Tú Sắc Nông Gia

Bách Thủ bị dầm mưa ướt nhem cả người, hắn vừa vào trong núi sâu thì trời đã mưa, nên chẳng săn được con thú nào, đường núi lại không dễ đi, cho nên giờ này mới về tới nhà. May là Loan Loan đã sớm đun nước nóng, nàng bảo Lai Sinh giúp đổ nước vào trong thùng tắm.

Từ sau khi thời tiết bắt đầu nóng lên, Loan Loan cũng không tắm bồn nữa, Bách Thủ cũng ngại phiền toái, nhưng Loan Loan sợ hắn mắc mưa rồi sinh bệnh, nên bắt hắn phải ngâm trong bồn, vì làm thế có thể trừ đi hàn khí.

Bách Thủ không gàn được Loan Loan nên đành phải làm theo.

Mà khi giúp đổ nước vào bồn, Lai Sinh vẫn hiếu kỳ nhìn cái bồn tắm thật lớn kia, lại nghe hai người nói một lúc, lập tức cũng làm ầm lên đòi ngâm trong bồn tắm. Loan Loan cho hắn một cái bồn tắm lớn bên ngoài: “Đệ muốn tắm rửa thì đi xuống bếp nấu nước, sau đó bưng bồn vào phòng mình mà tắm.”

“Đệ không muốn, đệ muốn tắm ở cái bồn lớn kia.” Lai Sinh không nghe, lắc lắc cổ nhìn vào trong phòng tắm.

“Đệ lại không nghe lời rồi, ca của đệ mắc mưa nên phải ngâm trong bồn tắm trừ hàn khí, bằng không sau này nếu huynh ấy bệnh thì ai dẫn đệ lên núi chơi.” Sau đó giống như dỗ trẻ con rồi đẩy hắn ra ngoài, Loan Loan đóng cửa thật kỹ xong quay người đi vào phòng tắm.

Bách thủ hai tay để trần ngồi ở trong thùng tắm, thấy Loan Loan không đi ra ngoài, nên trên mặt hắn có chút không được tự nhiên.

Loan Loan nhìn thấy tai hắn đỏ lên thì trong lòng nở nụ cười. Sau đó nghiêm trang cầm đồ đạc bắt đầu gội đầu cho hắn: “Chàng tự tắm hơi khó, để ta giúp chàng. Hôm nay chàng cũng mệt rồi, đợi lát nữa ta xoa bóp cho chàng.”

Bách Thủ nghe xong đôi mắt liền phát sáng, lâu rồi vợ không xoa bóp cho hắn, mỗi lần nàng ấn lên người thì toàn thân hắn đều vô cùng khoan khoái dễ chịu. Cho nên hắn rất thích vợ xoa bóp cho hắn, có đôi khi hắn sợ nàng vất vả, vì thế mặc dù trong lòng có nghĩ nhưng cũng không mở miệng đòi. Không ngờ hôm nay mắc mưa lại được đãi ngộ thế này, trên mặt Bách Thủ tràn đầy tươi cười.

Tóc của hắn dài rồi, sờ vào rất suôn mượt, Loan Loan giúp hắn gội đầu xong thì bắt đầu xoa bóp cho hắn.

Kỳ thật thân thể Bách Thủ rất rắn chắc, cơ bắp trên cánh tay rất cứng cáp, nếu như hắn căng người lên thì những cơ bắp đó sẽ cứng như sắt đá. Mặc dù hắn không có cơ ngực phát triển khỏe đẹp cân đối như thầy dạy thể hình, nhưng mấy khối cơ bụng kia cũng đã rất hấp dẫn rồi, trên lưng cũng vô cùng căng đầy, lúc ngủ để tay trên lưng hắn, cảm nhận sự gợi cảm và cường tráng của đàn ông, điều đó có thể mang đến cho nàng cảm giác an toàn vô hạn.

Mà lúc này tất cả lực chú ý của Bách Thủ đều dồn lên đôi tay xinh xắn linh hoạt trên vai kia. Nó tựa như có ma lực, giống như ăn mòn tất cả xúc cảm và thần kinh của hắn, cũng làm cho máu trong thân thể hắn bắt đầu sôi trào.

Giúp hắn tắm rửa gội đầu, xoa bóp xong, Loan Loan bèn ra khỏi phòng tắm trước, bỏ quần áo ướt của Bách Thủ vào chậu rồi đặt ở một góc hiên nhà, dù sao nhà bọn họ cũng rộng nên sẽ không cản đường đi lại.

Đợi lúc nàng đến phòng bếp thì suýt chút nữa đã tức đến lệch mũi.


Lai Sinh không biết đã làm gì mà cả người ướt sũng, trên quần áo nước còn đang nhỏ giọt, và hắn đang nhảy tới nhảy lui nhóm lửa trong bếp.

“Đệ làm trò gì vậy? Làm sao mà cả người đều ướt sũng thế này?”

Lai Sinh cười toét miệng, chỉ chỉ vào trong nồi: “Đệ muốn tắm.”

“Đệ không có việc gì chạy ra ngoài mưa làm gì? Còn không thay quần áo ướt ra nữa.” Đối với loại người này quả thực không có cách nào khơi thông được.

“Đệ thay quần áo tẩu không nhìn thấy rồi, đệ cũng bị mắc mưa rồi, đệ cũng muốn ngâm trong bồn tắm.” Lai Sinh bĩu môi nói.

Loan Loan hết biết nói gì, chỉ vì hắn muốn ngâm trong bồn tắm mà hắn không tiếc chạy ra ngoài dầm mưa ướt hết người.

Không còn cách nào khác, nên sau khi Bách Thủ đi ra, Loan Loan giúp Lai Sinh để quần áo tắm rửa bên cạnh thùng tắm, còn dặn dò hắn đừng ngâm quá lâu. Nàng vừa ra khỏi cửa, cửa còn chưa kịp đóng đã nghe thấy bên trong bịch một tiếng.

Đầu nàng không khỏi đầy hắc tuyến, con khỉ này có cần gấp vậy không, đến quần áo còn chưa cởi đã nhảy vào rồi. Nhưng nghĩ lại trước kia hắn cũng chưa từng tắm trong thùng, thôi dứt khoát cứ như vậy đi, khi nào trời lạnh thì lại bảo Bách Thủ ra chợ mua thêm một cái thùng tắm. Bách Thủ dùng thì nàng có thể dùng, nhưng Lai Sinh dùng thì sao nàng có thể dùng được? Về sau cái thùng tắm này cứ để cho hai người đàn ông trong nhà dùng là được rồi.

Nhưng mà Lai Sinh còn chưa ngâm mình đã lập tức nhảy ra, hắn nói ngâm nước nóng toàn thân hắn đều đổ mồ hôi, rất khó chịu, còn bĩu môi nói sau này không thèm.

Loan Loan không để ý đến hắn, trong lòng nàng nghĩ như vậy là tốt nhất, sau này đỡ phải gây thêm phiền toái cho nàng.

Tối nay nhất định là mưa giông cả đêm. Trời mưa xuống nên cảm giác mát mẻ hơn một chút, khi ngủ cũng càng ngon hơn.

Loan Loan một chân gác lên trên đùi của Bách Thủ, một tay ôm eo của hắn từ từ vẽ vòng tròn, đồng thời cảm thụ cảm giác tê tê mềm mại từ đôi tay lớn đang không ngừng vuốt ve dọc theo sống lưng kia.

Đây là một loại biểu hiện thân mật, mang theo cảm giác mập mờ không cần nói cũng biết.


Trước kia mỗi đêm kích tình đều có khúc nhạc dạo như vậy, nhưng hôm nay Bách Thủ có chút kỳ quái, Loan Loan có thể cảm giác được thân thể hắn có biến hóa khác thường và hô hấp dồn dập, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thấy hắn có động tác tiếp theo.

Vì vậy nàng liền ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt lóe sáng nhìn hắn, sau đó bất ngờ tập kích hôn lên môi hắn một cái.

Xúc cảm mềm mại mỹ diệu khiến Bách Thủ bỗng chốc ngây người.

Loan Loan chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nghe tiếng hô hấp của hắn dần dần nặng nề, nàng lại áp sát vào môi hắn thêm một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Lúc nàng còn chưa kịp tách ra thì một bàn tay lớn đã giữ chặt đầu nàng, bàn tay ở trên lưng cũng từ từ xiết chặt lại, hai thân hình nồng nhiệt càng ngày càng dán chặt vào nhau.

Loan Loan cảm giác được rõ ràng thứ gì đó ở phía dưới đang nhanh chóng to lên, cứng ngắc chọc vào mình…

Sau đó Bách Thủ xoay người một cái nằm đè lên người Loan Loan, hơi há miệng thở gấp, cho dù trong phòng rất tối, nhưng trên mặt Loan Loan cũng đỏ ửng lên, đây chính là lần đầu tiên nàng chủ động, nàng duỗi ra cánh tay nhỏ nhắn khoác lên cổ hắn.

Trong đêm tối, ánh mắt Bách Thủ càng thêm lờ mờ, mắt hắn nhìn ra cơn mưa giông trong đêm ngoài cửa sổ, cúi đầu bắt đầu ổn định hô hấp của mình.

Loan Loan không biết rốt cuộc hắn đang làm gì, nhẹ giọng gọi: “Bách Thủ”.

Bách Thủ lập tức xoay người nằm sang một bên, xốc chăn trên người ra. Sau đó Loan Loan trơ mắt nhìn cái lều vải lớn vừa rồi còn nhô cao biến thành cái lều nhỏ, sau đó không thấy đâu nữa.

Nàng trợn mắt, tình huống này là sao đây?

Sau đó nàng cảm giác Bách Thủ áy náy nhìn nàng, bản thân nàng cũng xoay người lại, quay lưng về phía hắn.

Bách Thủ lập tức có chút luống cuống, vội vàng ôm Loan Loan lại thì thầm bên tai nàng một lúc.


“Cái gì?”

Giọng nói thật sự không nhỏ, có điều cũng không ngăn được kinh ngạc trong lòng nàng.

Để xác định, nàng hỏi lại một lần nữa: “Tối nay thật sự không được sao?”

Bách Thủ xấu hổ gật gật đầu.

Loan Loan thật không biết nên khóc hay cười, lần đầu tiên mình chủ động lại vì cái lý do hoang đường không đâu này mà chết ỉu.

Người hiện đại bọn họ càng ngày càng bạo dạn, càng ngày càng thoáng về chuyện quan hệ vợ chồng. Mà ở thời đại này lại có rất nhiều kiêng kỵ. Tỷ như, ngày lễ ngày tết không nên có quan hệ vợ chồng, có người tin quỷ thần, mười lăm ngày đầu năm mới cũng không thể có quan hệ vợ chồng, hay đêm mưa giông sấm sét cũng không nên có quan hệ vợ chồng.

Đêm nay đúng lúc bọn họ thuộc trường hợp thứ ba.

Về sau Loan Loan lại cẩn thận nhớ kỹ lại, Bách Thủ thật đúng là không có quan hệ vợ chồng với mình vào ngày Tết, đây là trận mưa lớn đầu tiên trong năm nay, nếu như Bách Thủ không nói, thì nàng thực sự không biết còn có loại quy củ này.

Đồng thời trong lòng lại buồn cười, nếu như làm việc này còn có nhiều kiêng kị như vậy, vậy những vũ nữ trong hộp đêm ở hiện đại kia thì sao? Trời vừa đến hè sẽ tới mùa mưa, hơn nữa phụ nữ còn có vài ngày đặc biệt, kiêng kỵ như thế còn muốn làm ăn hay không đây?

Loan Loan chủ động một lần không thành, nhưng cũng may biết được nguyên nhân không phải từ bản thân mình, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu như người đàn ông của mình không có chút hứng thú nào với mình vậy thì thật là đau buồn mà.

*****

Trận mưa đầu tiên ngày hè vừa mãnh liệt vừa dai dẳng, trời mưa to kéo dài vài ngày liên tiếp, trời cũng không sáng lên nữa. Nước sông đều sắp dâng tới ven bờ rồi. Trong nhà, ngoài sân cũng đọng nhiều nước, may mắn lúc trước Loan Loan đào mấy cái lỗ thoát nước, nên nước đọng ngoài sân cũng không cao, bậc thềm hành lanh nhà bọn họ lại làm cao, vì thế mà nước không dễ gì tràn được vào nhà.

Có điều trong nhà những người khác lại không được may mắn như vậy.

Bởi vì hôm nay mẹ Thạch Đầu mang cái áo tơi đã mượn vào ngày thứ hai đến trả, vừa vào nhà liền khen vẫn là nhà Loan Loan tốt.

“… Muội không thấy đâu, nước trong sân nhà chúng ta đã ngập qua cả chân rồi, nếu không phải nghĩ cách tát bớt ra ngoài thì đoán chừng trận mưa to tối hôm qua có thể ngập vào nhà rồi. Vẫn là các muội trước kia nghĩ chu đáo, đào lỗ thoát nước ngoài sân, hành lang ngoài bậc cửa cũng làm cao hơn, thế nào cũng không ngập được vào nhà.”

Loan Loan đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt, cũng không lạc quan: ” Nếu ông trời còn mưa như vậy nữa, đoán chừng nhà của bọn muội cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.”


Mẹ Thạch Đầu cũng thở dài theo: “Đúng vậy a, lúc con người tâm tình không tốt, ông trời cũng ấm ức theo.”

Nghe vậy Loan Loan sững sờ, lên tiếng hỏi nàng: “Sao vậy? Trong nhà tẩu có chuyện gì sao?”

Mẹ Thạch Đầu lại thở dài một tiếng, đúng lúc trong lòng mình cũng luống cuống ngột ngạt nên bèn kể với Loan Loan.

Trước đợt làm măng mùa xuân, đại ca Dương Phong của Dương Khai Thạch trở về hỏi Mẹ Thạch Đầu, năm nay còn làm măng khô không, khi đó mẹ Thạch Đầu quả thực đã tới hỏi nàng, nhưng vì lúc ấy bận nhiều việc nên Loan Loan căn bản không định làm.

Về sau mẹ Thạch Đầu cũng trả lời Dương Phong như vậy. Năm trước Dương Phong mang măng khô của mấy nhà làm ra bán kiếm được chút bạc, vừa thuận tiện lại vừa nhanh chóng hơn những hàng hóa trong cửa hàng. Năm nay Loan Loan không làm nên hắn rất thất vọng, bèn muốn để mẹ Thạch Đầu làm. Mặc dù măng khô nàng làm hơi kém Loan Loan làm một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có. Lại bảo vợ mình – mẹ Minh Duệ theo học một chút, thế thì sau này chỉ cần măng mọc là bọn họ có thể tự làm được rồi. Giảm bớt được phí tổn thu mua, sẽ tiết kiệm được một số bạc lớn nữa.

Điều bọn họ có thể nghĩ đến thì đương nhiên mẹ Thạch Đầu cũng đã nghĩ đến, cho nên mẹ Thạch Đầu không đồng ý.

Mà trong lòng mẹ Thạch Đầu lại suy nghĩ theo cách khác, phương pháp làm măng khô kiếm bạc này là do Loan Loan dạy các nàng, nếu như nói phương pháp này cho Dương Phong, vậy sau này nếu Loan Loan muốn làm thứ này mang đi bán sẽ không bán được giá như vậy. Loan Loan tin tưởng các nàng mới dạy mọi người kỹ năng này. Nếu như Dương Phong gặp Loan Loan, Loan Loan đồng ý dạy là một việc, nhưng chuyện bây giờ đặt nàng vào, thì bất luận theo phương diện nào nàng đều không nên nói Dương Phong biết.

Vì thế Dương Phong vô cùng tức giận, hắn nói đây không phải là chuyện người một nhà làm ra, ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng giấu diếm, nói nàng ích kỷ.

Mẹ Thạch Đầu bị hắn chọc tức, phải biết ở trong nhà này, nàng và Dương Khai Thạch đã cực kỳ hào phóng rồi.

Dương Phong sau khi trở về thì vẫn luôn canh cánh trong lòng, hai ngày trước lại trở về thuyết phục Dương Khai Thạch.

Không có măng mùa xuân, bọn họ còn có thể làm măng mùa hè.

Dương Khai Thạch đã sớm nghe mẹ Thạch Đầu nói qua về chuyện này, cũng không đồng ý với biện pháp của Dương Phong.

Dương Phong trong cơn tức giận bèn mắng Dương Khai Thạch không nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, thấy lợi quên nghĩa. Mang một gian nhà của nhà bọn hắn mà nhà Dương Khai Thạch đang ở ra nói, còn nói cả nhà Dương Khai Thạch thường ra chợ đến cửa hàng của hắn lấy đồ.

Thế là Dương Khai Thạch cũng nổi giận.

Phòng ở là do hắn dùng bạc để mua, đến cửa hàng của Dương Phong lấy đồ đều đưa tiền, ngược lại Dương Khai Thạch đã đi giúp Dương Phong mấy lần, tiền công đã thương lượng tốt nhưng Dương Phong lại chưa hề trả một phần, vì vậy hai huynh đệ lại tranh cãi ầm ĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận