Tuy chỉ là làm một viên chức nhỏ, với Khang Ngôn không mấy có bao nhiêu mục tiêu vĩ đại trong tương lai thì như thể đủ thỏa mãn rồi. Sau khi tốt nghiệp, Khang Ngôn cùng Lý Tuệ làm cùng trong một công ty quảng cáo.
“Khang Ngôn, anh đem văn kiện này photo thành 30 bản nha, chỉnh lý tốt, đưa đến phòng họp.”
“Ân, anh biết rồi.”
Từ chỗ Lăng Tả tiếp nhận tài liệu, phải đi sao chép 30 bản, nhiều trang như thế, phỏng chừng sẽ tốn khá lâu.
Lúc này, có người hô phòng họp đều chưa chuẩn bị xong, tài liệu cũng không có, mà quản lí bên kia lại đã qua rồi khiến nhất thời người người chạy qua lại ở cửa ra vào như có cứu hỏa.
Nếu như không phải trong trí nhớ nhiều ít còn có bóng dáng Thẩm Bạch, Khang Ngôn cũng sẽ không đến nỗi xa xa thấy hình dáng tương tự mà luống cuống, thoáng cái cảm giác phía sau lưng có mồ hôi lưu lại, trời cũng sắp vào thu rồi.
Chột dạ, Khang Ngôn đưa lưng về phía cửa ra vào, nghĩ mau đem văn kiện này sao chép cho xong, chỉ là một phần văn kiện có quá nhiều trang, khiến cho Thẩm Bạch có chút vội vàng mà loạn động.
Mắt thấy những người kia đã sắp đi ngang qua mình, Khang Ngôn thoáng cái liền cứng còng cả người, giống như hắn chính là một tên móc túi vừa phạm tội, hiện tại bị cảnh sát điều tra khắp nơi, chột dạ vô cùng.
Sao, không có động tĩnh? Có phải hết giấy hay không?
Đã kiểm tra thì vẫn còn đầy giấy trong máy, ấy vậy mà máy lại không hoạt động một cái. Cũng không hiểu là vị nào đã phát minh ra một loại động tác, tạo thành thói quen xử lí khi máy móc bị hỏng hóc của mọi người – đá máy. Khang Ngôn có chút buồn bực vỗ vỗ đá đá máy , chính là, đại gia hỏa này một mực không có động tĩnh.
Lăng Tả vội vàng chạy qua tới, hỏi văn kiện đã sao chép xong chưa, Khang Ngôn chỉ vào máy đang bãi công, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cuối cùng, Lý Tuệ vụng trộm chạy vào văn phòng của sếp, dùng loại máy đánh chữ nhỏ, lần nữa dựa theo số lượng mà trực tiếp in ra.
Bạn bè ở đại học sau khi linh được bằng liền đường ai nấy đi, không ở thành phố này thì thật sự liên lạc rất khó, may mắn hắn có được một hảo hữu như Lý Tuệ
Trở lại chỗ ngồi, Khang Ngôn vẫn còn có chút hoảng hốt, Lý Tuệ hỏi hắn làm sao vậy, Khang Ngôn lắc đầu nói không có việc gì.
“Ai, Khang Ngôn,” Lý Tuệ để sát mặt vào Khang Ngôn “Quản lí công ty kia đó, thật sự rất không tồi nha ”
“Ân.”
“Làm sao anh cũng chỉ là ‘Ân’ vậy a.”
“A?”
Dựa theo lý mà nói, Lý Tuệ cùng Khang Ngôn coi như là viên chức mới vào công ty, cho nên hội nghị như vậy đều không cần tham gia, thời điểm sếp biến mất thì liền tự do hơn nhiều. Cho nên Lý Tuệ liền lôi kéo Khang Ngôn nói rất nhiều, tỷ như nói quản lí công ty kia tuổi còn trẻ mà đã lên làm quản lí rồi, hơn nữa ăn mặc rất có phong cách, khí chất tướng mạo cũng rất tốt …… Lý Tuệ nói hào hứng bừng bừng, trong nội tâm Khang Ngôn cũng là bách vị tạp trần.
“Khang Ngôn, anh làm sao vậy, nhìn anh tựa hồ có tâm sự,” vẻ mặt Lý Tuệ mất hứng, quệt mồm “Từ khi em nói đến giờ, anh liền không yên lòng, em mất hứng đó nha.”
“A?” Khang Ngôn hoảng loạn rồi.
“Anh không sao chớ, em nói giỡn thôi, cảm thấy anh thoáng cái liền hoảng hốt, nếu không nghỉ ngơi trước đi a.”
Khang Ngôn biết mình không nhận lầm, tuy đã qua gần 2 năm, tuy không có bao lần ở gần Thẩm Bạch, nhưng Thẩm Bạch trong lòng của hắn vẫn rõ ràng như trước . Mà Khang Ngôn tựa hồ cũng chưa từng có khắc sâu nhớ kĩ một người đến vậy, Thẩm Bạch biến mất khỏi thế giới của hắn sau, hắn cũng từng cùng một người thử kết giao qua, nhưng lòng của hắn không yên, khiến cho đối phương sớm buông tha. Mà chuyện có biết qua Thẩm Bạch, cũng là chuyện duy nhất mà Khang Ngôn không nói cùng Lý Tuệ .
Nghĩ đi nghĩ lại, Khang Ngôn liền nở nụ cười, là cười tự giễu .
Cho dù Thẩm Bạch lại xuất hiện ở thế giới của mình lần nữa, thì mình cũng hắn có liên quan gì đâu? Vẫn là hai cá thể độc lập, có lẽ cái khăn quàng cổ lông thỏ kia, Thẩm Bạch cũng sớm không còn nhớ.
Có một số việc khiến công ty Thẩm Bạch cùng công ty Khang Ngôn có rất nhiều nghiệp vụ nên thường vãng lai, mà Thẩm Bạch là quản lí nên đi qua lại nhiều hơn.
Cho nên, lần nữa thấy Thẩm Bạch, Khang Ngôn đối với hội nghị liền rất quan tâm, có lẽ mong muốn Thẩm Bạch xuất hiện một lần nữa trong hội nghị. Càng là chờ mong, thì càng thất vọng. Nói đơn giản, Thẩm Bạch đã lâu chưa xuất hiện.
Mà cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, như vậy sẽ phát sinh nhiều biến hóa.
Không lâu, thủ trưởng mập mạp đổi thành thủ trưởng trẻ tuổi Hàn Đống, làm cho hai mắt Lý Tuệ tỏa ánh sáng, phản ứng đầu tiên là cũng bị mê hoặc, phản ứng thứ hai là hỏi Khang Ngôn có hứng thú hay không.
Cũng may, tựa hồ thủ trưởng mới tới không có ý định sút đi ba tên nhân viên cũ, làm cho mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra. Lý Tuệ một chút cũng không “Rụt rè”, luôn nhìn Hàn Đống làm việc đến ngần người. Lý Tuệ nói với Khang Ngôn. ở từ điển của cô ấy, nếu đã ngưỡng mộ thì không có từ “ rụt rè”.
Gần nhất, do thức đêm lại không ăn cơm nhiều lần hơn, Khang Ngôn cảm thấy thân thể thật không tốt, mấy ngày hôm trước cũng thiếu chút nữa trực tiếp chóng mặt lăn ra đất. Hắn biết đường máu của mình rất thấp, nhưng cũng không có nghiêm trọng như vậy, Lý Tuệ biết rõ chuyện Khang Ngôn thiếu chút nữa té xỉu, cùng ngày lúc nghỉ trưa liền đi mua một đống thuốc bổ dưỡng sức khỏe về, cứng rắn nhét cho Khang Ngôn, làm cho Khang Ngôn có chút xấu hổ, giống như mình thoáng cái liền trở thành đại thúc bảy tám chục tuổi không còn dùng được , mình thật sự mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi a.
Ghé vào trên mặt bàn ngủ gà ngủ gật, tuy thời điểm nghỉ trưa đã ngủ thật lâu, nhưng vẫn cảm thấy thân thể có chút nặng nề, lại không muốn đi xin nghỉ bệnh để nghỉ ngơi, liền thừa dịp nhàn rỗi ngủ gật.
Mơ mơ màng màng nằm một hồi, khi đang duỗi thẳng người lên, nhìn thấy Thẩm Bạch cùng Hàn Đống cười cười nói nói từ văn phòng đi ra, sau đó liền đi ra ngoài.
Sau thời gian đó, Thẩm Bạch tựa như đặt ra thời gian trên đồng hồ báo thức, cách một hai tháng liền xuất hiện ở trước mặt Khang Ngôn, đương nhiên không phải mặt đối mặt.
Có thể nào, sẽ giống như trước đây, Khang Ngôn nhìn bóng lưng Thẩm Bạch đến ngẩn người……