Tú Sắc Nông Gia

Lề mề một trận, lúc hai người lên đường là khoảng giờ Mẹo đến giờ Thìn. Vì Loan Loan lành bệnh chưa lâu nên đi rất chậm, khi vượt qua bên cạnh ngọn núi này thì trời đã sáng choang.

Ở xã hội hiện đại, dưới các loại ô nhiễm nên rất khó có được bầu không khí trong lành như vậy, cho dù là trên núi ở hiện đại, thì đó cũng không thể so sánh với thời đại này được. Nơi này hoàn toàn là hoàn cảnh sinh thái tự nhiên nguyên thủy.

Thải khí bẩn trong phổi ra ngoài, tâm tình nàng không khỏi vui vẻ hơn. Loan Loan vừa đi, vừa thưởng thức phong cảnh, thuận tiện để ý đường hai người đi qua, thỉnh thoảng còn trò chuyện với Bách Thủ.

Hai ngày này Loan Loan tìm Bách Thủ nói chuyện còn nhiều hơn gấp đôi tất cả lời nói trong nửa năm thành thân cộng lại. Đây là việc Bách Thủ chưa nghĩ đến bao giờ. Hôm nay hắn thật cao hứng, hắn nhớ mấy hôm trước Loan Loan nói có một số việc không nhớ rõ lắm, cho nên Loan Loan hỏi cái gì, hắn đều trả lời rất cặn kẽ, nói ra hết toàn bộ, cũng mặc kệ bản thân hắn nói Loan Loan có biết hay không.

Nhưng việc này ngược lại cũng theo ý của Loan Loan, để nàng hiểu được rõ hơn một chút với việc trong thôn.

Cái nơi nhỏ bé kề sát núi này, nói theo cách hiện đại thì chính là ngọn đồi, trước đây rất lâu rồi tất cả mọi người chủ yếu đều săn bắn, sau đó triều đình bắt đầu khuyến khích dân chúng làm nông, áp dụng chính sách ưu đãi với tất cả các thôn xóm, trong đó bao gồm cả Vương gia thôn, hàng năm thuế má giảm đi không ít, cho nên dần dần người làm ruộng càng ngày càng nhiều, và người săn thú cũng ít đi.

Sau đó, mọi người phát hiện việc làm ruộng dường như có thể bảo đảm cuộc sống căn bản hơn săn thú, mà trừ ngày mùa, nông nhàn (*) mọi người còn có thể làm vài việc khác, chẳng hạn như tiếp tục săn thú, cũng có người thừa dịp nông nhàn đi ra ngoài làm việc lao động chân tay. Người có bản lĩnh, có vốn liếng, thì vào trong trấn bắt đầu kinh doanh nhỏ. Như vậy thì cho dù có thu hoạch trong ruộng, cũng sẽ không bỏ lỡ những mặt thu nhập khác.

(*) nông nhàn: thời gian rãnh rỗi sau vụ mùa

Nhưng khi Bách Thủ lên tám đã bắt đầu tự sống một mình, hắn cũng đã quen mỗi ngày lên núi săn thú. Một người ăn no cả nhà không đói bụng, căn bản cũng đủ lấp đầy bụng


Chỗ thôn của Bách Thủ gọi là Dương gia thôn, thôn xóm nhà mẹ đẻ Loan Loan nhiều gia đình họ Vương lên gọi là Vương gia thôn.

Hai thôn cách nhau không xa, láng giềng trong thôn, bình thường các tam cô lục bà không có chuyện gì làm cứ thích nói chuyện thị phi, cho nên, một thôn có chuyện gì, thì căn bản là thôn gần đó cũng biết, đây cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu mấy thôn gần đó không ai dám gả con cho Bách Thủ.

Mà sau khi Loan Loan gả tới đây, ngày xuất giá không chỉ không có người nào ở nhà mẹ đẻ đưa hôn, sau khi thành thân, nàng cũng không về nhà, nhà mẹ đẻ cũng không có ai tới thăm.

Đây thật đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.

Loan Loan không khỏi cảm khái trong lòng.

Giờ Tỵ, hai người đã trèo qua hai đỉnh núi, cuối cùng cũng đã tới dưới chân ngọn núi thứ ba.

Bách Thủ đỡ Loan Loan ngồi xuống một tảng đá, đi tới bờ sông, hái một chiếc lá xuống, nhúng vào nước sông rửa sạch, sau đó múc một lá nước bưng đến trước mặt Loan Loan: “Nương tử, nàng uống nước đi.”

Loan Loan nuốt một ngụm nước bọt, quả thật cổ họng cũng cảm thấy chát, nhận lá cây một hơi uống hết nước đựng bên trong lá, nước trong núi này không chỉ trong vắt mà hơn nữa khi vào miệng còn hơi ngòn ngọt. Cuối cùng không khỏi liếm liếm đôi môi.

Sau đó trả lá cây lại cho Bách Thủ, cười nói: “Chàng cũng uống chút đi.”


“Nàng còn muốn uống nữa không?” Trước tiên hắn chăm sóc nương tử cho tốt đã.

Loan Loan thẹn thùng cười cười: “Uống thêm chút nữa vậy.”

Bách Thủ lập tức xoay người đi tới bờ sông múc một lá đầy nước.

Đây mới thực sự là sơn tuyền nha! Ở hiện đại, một vài thương nhân lòng dạ có chút đen tối thì chuyên môn đóng loại nước suối này trở về xử lý sau đó tự giả làm nước lọc để bán. Loan Loan đã từng đi du lịch đến một ngọn núi, lúc từ trên núi xuống, nàng đi qua một cửa suối, tận mắt thấy nhiều người chạy tới dưới núi lấy thùng hoặc bình chuyện dụng để đựng nước suối. Hơn nữa dùng nước suối nấu cơm đều có một hương vị thơm ngát.

Nước suốt ngọt như thế này ở đây còn được giữ gìn nhưng ở hiện đại căn bản là không thể. Cổ đại không có bất luận ô nhiễm công nghiệp gì đó, nước mọi người uống phần lớn đều múc dưới sông.

Hai người uống một chút nước, rồi lại bắt đầu lên đường.

Loan Loan vừa đi vừa kiểm tra xem có rễ cỏ tranh hay các loại rau dại khác có thể ăn hay không. Lực chú ý của Bách Thủ toàn bộ đặt ở quanh rừng cây. Lúc đến giữa sườn núi, Bách Thủ tìm chỗ sạch sẽ để Loan Loan ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy bánh ở trong người ra cho nàng, còn bản thân thì lấy cung tên rón rén đi đến ngồi xổm xuống sau một thân cây.

Loan Loan vừa ăn bánh vừa quan sát chung quanh, rất im ắng, không có bất kỳ động vật nào, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngưng mày chuyên chú của Bách Thủ thì dường như đang chờ đợi gì đó.


Một lát sau, nàng rón rén đến cạnh Bách Thủ, lấy một miếng bánh ra cho hắn, Bách Thủ chỉ nghiêng mắt nhìn, lấy bánh lập tức nhét vào trong miệng, cũng không nhìn nàng cái nào.

Nàng lại nhẹ nhàng dựa sát vào Bách Thủ, nói: “Chúng ta cứ như vậy mãi à?” Ôm cây đợi thỏ?

Hơi thở ấm áp thổi đến cạnh mặt khiến hắn ngứa ngáy, tim của Bách Thủ nhảy lên hai cái mãnh liệt, trên mặt bắt đầu nóng lên, hơi xê dịch về hướng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chỗ này có nhiều thứ, nàng qua bên cạnh ngồi đi.”

Loan Loan vốn còn muốn hỏi hai câu nữa, nhưng thấy thần sắc Bách Thủ chuyên chú quan sát chung quanh, nên đành phải nuốt lời nói vào trong, rón rén đi trở về chỗ ngồi vừa rồi, nàng nặng nề ngồi xuống tiếp tục vừa ăn bánh vừa quan sát Bách Thủ.

Chỉ chốc lát sau, trong cánh rừng bên trái truyền đến tiếng dế kêu, vang lên mấy tiếng rồi im bặt, rồi chốc lát lại truyền tới tiếng động vật dẫm lên lá cây, một con thỏ rừng lông đốm xám cả người xuất hiện trong tầm mắt.

Hai mắt Loan Loan tỏa sáng, rồi nàng lại nhìn Bách Thủ, chỉ thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm xung quanh bốn phía con thỏ rừng, động tác nhanh nhẹn nhanh chóng nhét chiếc bánh đang ăn một nửa vào trong ngực, thuận tiện xoa xoa tay lên quần áo, sau đó rút tên ra, giương cung, nhắm ngay vào con thỏ rừng.

Loan Loan nín thở, một miệng nhét đầy bánh cũng quên nhai, nghe nói trình độ tay nghề của thợ săn cũng không tệ, không biết nam nhân của mình bắn tên như thế nào đây?

Thời gian cũng chỉ mới qua vài giây, Loan Loan lại cảm thấy dài như một phút đồng hồ, một cơ hội tốt tiếp theo, Bách Thủ không chút do dự bắn tên, tiếng mũi tên chính xác không bay lệch chút nào đâm vào chân sau con thỏ rừng, vì bản năng cảm tính chậm chạp nên chờ khi nó phát hiện được nguy hiểm thì tất cả đều đã xong, con thỏ rừng hoảng loạn muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng nó phát hiện nó không thể nào ra sức, vì xương đùi đã hoàn toàn đứt rời, nó chỉ có thể kinh hoảng giãy dụa tại chỗ, sợ hãi nhìn loài người đang đến gần.

Bách Thủ cầm lên, ước lượng, sau đó nhìn về phía Loan Loan còn đang ngẩn ngơ nói: “Con thỏ này khá mập đấy.”

Loan Loan bình phục lại thì lập tức chạy chậm qua, tò mò nhìn Bách Thủ, thật lòng khen: “Bách Thủ chàng thật là lợi hại nha!”


Bách Thủ ngượng ngùng gãi gãi đầu, đây là lần đầu tiên có người khen hắn nha, lại còn là nương tử nữa, vì thế lập tức nói: “Chuyện này đâu có gì chứ, trong thôn cũng có nhiều người biết mà.” Nhưng ánh mắt lại thêm sáng ngời có thần.

“Bọn họ chắc chắn bắn tên không tốt bằng chàng đâu.” Loan Loan cười híp mắt nhìn hắn, nói vô cùng chắc chắn, chỉ cần nhìn vị trí hắn bắn trúng là biết.

Sau đó nhìn về phía con thỏ trong tay Bách Thủ, thỏ rừng cũng đang mở to đôi mắt đỏ kinh hoảng nhìn nàng

“Nó là đực hay cái vậy?”

Bách Thủ lật con thỏ một vòng rồi nói: “Con đực.”

“Nhưng nó vẫn còn sống, vậy chúng ta có nên nuôi nó hay không?” Loan Loan do dự nói.

“Về nhà rồi nói sau đi, không biết lát nữa có thể bắt được cái gì đây.” Bách Thủ nói.

“Được nha.”

Nếu như hôm nay có thể săn được nhiều thú rừng, thì có lẽ có thể suy nghĩ nuôi con thỏ này, lần sau chỉ cần bắt con thỏ cái phối thành đôi thôi. Nói không chừng sau này bọn họ sẽ có một đàn thỏ con nữa.

Bách Thủ không lấy mũi tên ra mà trực tiếp ném con thỏ vào cái gùi đằng sau lưng, như vậy nó cũng không chạy được, sau đó vác gùi trên lưng mình, hai người lại tiếp tục đi về phía trước


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận