Tú Sắc Nông Gia

Trên mặt mẹ Nguyên Bảo hiện lên vẻ lúng túng. Đi tới bên cạnh bà nội Nguyên Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống giúp bà nhặt trái đậu.

Cha Nguyên Bảo để con mồi sang một bên, cười nói với bà nội Nguyên Bảo: “Nương, Thanh Diệp chỉ nói một chút thôi. Nàng nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường, Bách Thủ nhiều năm qua vẫn độc lai độc vãng, thành thân xong cũng không có biến đổi nhiều, lần này lại đến tặng đồ thì ai cũng có chút bất ngờ.”

“Đứa nhỏ này cũng là mệnh khổ” – Không để ý đến sự giúp đỡ của mẹ Nguyên Bảo, cũng không nghe cha Nguyên Bảo giải thích, bà nội Nguyên Bảo thở dài nói: “Ta nói, trong thôn không ai có thể so sánh với đứa nhỏ này, còn nhỏ mà đã tự mình nuôi sống bản thân, nhớ khi nó còn nhỏ, đó là một đứa bé biết nghe lời a…”

Vừa nói, vừa cảm thán : “…. Có lòng nhiệt tình, lại tốt bụng, gặp người nào cũng chào hỏi ngọt ngào như mật. Đại tẩu khi còn sống, ngày ngày tới giúp đỡ làm việc…” Bà nội Nguyên Bảo và bà nội Bách Thủ năm đó quan hệ rất tốt. “… cũng là những người nhiều chuyện kia cứng rắn ép đứa bé như vậy thành như bây giờ.”

Cha mẹ Nguyên Bảo đều trầm mặc không nói.

“Theo ta thấy a, đại nạn không chết tất có hậu phúc. Hơn nữa vợ nó còn cứu nó, nói không chừng nàng là phúc tinh của nó” Bà nội Nguyên Bảo đột nhiên cười nói.

Nghe vậy, cha mẹ Nguyên Bảo đều lâm vào trầm tư.

Loan Loan trở về cũng không nói những gì mình thấy cho Bách Thủ nghe, nàng đi qua chỗ uốn khúc mới thấy Bách Thủ đang đứng ở đầu thôn, mấy đứa trẻ chơi đùa trên đường khi nãy cũng đã trở về nhà, đi qua một ngôi nhà nàng thấy đứa bé trong đó thò đầu ra, lè lưỡi làm mặt quỷ với mình, người lớn trong nhà một tay kéo nó vào, một tay đóng cửa lại cái rầm.

Những người này không chỉ không muốn giao lưu với vợ chồng nàng, thậm chí còn rất sợ cùng hai người tiếp xúc. Nàng mơ hồ nhận thấy những người này sợ Bách Thủ. Mang theo bụng đầy nghi ngờ, Loan Loan rời khỏi thôn, đến đầu thôn, nàng nhìn Bách Thủ mà kinh ngạc. Cả người hắn đều vô cùng bẩn thỉu, trên người đầy bùn đất, bụi bặm, trên đầu còn có một cọng rau xanh. Nàng vừa mới đi một vòng về sao hắn lại thành ra như vậy?


“Đã xảy ra chuyện gì?” – Loan Loan nhìn hắn hỏi.

Bách Thủ cúi đầu, vỗ vỗ người: “Không có chuyện gì, khi nãy không cẩn thận bị ngã.”

“Ai ném vậy?” – Người lớn như vậy sao có thể ngã, gạt ai chứ?

Bách Thủ rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, chúng ta về thôi.”

Loan Loan đuổi theo hắn, vừa đi vừa hỏi: “Có phải vừa nãy mấy đứa bé kia ném lên người chàng không?”

“Tiểu hài tử không hiểu chuyện thôi, không sao.” – Bách Thủ thản nhiên nói.

Loan Loan có chút tức giận: “Sao bọn họ có thể như vậy.” Cùng là người trong thôn, sao những người này có thể như vậy chứ? Cho dù có chán ghét, ruồng bỏ thì cũng không thể làm thế, như vậy chẳng phải quá đả thương lòng tự trọng của người khác sao?

Thấy Loan Loan tức giận, Bách Thủ liền ngẩn ra nhưng trong lòng lại có chút ấm áp, cười nói: “Đều là tiểu hài tử, chúng ta về thôi.”

Dọc theo đường đi Loan Loan đều rầu rĩ không vui, xem ra những chuyện như vậy Bách Thủ đã tập mãi thành thói quen, bất kể trước kia như thế nào, hiện tại nàng đã tới nơi này, Bách Thủ lại là trượng phu của nàng, sao nàng có thể để nam nhân của mình bị người khác vũ nhục như vậy. Hơn nữa trượng phu của nàng sao lại không nói tiếng nào?


Nam nhân không có địa vị trong xã hội, thì nữ nhân cũng bị xem thường.

Về đến nhà, Loan Loan ngồi một mình trên giường ở trong phòng sinh hờn dỗi.

Bách Thủ vào bếp đem thức ăn trong nồi bưng lên nhà chính dọn ra, sau đó xới cơm đem vào trong phòng, cười ha ha với Loan Loan nói: “Nương tử à, ăn cơm nhé.”

Loan Loan vênh mặt lên: “Không ăn.”

Bách Thủ cười ha ha hai tiếng bỏ hai chân nàng xuống đất rồi đi giày giúp nàng: “Hôm nay thịt chim rất ngon, chúng ta không nhân lúc nóng ăn ngay, một lát nữa nguội sẽ không ngon.”

Trông hắn không có vẻ để ý, cũng không tức giận, lại liên tiếp dụ dỗ mình, nên buồn bực trong lòng Loan Loan cũng vơi đi không ít. Giờ phải đem mọi chuyện làm rõ ràng mới được.

Hai người ăn cơm xong, Bách Thủ nhanh chóng thu dọn bát đĩa, Loan Loan đi theo vào phòng bếp, tìm được một nắm cỏ khô ở bên ngoài, chờ hắn rửa bát xong thì đưa cho hắn: “Dùng cái này rửa nồi rồi nấu chút nước nóng.”

Cỏ khô có thể làm sạch dầu mỡ, đun một nồi nước nóng là vì đã lâu Loan Loan chưa có tắm rửa. Bách Thủ từ dưới gầm giường lôi ra một cái bồn tắm, đổ đầy nước vào rồi mang vào phòng, Bách Thủ đưa cho nàng một loại lá cây, khi đập giập có thể tạo ra bọt cũng không khác biệt lắm với bột giặt, sữa tắm ở hiện đại, Loan Loan bắt đầu gội đầu, tắm rửa. Nàng gội đầu xong, liền ngửi một chút, thì thấy không có mùi hương gì, sau đó dùng nước nóng lau cơ thể.

Tắm rửa xong, trước tiên Loan Loan bảo Bách Thủ đổ nước vào chậu, chậu quá lớn, chứa quá nhiều nước dùng không hết rất lãng phí, chứa quá ít lại không đủ dùng, thật phiền phức, nàng quyết định nhất định phải mua một cái chậu khác.


Sau khi mang nước vào trong nhà, Loan Loan ngoắc Bách Thủ lại: “Ta gội đầu giúp chàng.”

Bách Thủ sửng sốt, sau đó cúi đầu đỏ mặt nói: “Ta… ta tự gội.”

“Ngồi xuống” – Loan Loan nói.

Thời đại này, nam nhân đều nuôi tóc nhưng tóc cũng không dài, thân hình Bách Thủ cao lớn, ngũ quan đoan chính, dáng đi mạnh mẽ, trầm ổn có lực. Chẳng qua là da hơi đen, tóc hơi khô một chút, điều này khiến cho người ta từ cái nhìn đầu tiên đã không có ấn tượng sạch sẽ. Đoán chừng là bình thường gội đầu cũng chỉ qua loa cho xong. Nếu có thể chăm sóc tóc tốt hơn, buộc tóc lên, lại đổi một thân y phục tốt một chút nhất định có thể so với những công tử cao quý trong thành đấy.

Mặt Bách Thủ như bị thiêu đốt, để nương tử gội đầu khiến hắn rất thẹn thùng a, tuy nhiên cũng rất hạnh phúc, nghĩ vậy hắn liền ngồi yên đó. Trước tiên Loan Loan dội ướt tóc của hắn, đem một mảnh lá cây chà sát cho ra bọt, mặc dù không có hương thơm gì nhưng có còn hơn không. Sau đó bắt đầu gội đầu cho Bách Thủ.

Lá cây này không tốt bằng xà bông.

Dùng nước sạch dội bọt đi, rồi lại vò một mảnh lá nữa gội lần thứ hai, phía ngoài trời quá tối, không thấy rõ lắm, nàng xem chừng đã dùng nước gội sạch sẽ, liền bắt đầu ấn hai bên huyệt thái dương của Bách Thủ.

Ngón tay mềm mại, linh hoạt vô cùng, lực đạo vừa đủ tựa như có ma lực truyền lực lượng vào hai bên đại não của hắn, đại não mệt mỏi nhất thời buông lỏng. Bách Thủ thoải mái đến nỗi thiếu chút nữa nhắm mắt lại.

Ấn một lát Loan Loan lại dùng nước sạch lần nữa dội xuống. Sau đó lấy ra một tấm vải sớm đã chuẩn bị lau đầu cho hắn.

“Vào trong nhà.”


Bách Thủ theo Loan Loan vào nhà trên, tấm vải trên tay bị lau đến ướt hết, Loan Loan xoay người vào trong phòng, lục lọi trong tủ treo quần áo, Bách Thủ đỏ mặt nhìn Loan Loan đang bận rộn trong phòng.

Chỉ chốc lát sau trên tay nàng đã có một tấm vải khác, nàng cảm thấy hắn quá cao, Loan Loan liền bảo hắn ngồi xuống ghế, sau đó đứng trước mặt hắn bắt đầu lau tóc cho hắn.

Bách Thủ cúi đầu để nương tử tùy ý lau.

“Xong rồi, nếu không chàng cũng đi lấy nước tắm rửa đi, nói không chừng một lát nữa tóc cũng khô rồi.” – Loan Loan nhìn Bách Thủ nói.

Bách Thủ nhìn Loan Loan cười ngây ngô, khoảng cách giữa hai người thật gần, có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người nàng, khiến hắn cũng muốn tắm rửa sạch sẽ.

Bách Thủ đem bồn tắm vào bếp rồi lấy một chậu nước đến, trong nhà không có chỗ dùng để tắm rửa, Loan Loan ngồi ở nhà trên, chờ Bách Thủ tắm xong, đem nước đổ đi rồi mới vào, sau khi Bách Thủ thu dọn xong mọi thứ ở bên ngoài liền vào trong phòng. Loan Loan nghe được tiếng đóng cửa, tiếp theo là âm thanh đặt ghế xuống.

“Bách Thủ.” – Loan Loan nằm trên giường kêu một tiếng.

Bách Thủ liền bước vào trong phòng, Loan Loan thả tóc dựa vào đầu giường, đôi mắt đen nháy lóe sáng.

Từ trước đến giờ hắn chưa hề phát hiện ra ánh mắt nương tử lại đẹp như vậy, lấp lánh giống như sao trên trời, hắn chưa từng vào trong phòng vào buổi tối, lúc này mặt hắn không tự chủ được bắt đầu nóng lên.

Loan Loan vỗ vỗ lên giường ý bảo hắn ngồi xuống, Bách Thủ cúi đầu bất an nhìn nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận