Tù Phi Tà Vương

Mộ Nguyệt Cung, sau khi Hiên Viên Khanh Trần tiến vào, âm thanh cuồng loạn không hề dừng lại. Trong phòng, quần áo tán loạn trên đất, thân
thể xích lõa của hắn cùng với Tô Tĩnh Uyển dây dưa một chổ, phát ra từng đợt thở dốc liêu nhân.

Người dưới thân không ngừng vặn vẹo thân hình, như con rắn mềm mại
uyển chuyển quấn quanh thân hắn. Âm thanh rên rỉ phát ra tựa như khoát
hoạt, lại giống như thống khổ không ngừng thoát ra từ đôi môi của nàng.

“Vương gia!” đôi chân của nàng quấn lấy bên hông
hắn, hưởng thụ khoái cảm vô hạn mà Hiên Viên Khanh Trần mang lại cho
nàng. Cảm giác điên cuồng tựa hồ buộc thân thể nàng tê toái.

Taynàng xoa hai gò má hắn, vuốt ve, muốn tháo chiếc mặt nạ kia xuống. Hiên Viên Khanh Trần liền kéo tay nàng xuống khỏi mặt nạ quỷ, đôi mắt
xanh lạnh như băng, đồng tử yêu dị như đang xiết chặt gắt gao. Hắn lấy
tay nâng lên vòng eo của nàng, không ngừng kích thích, ở trong cơ thể
nàng va chạm mãnh liệt.

Cho đến khi thanh âm Tô Tĩnh Uyển biến thành nhỏ giọng cầu xin, hắn
mới phẫn hận rời khỏi thân thể nàng. Mở mắt ra, nhìn vẻ mặt uỷ khuất đầy nước mắt của nàng, hắn đứng dậy mặc y phục không thèm quan tâm tới nàng mà quay lưng rời đi.

“Vương gia…” Nàng biết người Hiên Viên Khanh Trần
giận là ai. Mà nàng chỉ là công cụ để hắn xả cơn tức giận cùng với phát
tiết dục vọng mà thôi.

Hắn không thèm đáp lời chỉ có tiếng đóng cửa vô tình vang lên! Nước
mắt của nàng dần dần tán đi, oán hận trong mắt ngày càng thêm thâm.

***

Đối với nơi ở ban đầu, Cảnh Dạ Lan cũng không xa lạ. Mới mấy ngày
không trở lại, đại khái lần trước bị Hiên Viên Khanh Trần bỏ quên, về
sau lại không có ai quét tước, góc tường kết đầy mạng nhện; chung quanh
đều tích một tầng bụi thật dầy. Nơi này nguyên bản vốn đã rất lạnh lẽo,
hơn nữa cỏ dại mọc đầy vườn, bị gió đêm thổi qua, phát ra từng trận nức
nở khiến nàng cảm thấy một loại cảm giác rách nát.

Một đường vất vả bôn ba chạy trốn, nàng có chút mệt mỏi dựa vào một
bên. Tiểu Khả thấy mặt nàng sắc không tốt, vội vàng vì nàng dọn dẹp một
chỗ sạch sẽ để cho nàng ngồi xuống.

“Ngươi cũng mệt mỏi rồi. Hôm nay cứ tạm như vậy đi.” Sắc trời bên ngoài tối xuống. Tiểu Khả còn ở một bên thu thập, Cảnh Dạ
Lan vội vàng ngăn nàng bắt tay dọn dẹp đống hỗn độn này.

“Tiểu thư, người vẫn là không thoải mái sao? Nô tỳ đi tìm Vương gia
mời đại phu cho người.” Nhìn sắc mặt Cảnh Dạ Lan không tốt đổ tựa vào
trên giường. Lúc ở Lan Lăng, nàng cũng không quá mệt nhọc như vầy.

Mời đại phu cho nàng? Nàng mệt mỏi lắc nhẹ đầu cười. Lúc ở trạm dịch, Hiên Viên Khanh Trần thật là đã muốn giết chết nàng. Hắn còn lưu cái
mạng nàng đến bây giờ, Cảnh Dạ Lan làm sao không hiểu được ý đồ của hắn
cơ chứ? Chỉ có người vô dụng, hắn mới không để ý. “Tiểu Khả, ngươi nghe
rõ đây. Về sau, ta không muốn ngươi hầu hạ ta nữa. Hãy chọn cho mình một chủ tử tốt. Đừng…”

“Người nói cái gì vậy chứ?” Tiểu Khả nghe nàng nói xong liền muốn khóc lên. Bĩu môi , nước mắt giọt này nối giọt kia.

“Nàng ta nói đúng đấy, về sau nên bi êts suy nghĩ mà chọn chủ tử cho
rõ ràng.” Ngoài cửa là thanh âm lạnh như băng của Hiên Viên Khanh Trần.

“Vương, Vương gia…” Trong phòng còn chưa có ngọn nến nào được thắp
lên, nương vào ánh sáng mỏng mong còn xót lại bên ngoài, Tiêu Khả bất
ngờ khi bắt gặp thấy mặt nạ trên khuôn mặt của Hiên Viên Khanh Trần, đầu lưỡi thiếu chút nữa thắt lại.

Hạ nhân đi theo Hiên Viên Khanh Trần đến nơi này, cầm trong tay đồ ăn ngon đặt lên bàn, rất nhanh lại lui ra ngoài.

“Đi ra ngoài!” Hiên Viên Khanh Trần xem cũng không muốn nhìn thấy
Tiểu Khả canh giữ ở bên người Cảnh Dạ Lan, liền quát khẽ một tiếng.

“Đi xuống đi, ngươi cũng mệt mỏi rồi.” Cảnh Dạ Lan trấn an để nàng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại bọn họ. Không khí chung quanh tựa hồ như lại một lần nữa bắt đầu ngưng trệ.

“Lại đây ăn chút gì đi.” Hiên Viên Khanh Trần cuối cùng đã mở miệng.

“Cảm tạ Vương gia. Nếu chỉ là đến đây đưa đồ ăn, làm gì phiền ngài tự mình đem tới?” Nàng đến một cái liếc mắt đều không có. Chính là cả
người vẫn phủ phục trên giường giường, thân thể của nàng thật sự tan nát đến vô dụng. Cả người mềm nhũn không có lấy một tia khí lực.

Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng hữu khí vô lực, rất nhanh tiến lên,
đem kéo nàng lại đó. “Ngươi buông tay ta ra, đừng chạm vào ta.” Nàng có
chút tức giận, vẫy tay muốn thoát ra khỏi hắn.

“Tại sao cô vương không thể đụng vào ngươi mà cái tên Tô Vân Phong
kia lại có thể?” Hắn cười đùa cợt,bàn tay xiết lấy cổ tay nàng kéo mạnh
khiến cho Cảnh Dạ Lan ngã vào lòng ngực hắn.

“Như thế nào, ngươi đến tìm ta để tính toán món nợ này sao?.” Nàng
cười lạnh một tiếng, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ, hai trong mằt dấy lên
vẻ tức giận. Nàng chính là cảm thấy buồn cười, khoé miệng không khỏi
giương lên.

“Ngươi cười cái gì? Không cho cười!” Tựa hồ như bị nàng chọc giận,
Hiên Viên Khanh Trần cúi người nâng cằm của nàng lên. “Ngươi nên biết
không có thể cười kiểu ấy đi.” Ngón tay của hắn vuốt ve hai má của nàng, tựa hồ trở về vị trí cũ chổ xương kia bị niết tiếng vang khớp trật.

“Nếu ngươi phải làm như vậy, nhanh tay động thủ đi. Làm cho Vương gia ngươi nguôi giận, ta có thể sống yên ổn một khoảng thời gian.” Không có chút ý sợ hãi. Hai tròng mắt của nàng chính là quét hắn liếc mắt một
cái rồi dừng lại ở nơi khác.

Nàng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn. Lại có thể đối với Tô Vân Phong nói cười. Hoa Mị Nô, ngươi là chọc cô vương. Hắn giận dữ đem
ngươi mặt nàng kéo sang bắt buộc đối mặt với mình.

“Ngươi nên nhớ ngươi là nô lệ của cô vương, nhưng có vẻ là một nô lệ
không nghe lời. Xem ra cô vương đã không giáo dục tốt ngươi rồi.” Ánh
mắt hắn dừng lại trước của ngực nàng. Nhớ tới cái tên Tô Vân Phong kia
đã thâm tình gọi thẳng tên của nàng, Hiên Viên Khanh Trần càng xiết chặt những ngón tay, nhanh một chút gạt mở ra, đem quần áo đơn bạc của nàng
xé rách.

Da thịt như tuyết, mang theo mùi hương thản nhiên quen thuộc, làm cho hắn không nhịn được mê luyến.” Đúng vậy, hắn mê luyến chính là thân thể của nữ nhân này. Ngay đêm nay, hắn muốn lại một lần nữa tận tình hưởng
thụ, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không cần kiềm chế!

Hôn, dừng lại trên thân thể nàng, hắn bạo ngược cắn mút . Da thịt đau đớn, làm cho Cảnh Dạ Lan nhíu mày. “Buông ra, buông ra!” Nàng cố
chết chống cự nhưng cũng chẳng đem lại kết quả gì. Có có cũng chỉ là làm cho hắn càng thêm cuồng dã.

“Thời điểm ngươi cùng Tô Vân Phong triển miên, ngươi có kêu hắn buông ngươi ra sao?” Hiên Viên Khanh Trần dùng sức cắn vành tai của nàng, cảm thấy thân thể nàng hơi hơi phát run, cười lạnh hỏi.

“Cùng ngươi có quan hệ gì sao?” Cảnh Dạ Lan mắt lạnh trừng lớn, trong lòng đang cố chống cự. Nhưng thân thể lại một lần nữa bị hắn châm lên
dục hỏa. Hoa Mị Nô, ngươi thật vô dụng! Nàng trong lòng thầm mắng.

“Ngươi rất nhanh liền sẽ biết!” Hắn ôm nàng áp đảo trên giường, mặt
nạ xốc lên trên, ngẩng đầu ra lệnh: “Nhìn cô vương. Tối nay cô vương sẽ
cho ngươi biết ai mới là nam nhân của ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui