Tù Phi Tà Vương

Hiên Viên Khanh Trần mỗi bước một tiến
gần, đều khiến cho nàng hướng lui về sau bước đi. Cuối cùng nàng bị hắn
dồn đến góc. Một tay thuỷ chung vẫn bảo vệ bụng, tay kia nắm châm vận
sức chờ phát động. Có lẽ nàng dãy dụa là phí công, nhưng mà nàng thầm
nghĩ cố gắng tập trung thì chẳng sợ không có hy vọng gì, nàng cũng muốn
liều một lần.

“Hoa Mị Nô, cô vương khuyên ngươi đừng ngoan cố muốn đào thoát khỏi Bắc An Vương phủ.”

Khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần hé ra vẻ
lãnh khốc, đem biểu hiện của nàng thu vào hết trong đáy mắt. Đôi mắt
nàng lạnh lùng cùng hàm chứa sát ý làm cho lòng hắn giật mình. Người này không giống với một Hoa Mị Nô mà hắn biết.

Trong chốc lát, quanh thân nàng bao phủ
một luồng khí làm cho người khác dấy lên cảm giác hãi dị. Hiên Viên
Khanh Trần từng biết qua thân thể của nàng, thời điểm nàng tránh né hoả
liên, mỗi bước đều nhanh chóng, chuẩn xác, mỗi chiêu mỗi thức đều ra
hình ra dáng. Xem ra nàng đã từng trải qua một khoá huấn luyện nào đó.
Nhớ tới lời của nàng từng nói thì hắn chưa từng có tới gần, chỉ là chặn
đường lui của nàng.

« Hiên Viên Khanh Trần, ta biết trong
Vương phủ muốn trốn thoát không dễ dàng như vậy. Nhưng hôm nay nếu như
ngươi muốn bức ta đi vào khuôn khổ theo ý ngươi, cũng sẽ không thuận lợi như vậy. »


Nàng lãnh nghiêm mặt, hai tròng mắt lãnh liệt, nắm chặt châm trong tay.

Nàng đã quan sát rõ những huyệt mệnh của
Hiên Viên Khanh Trần. Nàng cố cũng không thể nào thắng được sức mạnh của hắn, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh này thử một lần.

Mặc kệ có thể thành công hay không, nàng
sẽ không buông một tia hy vọng nào. Hắn đột nhiên dừng cước bộ, “Ngươi
căn bản chính là phí công!”

Hắn kìm trụ một tia không đành lòng đang
dâng lên trong lòng ,ngũ quan nhăn nhúm lại. Vẫn là không chịu buông tha cho sao? Giống như, ngươi vẫn muốn đào thoát khỏi bên người ta, muốn
bảo trụ đứa nhỏ này!

“Có phải phí công hay không, không cần
ngươi phải nói cho ta biết. Lời nói của cầm thú, cho tới bây giờ ta
không thèm để ý. Thu hồi chút hảo tâm giả dối kia của ngươi đi!”

Nàng lạnh nhạt nói. Sắc mặt Hiên Viên Khanh Trần hơi đổi, nàng mắng hắn cầm thú!

“Ngươi không được làm càng.” Hắm cầm bát
dược, nhanh tiến lên, vươn tay một phen bắt nàng. “Ngươi mắng cô vương
là cầm thú, cô vương liền cho ngươi thấy thế nào là cầm thú.”

Tay hắn cầm chặt cổ tay nàng, thuận thế
muốn đem nàng lôi lại đây. “Ngươi đi chết đi!” Cảnh Dạ Lan quát lên một
tiếng, châm trong tay giơ lên, nhiều điểm hàn quang xẹt qua, nhanh chóng điểm ở trên cánh tay hắn. Theo bản năng lập tức rút cánh tay về, Hiên
Viên Khanh Trần sợ hãi thầm nghĩ sao nàng có thể ra tay nhanh như vậy,
đã rất lâu không có ai có thể đả thương hắn.

“Cô vương thật đúng là xem thường ngươi.” Hắn đột nhiên nở nụ cười, cánh tay tê dại rũ xuống dưới. Còn người
trước mắt hắn lại vạn phần đề phòng đứng ở trước mặt hắn. Trong bàn tay
trắng nõn khéo léo kia, tú hoa châm nho nhỏ ở trong tay phát ra quang
mang. Mười ngón tay của nàng đều quấn băng gạc, cho nên vừa rồi hắn đã
không phát hiện ra bí mật trong tay nàng.

“Đáng tiếc đến khi ngươi tỉnh ngộ thì đã
muộn.” Trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm tính toán thời gian. Mắt thấy Hiên
Viên Khanh Trần đứng ở nơi đó không hề động đậy, xem ra là có hiệu quả.

Nàng nở một tia mỉm cười, lúc này đây đổi lại nàng chậm rãi tới gần hắn. “Ngươi đối phó với bổn vương thì nghĩ
rằng ngươi có thể chạy đi?Ngươi đừng quên mấy lần đào thoát không thành

sau khi trở về bị trừng phạt như thế nào.” Hắn nhìn Cảnh Dạ Lan, nử tử
yêu dã mà nguy hiểm. “Thả ta đi, ta bỏ qua cho ngươi.” Nàng ngẩng mặt
nói.

“Nực cười, không có cô vương, ngươi không thể đi ra Bắc An Vương phủ.”

“Nếu ngươi không chịu đáp ứng yêu cầu của ta, ta đây sẽ giết ngươi.”

Ngữ điệu của nàng không có cảm tình gì. Đối với Hiên Viên Khanh Trần, nàng nhất định sẽ không có gì mà không đành lòng.

“Nếu ngươi thực sự nghĩ như vậy thì hãy
nhanh tay động thủ đi. Nhưng ngươi cùng đứa nhỏ trong bụng ngươi nên
chôn cùng với cô vương. Đến cuối cùng, ngươi vẫn không thể đào thoát
khỏi tay cô vương!”

Tiếng cười tuỳ ý của Hiên Viên Khanh Trần ở trong phòng truyền ra, nụ cười trên mặt hắn tàn khốc khiến cho Cảnh
Dạ Lan hận nghiến răng. Cứng mềm không được, ngươi muốn chết, ngươi tự
mình chết đi,ta sẽ không làm quỷ chôn cùngcho ngươi !

“Tốt, chúng ta nhìn xem, ai là người cười cuối cùng.” Khoé miệng nàng câu ra một nụ cười, không cam lòng bị khuất phục. Nhìn nàng tự tin tươi cười, hai cánh tay Hiên Viên Khanh Trần dần dần trở nên chết lặng, hắn chỉ biết nhìn nàng tuỳ ý mặc áo khoác vào,
hướng chính mình nói: “Vương gia, ta muốn đi ra ngoài đi một chút, ngươi cùng đi với ta.”

Lời nói ôn nhu, đại khái sẽ không bị
người nào cự tuyệt. “Ngươi đã muốn đi thì cô vương cùng đi với ngươi.”
Hắn gật đầu cười nói. Nhất cử nhất động lúc này của Cảnh Dạ Lan không
chỉ làm cho hắn nghi hoặc, mà còn có điểm khó hiểu.

Người này rốt cuộc là ai? Thân hình kia
trên người có lưu lại dấu tích của hắn. Hắn có thể khẳng định, so với
Hoa Mị Nô trước kia thì nàng như một người hoàn toàn khác, dù dấu vết

còn đó nhưng trong trí nhớ của hắn thì nàng bây giờ cứ như thoát thai
hoán cốt vậy!

Cảnh Dạ Lan cầm lấy cánh tay hắn,cười
nhẹ : « Làm phiền Vương gia. » Hắn im lặng cùng Cảnh Dạ Lan ra khỏi
phòng. Người ngoài nhìn thấy hắn cùng Cảnh Dạ Lan thân mật đứng chung
một chỗ cũng không dám hỏi lấy nữa lời.

« Bồi Vương phi và cô vương đi ra ngoài một chút. »

Hiên Viên Khanh Trần thản nhiên nói. Bên
hông vẫn là cây châm lạnh ngắt của Cảnh Dạ Lan. Trong lúc lướt qua thì
ánh mắt hắn tựa hồ vô tình đảo qua Vô Ngân.

« Vương phi tốt nhất vẫn là không nên ra
ngoài. » Ngay sau đó Vô Ngân liền ngăn cản đường đi của nàng. « Có Vương gia đi cùng, ngươi lo lắng cái gì ? »

Cảnh Dạ Lan nương tựa bên người Hiên Viên Khanh Trần, lạnh nhạt cười. Vô Ngân so với Hiên Viên Khanh Trần càng
làm cho Cảnh Dạ Lan khó nắm bắt và còn đáng sợ hơn. Đã từng một lần nàng nghe những lời hắn nói và hiểu phần nào.

Ai có thể tưởng tượng được, một nam tử
dịu dàng, ôn hòa như nước như hắn lại có thể thản nhiên nhìn hoả liên
kịch độc thiếu chút nữa cắn chết nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận