Thiên Chiêu Tễ nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Huyền Trọng Thiên, nếu chính hắn đã quyết định trở về thì phải chuẩn bị đón nhận bất cứ điều gì, kể cả sự bá đạo hay nhiệt tình của người này. Thiên Chiêu Tễ năm đó quá quan tâm tới việc người khác phản ứng với quan hệ giữa hắn và Huyền Trọng Thiên cho nên từ đầu tới cuối hắn đều sợ không dám tiếp nhận tình cảm chân thành từ Huyền Trọng Thiên.
Từ khi được sư phụ và sư thúc cứu về, mỗi ngày hắn đều nghĩ đến nam nhân này, chịu đựng dày vò vì không có hắn bên cạnh. Chính mình bị Huyền Trọng Thiên giam cầm bấy lâu, tới giờ cho dù Huyền Trọng Thiên mở lồng để hắn bay đi, hắn lại lưu luyến không muốn xa rời nơi đó.
Trong thế giới này, mặc dù có sư phụ đối hắn tốt nhưng sư phụ là của sư thúc, hắn không có cách nào chen vào được mà sự ấm áp Huyền Trọng Thiên dành cho hắn chính là điều mà cả đời này hắn khao khát. Tuy rằng sau đó nghe Hiên nhi nói cho hắn, Huyền Trọng Thiên vì hắn mà phế đi hậu cung bởi vì cuối cùng hắn cũng hiểu Thiên Chiêu Tễ e ngại điều gì.
Nhớ khi Hiên nhi đến tìm hắn, Thiên Chiêu Tễ còn không tin được mình có thể gặp Hiên nhi. Hắn sợ nhìn thấy bất cứ cái gì hay ai đó có liên quan tới Huyền Trọng Thiên, từ khi hắn biết sư thúc là thúc thúc của Huyền Trọng Thiên, mỗi lần sư thúc muốn cùng hắn nói gì đó hắn đều bỏ chạy ——
Câu đầu tiên mà Hiên nhi nói khi thấy hắn lại là, “Sư phụ, chúc mừng ngươi, cuối cùng ngươi cũng thoát khỏi phụ hoàng.” Thiên Chiêu Tễ lúc đó ngạc nhiên, vì sao Huyền Tỉnh Hiên lại đột nhiên nói với hắn như vậy, nhưng sau đó hắn lại càng chấn động.”Sư phụ, chờ Hiên nhi trưởng thành, Hiên nhi yêu ngươi được không? Ta nhất định đối với sư phụ tốt hơn lão nhân gia kia một trăm lần, không, một nghìn lần.” Ngữ khí của Huyền Tỉnh Hiên làm Thiên Chiêu Tễ sững sờ tại chỗ không biết nói gì.
“Tiểu tử thối, ta cho ngươi tới là để ngươi nói những lời vô ích này sao? Lại còn dám mơ ước gì đó của lão tử nhà ngươi, nga, điều không phải, là Tễ nhi của nhà ta.” Yến Sở nhìn cháu trai nói ra những lời không giống với những gì đã thương lượng, bắt đầu luống cuống.
“Nhưng ta nghĩ như vậy! Thái thúc thúc, là ngài không thích bị sư phụ ta quấy rầy thế giới của hai người nên mới để ta tới nói với sư phụ là phụ hoàng bệnh tình nguy kịch a.” Huyền Tỉnh Hiên cố ý nói lộ ra trước mặt Thiên Chiêu Tễ, hắn chính là không muốn cho thái thúc thúc sống yên ổn, nhưng hắn cũng muốn độc chiếm sư phụ ——
“Nga? Thật là như vậy sao?” Lúc này thanh âm lãnh đạm nhưng thập phần ôn nhu từ phía sau họ truyền đến, mà nghe tiếp thì tràn đầy tức giận, Huyền Tỉnh Hiên nhìn sang thái thúc thúc ý nói “tự cứu mình đi”, sau đó ác ý quay đầu lại, nở nụ cười điềm đạm đáng yêu, gật đầu.
“Thanh Tu thái thẩm thẩm, là thái thúc thúc sai sử ta như thế. Hắn tới nơi ta học võ, mang ta tới đây chính là vì vậy.”
