy mấy ngón tay trắng nõn của nàng, xúc cảm khác thường khiến lòng hắn khó hiểu. Sau khi mở bàn tay
nàng ra, hắn mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã bị dây cương chà xát hằn xuống.

Những ngày qua nàng như thế nào? Chiếc cằm khéo léo nhọn đi, da thịt

non mềm mang theo phong sương. Nhất là ở cổ tay, cách một lớp quần áo sờ lên mà vẫn gầy yếu khiến hắn đau lòng.

Sợ là dọc đường đi nàng không hề nghỉ ngơi tốt. Một nữ tử độc thân mà kiên cường, so với nam tử còn mạnh mẽ, dũng cảm hơn nhiều.

Cảnh Lan, nàng tới nơi này sẽ không phải chỉ vì nói cho ta biết, nàng đã cứu Thu Thủy ra, cũng không phải chỉ là nói cho ta âm mưu của Hiên
Viên Triệt thôi.

Lý do vì sao, ta đều hiểu được! Con ngươi thâm thúy chan chứa tình
cảm lâm vào mê mang, Hiên Viên Khanh Trần vươn đầu ngón tay vuốt nhẹ hai má nàng.

Vội lấy túi dược, hắn cẩn thận rắc thuốc lên vết thương trong lòng
bàn tay nàng. Người đang nằm mê man kia khẽ chuyển mình, hàng mi cong
vút hơi rung rung, trán nhăn lại, theo bản năng đưa tay lên gạt đi.

Hắn đè cổ tay nàng lại, ngăn cản động tác tiếp theo rồi hôn nhẹ vào mu bàn tay nàng:

- Ngoan một chút, chờ lát nữa thì tốt rồi. – giọng nam trầm thấp cứ như thôi miên. Hiên Viên Khanh Trần nhẹ nhàng thổi miệng vết
thương của nàng, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, gần gũi nhất để giúp nàng giảm bớt đau đớn.

- Cảnh Lan, sau này ta sẽ không để nàng phải chịu một chút
thương tổn nào nữa! Hắn kéo lại góc chăn cẩn thận, cúi đầu hôn xuống mi
mắt nàng. Khi ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài quân trướng, đôi mắt Hiên
Viên Khanh Trần bịt kín một tầng băng sương.

Bên ngoài trướng, phía chân trời vẫn là một mảnh đen kịt. Giật mình
tỉnh lại, Cảnh Dạ Lan cố mở đôi mắt đầy sương mù của mình, ý thức trong
đầu vẫn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Nàng nhìn quang bốn phía, nơi này hình như là quân trướng của hắn, có điều không thấy bóng dáng hắn đâu.

Khó khăn lắm mới tập trung lại được mớ tinh thần hỗn loạn, rã rời của mình, Cảnh Dạ Lan cuối cùng cũng nhớ lại được, mình đã té xỉu trong
lòng Hiên Viên Khanh Trần.

Cố dùng sức lắc lắc đầu, nàng đánh bộp một cái lên trán mình. Ơ? Bàn
tay bị xược da đã được người ta băng bó cẩn thận lại. Ngây người ra một
hồi, bên môi nàng tràn ra một nụ cười yếu ớt. Sau khi thử hoạt động tay
chân thấy không có gì không ổn nên nàng lập tức xoay người xuống giường.

Xốc trướng liêm lên, đập vào mặt nàng là một cảm giác lạnh thấu xương làm cho nàng nhịn không được rùng mình một cái. Thời tiết đêm và ngày ở vùng biên giới có nhiệt độ chênh lệnh đáng sợ. Ban ngày nàng không cảm
thấy gì nhưng đến nửa đêm thì đúng là lạnh vô cùng.

- Vương phi muốn đi đầu? – thình lình có người từ trong bóng đêm đi ra, cung kính hành lễ nói.

- Vương gia ở đâu?

- Bẩm, vương gia đang cung Vô Ngân công tử bàn công sự.