“Cái gì thái thẩm thẩm ——” sắc mặt Thanh Tu lập tức trở nên ửng đỏ, đôi mắt long lanh liếc qua Yến Sở còn đang lúng túng, khiến cho Yến Sở lập tức rã rời, thực sự là đáng trách a. Không biết Thanh Tu lần này tức giận sẽ phạt hắn thế nào đây, hắn cũng không muốn chỉ có thể nhìn mà không được sờ a——
“Hiên nhi, phụ hoàng ngươi thực sự bị bệnh sao?” Thiên Chiêu Tễ nhìn sư phụ đang kéo tai sư thúc rời đi, hắn cũng không cần để ý tới, dù sao thì sư phụ lát nữa chắc chắn sẽ lôi sư thúc lên giường thôi, mỗi lần sư phụ tức giận sư thúc đều làm như vậy a.
Nhưng có một việc Thiên Chiêu Tễ không biết, chính là việc xảy ra sau đó, bị cột vào trên giường nhìn người kiah ở nơi nào đó đang vô cùng quyến rũ nhưng lại không thể chạm vào thực là dày vò người ta tới cỡ nào a ——
“Ân, sư phụ ta nghĩ ngươi hẳn là đã biết a.” Huyền Tỉnh Hiên nhìn khuôn mặt lo lắng của Thiên Chiêu Tễ, sư phụ thật là nhẹ dạ, nếu như là hắn, hắn nhất định sẽ giết phụ hoàng. Thật là, ái tình thực sự khó vậy sao, lẽ nào so với học võ công tâm pháp còn khó hơn sao?
“Ân, nhưng ta ——” Thiên Chiêu Tễ kỳ thực sớm đã biết, sư thúc vẫn không ngừng nói về tình hình Thiên Triệu trước mặt hắn. Nói là quân chủ bọn hắn phế bỏ hậu cung, đều an trí cho những nữ nhân này. Sau đó lại chiêu cáo thiên hạ rằng cuộc đời này hắn sẽ không cưới vợ nữa, suốt đời thủ tiết vì một nam nhân.
Thật là, hắn còn không thủ tiết, Huyền Trọng Thiên ở đó làm làm gì a? Hơn nữa, Huyền Trọng Thiên không phải biết hắn đã “đã chết” sao? Hắn muốn làm cho ai xem, lẽ nào muốn cho hắn biến thành quỷ cũng không an tâm sao?
“Tóm lại là rất thảm. Sư phụ ngươi không cần lo việc phụ hoàng ta sống hay chết, Hiên nhi ở đây với ngươi, hai chúng ta cùng nhau ẩn cư.” Huyền Tỉnh Hiên vừa nói vừa nhìn sư phụ, chỉ thấy sắc mặt Thiên Chiêu Tễ càng ngày càng tái nhợt, hắn đã biết tình lộ của hắn —— sư phụ vĩnh viễn cũng sẽ không yêu hắn a.
“Hắn sao lại dày vò mình tới thế ? Thật là, hắn muốn làm cho ai xem a, ta phải đi giáo huấn hắn.” Giọng nói Thiên Chiêu Tễ vô cùng mạnh mẽ nhưng khuôn mặt đỏ ửng nồng đậm quan tâm và muốn gặp người trong lòng làm cho uy lực trong lời nói của hắn giảm đi không biết bao nhiêu phần ——
“Sư phụ, đây là đơn báo danh của khoa thi mùa xuân năm nay, hoàng huynh đã gúp người chuẩn bị tất cả, người chỉ cần điền một chút là có thể tham gia.” Tài năng của sư phụ thừa sức chống đỡ nửa giang sơn Thiên Triệu a, Huyền Tỉnh Hiên chỉ cần nhìn cái kia là biết chủ ý của hoàng huynh hắn rồi.
“Tễ, ngươi thực sự nguyện ý cùng ta sao?” Huyền Trọng Thiên cho tới khi bãi triều vẫn gắt gao cầm lấy tay giai nhân, hắn không thể tin vào mắt mình, vừa rồi hắn còn hôn Thiên Chiêu Tễ không biết bao nhiêu lần, hắn muốn xác nhận người này thực sự còn sống trên đời.
“Ta đã tới đây rồi, lẽ nào ngươi còn chưa tin sao?” Thiên Chiêu Tễ cau mày nhìn nam nhân này, rốt cuộc hắn đã tự dày vò tới cỡ nào a, sao có thể làm cơ thể suy nhược tới tình trạng này chứ. Không biết muốn khôi phục phải mất bao lâu đây.
“Ta sợ là mộng, ta năm đó đối với ngươi —— ngươi vẫn có thể trở về, ta sợ ngươi sẽ hận ta cả đời —— “
“Ta chính là hận ngươi, nhưng không phải không yêu thì sẽ không hận sao?” Thiên Chiêu Tễ nhìn nam nhân còn đang rụt rè trước mặt, hắn là bá chủ thiên hạ, cao cao tại thượng, hắn thật sự là rất yêu một người vô cùng bình thường như hắn a.”Thật là, thân thể kém như vậy, ngươi có biết ta sẽ rất khổ cực hay không.”
“Tễ, ta sẽ không làm ngươi thất vọng, nhất định sẽ làm ngươi cảm thấy thoả mãn a.” Huyền Trọng Thiên thấy Thiên Chiêu Tễ cau mày vì cơ thể của mình, cho rằng Thiên Chiêu Tễ đang chán ghét thân thể hắn suy yếu, sau năm năm Thiên Chiêu Tễ hiện là một nam tử tuấn mỹ mới hơn hai mươi tuổi. Mà hắn của hiện tại, dường như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay —— người kia có thể bởi vậy mà không cần hắn hay không.
“Huyền Trọng Thiên trong đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? !” Thiên Chiêu Tễ nhìn Huyền Trọng Thiên bỗng nhiên lại nói với hắn như vậy, hắn không thể tin được trong đầu nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a. Khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ sau khi nghe Huyền Trọng Thiên nói nhanh chóng trở nên ửng đỏ khiến cho Huyền Trọng Thiên khó mà kìm lòng nổi ——
Ánh mắt hai người không hề rời nhau, hai khuôn mặt đang chậm rãi tiến lại gần ——
“Phụ hoàng! Có phải Thiên thúc thúc đã trở về, ta muốn gặp hắn!” Không biết từ bao giờ Huyền Diệu Ngữ đã tới trước cửa tẩm cung, đập cửa ầm ầm, nàng vừa nghe nói Thiên Chiêu Tễ trở về đã chạy như bay tới đây.
“Diệu Ngữ này, trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng.” Huyền Trọng Thiên nhìn người kia đột nhiên rời khỏi mình, phẫn hận tới mức muốn đem nữ nhi đi chém, sao có thể tới quấy rối khoảnh khắc ngọt ngào của bọn họ a. Huyền Tỉnh Nhiên bị Huyền Trọng Thiên bắt ở lại ngự thư phòng phê chuẩn tấu chương, mà hắn không có thông báo cho Diệu Ngữ a.
“Phụ hoàng, ngươi đừng tưởng độc chiếm Thiên thúc thúc. Hoàng huynh nói Thiên thúc thúc đã trở về. Thiên thúc thúc, ta là Diệu Ngữ a, người mau ra đây gặp Diệu Ngữ đi.” Huyền Diệu Ngữ ở ngoài cửa khóc lóc om sòm, nàng phải nhìn thấy Thiên Chiêu Tễ bằng không nàng sẽ không ly khai a.
“Huyền Tỉnh Nhiên! Trẫm nhất định phải gặp ngươi.” Huyền Trọng Thiên vừa nghe thấy đứa con lớn nhất sai sử Diệu Ngữ tới đây liền tức giận, tiểu tử này dám trả thù hắn sao, dám tính toán với phụ hoàng hắn a.
“Thật là, Diệu Ngữ tới sớm quá. Ta đang muốn xem kịch hay thì bị cắt mất!” Một thanh âm ai oán phụ hoạ ngay sau Huyền Trọng Thiên, người nói ra câu đó dường như không được coi gì đó mà vô cùng ảo não ——
“Vũ Quân Kỳ! Ngươi tên hỗn đản này ——!” trong hoàng cung Thiên Triệu giống như truyền tới tiếng sư tử rống a, rung động làm cho cả Thiên Triệu đều hoảng sợ, đương nhiên cũng doạ cho Huyền Diệu Ngữ đang ở ngoài cửa chạy mất ——
“Vũ Quân Kỳ, nói, đây là chuyện gì?” Huyền Trọng Thiên nhìn Vũ Quân Kỳ nhảy xuống từ xà nhà, cái tên quân chủ Vũ Trạch này rốt cuộc ở đây làm gì?
Dám rình trộm ta a. Huyền Trọng Thiên tàn bạo nhìn sư đệ còn đang cười nịnh nọt với mình, vừa nãy hắn còn phẫn hận Huyền Diệu Ngữ cắt đứt chuyện tốt của hắn nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy may mắn —— may là không để cho người khác thưởng thức một bức xuân cung đồ sống động của hắn và Tễ nhi, bằng không hắn nhất định sẽ không nhịn được mà giết hay móc mắt tên Vũ Quân Kỳ này.
“Ai nha, sư huynh đừng nhỏ mọn như vậy đi.” Vũ Quân Kỳ lập tức làm nũng với sư huynh, ai bảo sư huynh hắn lơi lỏng cảnh giác a, cho nên hắn mới có thể thừa cơ mà xông vào. Hắn chỉ là muốn nhìn bộ dạng kinh ngạc của sư huynh một chút mà thôi, hắn sao dám xem hết a?
“Nga? Phải? Là sư huynh keo kiệt sao? Không biết quốc quân đại nhân của Vũ Trạch, à không, là thừa tướng phu nhân tới Thiên Triệu chúng ta có chuyện gì sao?” Huyền Trọng Thiên không thương tiếc chọc thẳng vào nỗi đau của Vũ Quân Kỳ.
“Ngươi, ai nói ta là thừa tướng phu nhân.” Vũ Quân Kỳ tức giận, đúng, hắn tức cực kỳ. Vốn hắn muốn sắc phong Lãnh Thiên Thương làm hoàng hậu nhưng kết quả lại biến thành hắn mặc giá y (đồ cưới, y phục cưới = hỉ phục) gả cho tên Lãnh Thiên Thương kia.
Đều là tên Lãnh Thiên Thương đùa giỡn hắn, hại hắn tưởng hắn sắp chết cho nên mới nói ra như vậy, không nghĩ tới tên sắp chết kia chỉ lãnh một vết thương nhẹ —— nhớ tới sao có thể không phẫn nộ, cho nên hắn mới trốn nhà đi chơi a ——
“Hừ, không biết là ai mặc giá y, gả cho Lãnh Thiên Thương a. Chẳng lẽ là Lãnh đại thừa tướng cuối cùng phát hiện ngươi có quá nhiều khuyết điểm, cho nên mới quyết định cưới vợ a, cho nên kỳ thực hắn không cần ngươi a ——” Huyền Trọng Thiên nhìn Vũ Quân Kỳ, hắn biết sư đệ ngốc nghếch của hắn mãi mãi là sủng vật của Lãnh Thiên Thương a.
Vũ Trạch hiện tại khẳng định còn đang vô cùng cảm tạ Lãnh Thiên Thương đi, không biết là quân chủ bọn hắn bị Lãnh Thiên Thương ngấm ngầm mưu tính nhiều năm như vậy đã đem Vũ Quân Kỳ ra ăn sạch sẽ a. Bất quá, chỉ có nam nhân như Lãnh Thiên Thương mới có thể bao dung như vậy với tên Vũ Quân Kỳ này. Nếu như là Tễ nhi của hắn ra ngoài ——
Không được! Tuyệt đối không được! Huyền Trọng Thiên nghĩ tới đây đột nhiên siết lấy Thiên Chiêu Tễ đang đứng bên, sau đó cũng không để ý tới Vũ Quân Kỳ lôi kéo Thiên Chiêu Tễ tới rời đi, mặc kệ Vũ Quân Kỳ ở nơi đó thắc mắc sư không biết huynh hắn lại lên cơn cái gì a ——
“Ngươi làm cái gì vậy? Vũ Quân Kỳ còn đang ở chỗ này. Ngươi như vậy ——” Thiên Chiêu Tễ nhìn nam nhân này, không biết hắn làm sao vậy, sao đang cười nhạo sư đệ mình đột nhiên lại lắc đầu, sắc mặt còn phi thường nghiêm trọng, nhìn hắn thật là khó hiểu. Không biết người này đang nghĩ gì đây?
“Ân? Ngươi sao lại tới nơi này? Đây ——” Thiên Chiêu Tễ bị Huyền Trọng Thiên đưa tới lãnh cung, Huyền Trọng Thiên dọc theo đường dường như suy nghĩ việc gì đó rất nghiêm trọng.
“Thiên Chiêu Tễ, ngươi nguyện ý gả cho ta sao?” Huyền Trọng Thiên kéo Thiên Chiêu Tễ tới nơi bọn họ gặp nhau lần đầu – cửa lãnh cung, sau đó hai tay đặt lên vai Thiên Chiêu Tễ, trịnh trọng hỏi người đang dứng trước mắt, ánh mắt khẩn trương nhìn vào mắt Thiên Chiêu Tễ, rất sợ hắn tỏ ra không muốn dù chỉ một chút.
“Ách, ngươi sao đột nhiên lại nói như vậy?” Thiên Chiêu Tễ ngạc nhiên nhìn nam nhân đột nhiên như có chút rồ này, hắn đang lo lắng cái gì? Hắn không phải đã quyết định sẽ ở bên hắn sao? Sao hắn còn hoảng sợ như vậy a?
“Ngươi nguyện ý sao? Tễ, ngươi nguyện ý sao? Nếu như ngươi không muốn mặc giá y thì để ta mặc cũng không sao, chỉ cần ngươi có thể kết thành phu thê với ta, ta không quan tâm gì hết.”
“Ôi chao?” Thiên Chiêu Tễ quả thực không thể tin vào tai mình, đây là Huyền Trọng Thiên năm đó sao? Sao có thể nói ra như vậy, nghĩ hắn đường đường là quốc quân sao có thể mặc giá y kết hôn chứ, không biết sẽ thành bộ dáng gì đây? Thiên Chiêu Tễ nghĩ tới đây, trước mắt dường như hiện ra bộ dạng Huyền Trọng Thiên thân mặc giá y ——
“Ân? Tễ, ngươi đồng ý sao?” Huyền Trọng Thiên càng thêm lo lắng, không biết vì sao Thiên Chiêu Tễ không trả lời hắn lại quay ra chỗ khác cười trộm, chẳng lẽ là đề nghị hắn rất buồn cười sao?
“Ta đang suy nghĩ bộ dạng ngươi mặc giá y, thực sự là xấu chết được.” Thiên Chiêu Tễ chăm chú nhìn Huyền Trọng Thiên, sau đó nhẹ nhàng tiến vào lòng Huyền Trọng Thiên, “Ta nguyện ý vì ngươi mặc giá y, cũng không biết ngươi muốn lấy cái gì tới đón ta a?”
Thiên Chiêu Tễ ngượng ngùng đáp lại lời cầu hôn của Huyền Trọng Thiên, cảm thấy mình giống nữ nhi nhà ai a, nghe được người kia cầu hôn, cảm giác thật là hạnh phúc a. Bản thân đã quyết tâm nhưng đây là quân vương của nước lớn nhất trong sáu nước a, không biết mình phải đối mặt với thần dân trong nước thế nào đây?
“Nga? Ta! —— a, ngươi đáp ứng rồi —— Tễ, ngươi đáp ứng rồi!” Huyền Trọng Thiên lúc này phản ứng được người kia đang nói gì, hắn vui vẻ đến độ muốn nhảy lên, một nam nhân ba mươi tuổi lại lộ ra bộ mặt cười ngu ngốc như một hài tử ——
Hôn lễ của quân chủ Thiên Triệu đương nhiên tụ tập vô số anh hào và người quyền quý trong thiên hạ tới, nhất là Huyền Trọng Thiên chiêu cáo thiên hạ như muốn làm cho mọi người đều cảm thụ được niềm hạnh phúc của hắn. Nhưng trong ngày tổ chức hôn lễ hắn lại giận dỗi ——
“Tễ, ngươi đẹp như thế, ta không muốn để cho người khác thấy. Chúng ta không đi ra ngoài được không. Có lẽ cho ngươi cái một khăn trùm đi?” Huyền Trọng Thiên nhìn người yêu tư thái mỹ lệ như thế lại đang một thân hồng y thêm vào càng thêm hiện ra khuôn mặt xinh đẹp khiến cho hắn thật muốn đem hắn giấu đi a.
“Ngươi thực coi ta là nữ nhân sao?” Thiên Chiêu Tễ buồn cười nhìn Huyền Trọng Thiên đang cáu kỉnh, qua thời gian dài điều dưỡng thân thể Huyền Trọng Thiên thực sự là khá lên rất nhiều, chỉ là chưa khôi phục mà thôi, bất quá Thiên Chiêu Tễ còn đang lo lắng có nên để hắn khôi phục hoàn toàn hay không, bởi vì hiện tại Huyền Trọng Thiên có chút yêu cầu vô độ a.
“Nhưng ngươi thật đẹp a. Ta luyến tiếc.” Huyền Trọng Thiên hiện tại thực sự hối hận chính mình vì sao muốn chiêu cáo thiên hạ cho nhiều người như vậy tới tham gia hôn lễ của hắn và Thiên Chiêu Tễ a. Nếu biết vậy hắn đã không làm a, bây giờ bên ngoài nhiều người đang chờ bọn họ như vậy.
“Sư huynh, ngươi đã khỏe chưa, sao trước hôn lễ chỉ thấy tân nương tử a.” Vũ Quân Kỳ ở ngoài cửa rống to hơn, sư huynh hắn thật là, không biết mỹ nhân Thiên Chiêu Tễ kia mặc giá y sẽ như thế nào a? Nhớ tới đó Vũ Quân Kỳ cũng chảy nước miếng.
Tuy rằng trong nhà có một mẫu lão hổ (= sư tử hà đông a) , không, là một công lão hổ, nhưng hắn chỉ nhìn một chút chắc cũng không có vấn đề gì đi ——, cuối cùng cũng đợi được tới đại hôn của sư huynh, hắn đương nhiên muốn nhìn sư huynh a.
“Được rồi, chúng ta mau đi ra đi. Nếu không ta không gả cho ngươi nữa, ngươi đỡ phải lo lắng chờ đợi.” Thiên Chiêu Tễ nhìn nam nhân đang cau có kia, thật là lẽ nào người đang yêu đều thích dính vào như thế sao?
“Không, không, cứ như vậy đi. Nhưng ta không cho ngươi nhìn nam nhân khác, chỉ cho phép nhìn ta biết không?” Huyền Trọng Thiên vừa nghe Thiên Chiêu Tễ muốn bỏ hôn lễ đương nhiên là không muốn. Nhưng mà ở đây nhiều nam nhân như vậy, không biết Tễ nhi của hắn có so sánh hắn với mấy nam nhân đó không a?
“Hảo, hảo, ta đã biết.” Thiên Chiêu Tễ buồn cười nhìn Huyền Trọng Thiên, thì ra là vì nguyên nhân này. Thực sự là một đố phu (= ông chồng hay ghen) a.
“Ai nha, sư huynh, sao các ngươi lâu thế a. Ta đợi tới mức hoa cũng tàn mất —— ách ——” Vũ Quân Kỳ vốn đang oán giận sư huynh nhưng khi thấy Thiên Chiêu Tễ đi ra hắn rốt cục cũng biết vì sao sư huynh lâu như thế —— này quá là chấn động a, Thiên Chiêu Tễ hiện tại dường như một đoá hoa mai cao ngạo lại thêm vẻ kiều diễm của hoa đào, đó là một tập hợp của sự cao quý, tươi đẹp và mỹ lệ ——
Sao có thể có nam nhân nào coi như không thấy gì trước vẻ đẹp như thế a. Nhất là biểu tình trên mặt Thiên Chiêu Tễ lúc này, một chút xấu hổ lại mang theo một nhút nhát làm cho người ta rất muốn đem hắn che chở trong vòng tay, hảo hảo yêu thương a. Đáng tiếc, hắn là hoa đã có chủ, bằng không nhất định phải giành Thiên Chiêu Tễ từ tay sư huynh ——
“Uy! Vũ Quân Kỳ, ngươi đang nhìn gì thế? !” Huyền Trọng Thiên nhìn vẻ mặt sắc lang của Vũ Quân Kỳ liền không khống chế được mình, vì sao Tễ nhi phải mặc hồng y này làm cho hắn trông như một tiên tử không lây nhiễm một chút bụi hồng trần nào, làm cho mọi người đều muốn tới trước mặt hắn ——
“Ha ha —— sư huynh —— sư đệ lần này —— tuyệt đối —— đồng tình với ngươi ——” Vũ Quân Kỳ hiện tại cũng biết sư huynh hắn lo lắng cái gì, bất quá lúc này mới có trò hay không phải sao? Lần này nhìn sư huynh hắn làm thế nào diễu võ dương oai, sư huynh có thể quản được ánh mắt của nam nhân ở đây sao ——
“Được rồi, không nên tức giận, ta là của ngươi, không phải sao?” Thiên Chiêu Tễ ôn nhu nắm tay nam nhân bên cạnh, an ủi người đang trong cơn ghen kia, hắn không phải gả cho hắn sao, còn không đủ để nói rõ Thiên Chiêu Tễ hắn cả đời này chỉ chấp nhận một người là Huyền Trọng Thiên sao?
“Ân. Đi thôi.” Huyền Trọng Thiên nhìn người yêu, hai người không ngừng nhìn vào mắt nhau, cùng đi đến đại điện – nơi cử hành hôn lễ, hôm nay hai người bọn họ là nhân vật chính a.
“Ai, thực sự là không có ý nghĩa.” Vũ Quân Kỳ nhìn hai người phía trước quyến luyến không coi ai ra gì, sao có thể luôn coi hắn như người vô hình vậy. Hắn một mình thật cô đơn a, thực sự là cô đơn lẻ bóng a ——
“Ngươi đang nhớ ta sao?” Đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy Vũ Quân Kỳ, thanh âm trầm thấp của người mà hắn tưởng niệm bấy lâu, Vũ Quân Kỳ ngả đầu, dựa vào người đứng sau. Loại cảm giác này —— thật tốt —— .
Hôn lễ của quân vương Thiên Triệu là vô cùng long trọng, bất quá ngoại trừ Huyền Trọng Thiên vẫn đang cau có, tất cả đương nhiên đều là hoàn mỹ đến cực điểm ——
“Thật là, sao lại nhiều người nhìn ngươi chằm chằm như vậy. Tên Lãnh Hương Lăng chết tiệt kia cũng dám dùng ánh mắt khinh nhờn nhìn ngươi, ta thật muốn đem hắn ra giết uy cẩu.” Đêm khuya, đêm động phòng hoa chúc, tân lang còn đang tự vấn. Tuy rằng người ta không có nhìn người khác nhưng mấy tên ánh mắt “sắc lang” này cũng làm hắn tức chết được ——
“A, phu quân đại nhân, lẽ nào ngươi định cứ như vậy cho hết đêm động phòng hoa chúc sao?” Thiên Chiêu Tễ đảo mắt nhìn nam nhân còn đang tức giận kia, thực sự là không biết hắn sao lại nhỏ mọn như vậy, chẳng lẽ là mình cưới sai người rồi sao? Không biết hiện tại đổi ý có còn kịp hay không nữa ——
” Ngươi không được hối hận! Ngươi cả đời này đều là của ta.” Huyền Trọng Thiên không biết từ lúc nào ôm lấy eo Thiên Chiêu Tễ, bá đạo tuyên bố chủ quyền, sao có thể để hắn đi ra ngoài a, hắn quyết không đem Thiên Chiêu Tễ tặng cho bất cứ kẻ nào hết?
“Vậy vĩnh viễn không nên cho ta cơ hội hối hận.” Thiên Chiêu Tễ quay đầu đón nhận nụ hôn của Huyền Trọng Thiên, đêm tân hôn còn rất dài ——, còn gì có thể hạnh phúc hơn so với việc hai người yêu nhau được ở bên nhau
~~~~~~~~~~ Hết ~~~~~~~~~~