Ngài lệnh cho mạt tướng tới đây, nếu vương phi tỉnh lại thì bảo mạt
tướng chuyển cáo tới vương phi, trời giá rét mong vương phi ở trong quân trướng nghỉ ngơi.

- Được! – Cảnh Dạ Lan gật đầu, cách đó không xa có một vị
trí thắp sáng đèn đuốc. Chắc là chỗ Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân đang nghị sự. Trong con ngươi sáng ngời hiện lên ý cười, trong màn đêm đen
này nhìn thực mê say.

Quân trướng được bố trí khá đơn giản, khắp nơi đều ngập tràn hơi thở
của hắn. Đây không phải lần đầu tiên nàng bước chân vào khu quân đội,
nhưng lần trước nàng có riêng doanh trướng của mình, rất ít khi ở cùng
hắn một chỗ. Lúc này hoàn toàn ngược lại, Cảnh Dạ Lan chậm rãi quan sát
bốn phía, ngón tay vô thức vuốt ve mấy thứ đồ bài trí rất giản đơn.

Có tiếng động vang lên phía bên ngoài quân trướng, chốc chốc một cỗ
gió lạnh lẻn vào, đi theo đó là Hiên Viên Khanh Trần. Xiêm y hắn mặc như hòa lẫn vào trong bóng đêm, dưới ánh nến càng làm nổi bật khuôn mặt mị
hoặc mà cương nghị vô cùng của hắn.

- Đã trở lại. – Cảnh Dạ Lan ngồi ngay ngắn trên tháp
thượng, mỉm cười hỏi. Đầu ngón tay nàng mớn trớn lòng bàn tay bị thương
của mình.

- Nàng sao rồi. Có đỡ hơn không? – Hiên Viên Khanh Trần đi
tới bên người nàng. Thấy sắc mặt của Cảnh Dạ Lan so với lúc trước đã có
chuyển biến tốt, hắn mới yên tâm chút chút.

- Ta vốn không sao cả.

- Nàng đã ngủ hai ngày một đêm, còn nói là không sao? –
Hiên Viên Khanh Trần nghe vậy thì nhăn chặt mày lại, vừa bất mãn vừa lo
lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Nàng ngủ say một mạch, dù có gọi thế
nào cũng không chịu dậy!


Hai ngày một đêm!? Cảnh Dạ Lan thầm hãi. Nàng đã không ngừng chạy tới nơi này, ngay cả ngựa cũng thay phiên liên tục, chỉ sợ đến chậm một
bước.

- Khó trách. Nhưng sau khi nghỉ ngơi thì ta thấy tốt lên
nhiều lắm. – nàng xoa xoa hai bàn tay vào nhau, thuận tiện nàng lên xòe
trước mặt hắn. – Này.. cảm ơn ngươi!

- Cảnh Lan… – lâu rồi Hiên Viên Khanh Trần không thấy nàng
cười nên lúc này nhìn thần cả người. Dần dần ánh mắt nhuốm một màu tối,
giọng nói của hắn khàn khàn, lẩm bẩm gọi tên nàng.

Né tránh tia nhìn nóng rực của hắn, Cảnh Dạ Lan nghiêng đầu qua một
bên, thân hình khẽ nhúc nhích, từ từ xê dịch cách xa hắn một chút.

- Có chuyện gì, ngươi nói đi?! – nàng tận lực không nhìn
mặt hắn. Trong đôi mắt yêu dị đó có một cỗ sóng nhiệt khiến nàng không
thể nào thở nổi.

- Lại bên cạnh ta đi! – hắn vỗ vỗ chỗ bên người, nói. Phát
hiện nàng lui về sau, hắn lại dùng tới giọng điệu như đang ra lệnh. Song nàng vẫn không chịu tới, cơ thể hắn chủ động di động về phía trước
nhanh chóng bức nàng vào góc tường.

- Không được, ngươi sớm nghỉ ngơi đi… Ta đi ra ngoài! –
Cảnh Dạ Lan vì muốn thoát khỏi tình cảnh vô cùng xấu hổ này nên, “Roạt”, nàng đứng phắt dậy muốn chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận