Tú Sắc - Thất Tú

“… Ám tinh linh cũng như vậy?”

Xavier gật đầu, “Không sai, tuy ám tinh linh giả dối hay thay đổi, nhân loại lại càng nói tính tình dâm loạn, trên thực tế ám tinh linh chỉ là quá mức đa nghi, rất nhiều ám tinh linh cả đời đều không có bạn lữ, vô cùng phóng túng, nhưng một khi đã chọn bạn lữ, là sẽ cả đời không tìm người thứ hai. Phải biết, rất nhiều năm trước, bạch tinh linh cùng ám tinh linh là một tổ tiên, bệnh sạch sẽ tinh thần là bản chất từ trong xương, cho dù ám tinh linh sa đọa, chỉ có thể ở lại dưới lòng đất, suốt ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, mỗi ngày càng trở nên thô bạo tàn nhẫn, thích cái đẹp, thích âm nhạc trong bản tính cùng với rất nhiều thiên phú đặc hữu thuộc về tinh linh cũng không mất đi, trung thành với bạn lữ cũng là như vậy, chẳng qua có rất ít ám tinh linh muốn chọn lựa bạn lữ mà thôi.”

Diệp Lâm giật giật miệng, kỳ thực rất muốn hỏi vậy cha mẹ ngươi là xảy ra chuyện gì, lại sợ chọc vào vết sẹo của Xavier.

Xavier cũng nhanh chóng đoán được y đang nghĩ cái gì, “Cha mẹ ta bọn họ không giống.” Hắn yên lặng một lúc mới tiếp tục nói, “Lạc thúc thúc đã nói với ta, bạch tinh linh cùng ám tinh linh tuy rằng xưa nay bất hòa, nhưng cũng đã có rất nhiều năm không có chiến tranh, đều bị nhân loại đuổi tới biên giới như vậy, có đánh tới đánh lui thì cũng không có ý nghĩa gì, cho nên khi đó, mẫu thân vừa mới thành niên vẫn luôn đến bên giới chơi, ở nơi đó quen biết phụ thân, bởi vì vẫn nghe nói ám tinh linh giả dối không thể tin, nhưng nàng rất trẻ tuổi, chung quy vẫn là tò mò, kết quả liền xảy ra chuyện. Dưới sự châm ngòi của bộ tộc người lùn cùng ở dưới lòng đất, ám tinh linh cùng bạch tinh linh lại khai chiến một lần nữa, cha mẹ người thân của mẫu thân chết hơn nửa trong trận chiến này, bên phụ thân cũng giống như vậy, ta nghĩ, giữa bọn họ phải là hận nhiều hơn yêu mới có thể hận ta không thể lập tức chết.”

Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là cái loại thân thế cẩu huyết thiên lôi gì, tương ái tương sát yêu hận đan xen cái gì, trách không được…

Xavier mỉm cười, “Tinh linh là chủng tộc rất có bệnh sạch sẽ về tinh thần, sau sự kiện kia, bọn họ đều không lại tìm kiếm bạn lữ.”

Diệp Lâm bỗng nhiên giật mình, kia cái gì, tinh linh vương của ám tinh linh không phải là thủ lĩnh của ám tinh linh sao, công chúa bạch tinh linh nói không chừng cũng là nữ vương tinh linh tương lai, như vậy… không có bạn lữ không có hài tử chỉ có một đời sau máu lai cái gì… Cảm giác thật vi diệu làm sao bây giờ…

“Lâm, ngươi còn chưa cho ta đáp án.”

Trong lòng Diệp Lâm nhảy dựng lên, trên mặt hơi nóng, cho đáp án quái gì, y cũng không thể tùy tùy tiện tiện nói thích nói yêu linh tinh như Xavier, chỉ là —— chỉ là không chống đối Xavier thân mật với y như vậy mà thôi.

Đang định mở miệng, Diệp Lâm lại chợt nghe Xavier kêu to một tiếng, “Cẩn thận!”

Rõ ràng là giữa trưa ánh mặt trời xán lạn, trong giây lát lại tối đen một mảnh, sau đó, Diệp Lâm liền cảm thấy một cơn đau buốt, rất hiển nhiên, người bị thương không phải y, mà là Xavier.

Gần như không có nửa phần do dự, ở trong một mảng tối đen này, Diệp Lâm quyết đoán cắt trị liệu, hoa rơi rực rỡ chiếu sáng quanh thân y, ánh sáng ấm áp nhu hòa dừng trên người Xavier y mới an tâm một chút.

Trong lòng lại nặng trịch, đây là muốn làm loạn kiểu gì a, làm sao có thể sẽ có người ám sát y cùng Xavier?!

Nhưng mà rất nhanh y liền phát hiện mình thật sự là nghĩ nhiều, trong toàn đô thành, người biết y cùng Xavier cũng không có bao nhiêu, còn cơ bản đều ở Berysford, trong giới quý tộc, bọn họ căn bản là tiểu trong suốt không có tiếng tăm gì, nhà Anbridge cũng không còn thân thích sốt ruột gì, trừ Amity ra cũng chỉ còn lại hai người bọn họ là con cháu dòng chính nhà Anbridge, lại càng không có người đến mưu hại bọn họ cướp tước vị vân vân.

Lúc này hẳn là bị vạ lây.

“Không sao, chỉ là bị cắt một đao vào tay.” Xavier vội vàng nói bên tai Diệp Lâm.

Diệp Lâm cảm giác trên vành tai bị hơi thở của Xavier thổi vừa ấm vừa ngứa, nhịn không được gãi gãi. Mà Xavier đã kéo tay y, vô thanh vô tức trốn ra phía sau cửa hàng bên cạnh.

Ám tinh linh hàng năm sinh hoạt ở dưới lòng đất u ám, Xavier cho dù ở trong hoàn cảnh tối đen thì tầm mắt cũng sẽ không bị ảnh hưởng chút nào.

Diệp Lâm đè thấp thanh âm, “Đây là hắc dạ ám lưu(1) của ma pháp hệ ám?”


“Đúng, chỉ có thể duy trì liên tục khoảng bảy phút.” Xavier trả lời.

Lại nghe trong không trung có một thanh âm cuồng ngạo, “Chỉ cần giao đồ ra đây, ta có thể tha cho các ngươi một mạng!”

Diệp Lâm không ngẩng đầu, có thể sử dụng được hắc dạ ám lưu, ít nhất cũng là ma đạo sư, loại thời điểm này vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt.

Ngược lại Xavier đôi mắt sáng lên, híp mắt nhìn vài bóng người cô đơn trong bóng tối.

“Đừng xúc động.” Diệp Lâm giữ chặt hắn, lặng lẽ nói.

Xavier ngược lại nhỏ giọng trả lời, “Thứ này đáng giá.”

Diệp Lâm nghi hoặc, được rồi, tối đen một mảng nên y không nhìn rõ là cái gì, Xavier nhất định là thấy được đồ mới có thể nói như vậy.

“Uriah, thứ này vốn cũng không phải của ngươi, muốn đòi lại cũng không đến lượt ngươi tới!”

“Hừ! Ngươi cho là bằng vài tiểu tử các ngươi có thể bảo vệ được nó?”

“Chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta hoàn toàn hủy thứ này, làm cho ai cũng không chiếm được?”

“Chỉ cần các ngươi dám!” Thanh âm của người bên trên lạnh xuống, “Ta nhất định làm cho các ngươi sống nhận hết ám thực đau đớn, sống không bằng chết!”

Lập tức, hiện trường một mảnh yên tĩnh, người ở trên nọ kiêng kị người bên dưới xúc động nhất thời làm ra chuyện ngọc nát đá tan, người ở bên dưới hiện giờ cũng không phải đối thủ của vị ma pháp sư trên kia, không khí trong bóng tối nhất thời áp lực đến ngưng trệ.

Xavier lặng lẽ chui ra.

Từ khi học tập ma pháp, trong ma pháp thuộc tính ám có một chiêu gọi là thuật ẩn thân, không giống tiềm hành(2) của đạo tặc, thuật ẩn thân chỉ có thể duy trì liên tục trong thời gian rất ngắn, nhưng lại làm cho người ta khó phát hiện hơn tiềm hành nhiều.

“A ——” Một người cao to ở phía dưới phát ra một tiếng kêu sợ hãi sắc bén, lập tức đánh vỡ trầm ngưng.

Mà lúc này Xavier cũng dần dần hiện ra thân hình.

“Tiểu tử kia trộm mất đồ rồi!” Trong tiếng thét, những lời này quả thực chính là gào ra.

“Tiểu tử, thật to gan!”


Một mũi tên tối đen thẳng tắp bắn về phía Xavier, Diệp Lâm gắt gao theo dõi hắn, chuẩn xác ném cho hắn một chiêu trị liệu

Cũng không biết có bao nhiêu ánh đao kiếm khí cùng với ma pháp oanh tạc trên người Xavier, cho dù có bọc lá chắn bóng tối, nếu như không có Diệp Lâm trị liệu, Xavier tuyệt đối không có khả năng trốn thoát, mảng bóng tối này không chỉ cản trở tầm mắt những người ở phía dưới này, thậm chí còn làm cho bản thân vị ma pháp sư sử dụng hắc dạ ám lưu kia cũng nhất thời không nhìn thấy kẻ địch ở chỗ nào.

Nhưng mà dù sao hắn cũng không tính là ngu, nhanh chóng triệt bỏ pháp thuật, nhưng lúc này trên đường không có một người, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

Xavier dựa vào thiên phú thị giác, đã sớm lôi kéo Diệp Lâm chạy không thấy bóng người, mấy năm nay hai người hắc ăn hắc quen, tốc độ đổi trang phục đều là hạng nhất, diện mạo lại có tính lừa gạt, đợi một đoạn thời gian lại thản nhiên tự đắc chạy qua ngã tư đường này, thậm chí còn đi ngang qua bên cạnh đám người đang tìm kiếm bọn họ kia, bọn họ cũng không nhận ra có bất cứ khác thường nào.

“Nó không thể đi xa được! Bị thương nặng như vậy có thể chạy đi đâu!”

Mơ hồ nghe được tiếng gầm gừ, Diệp Lâm cùng Xavier nhìn nhau mỉm cười, đi thẳng về phố Marman, mà những người kia nhìn hai thiếu niên ngoại hình xuất chúng trực tiếp rẽ vào phố quý tộc kia, hơn nữa còn là dáng vẻ quý tộc thuần huyết tóc đen mắt đen, nhìn tuổi lại nhỏ, càng là không có chút dáng vẻ gì là bị thương, sắc mặt hồng hào bước chân nhẹ nhàng, đương nhiên sẽ không nghi ngờ lên trên người bọn họ, nào biết đâu rằng thứ bọn họ muốn tìm đang bọc ngay trong ngực Xavier cùng Diệp Lâm.

Không sai, thứ này rõ ràng không thể đặt vào trong vòng tay chứa vật.

“Chính là thứ này?” Diệp Lâm mở to hai mắt.

Xavier gật gật đầu.

“Khụ, trứng gì?” Trứng thật lớn… nhưng mà có dùng làm quái gì, coi như là luộc chín thì có ăn ngon không?

“Trứng rồng.”

“!! Cái gì?!”

“Trứng ngân long,” Xavier chỉ chỉ quả trứng vỏ ngoài gồ ghề màu bạc, lại chỉ một quả khác nghiêm túc nói, “Quả này hẳn là hắc long.”

Diệp Lâm: “…”

Rồng… Không phải chính là thằn lằn lớn sao? Thứ trong lòng Casimir yêu nhất, ừ, lại nói tiếp, rồng quả thật chính là ngoại hình vô cùng tráng kiện, rất phù hợp thẩm mỹ của hắn!

“Trứng rồng cần mười đến tám mươi năm mới có thể phá xác,” Xavier tiếp tục nói, “Hai quả trứng này hẳn là đã đến gần thời gian phá xác, cho nên mới làm cho người tranh đoạt, phải biết rồng hiện tại đã càng ngày càng ít, cho dù là kỵ sĩ rồng trên đại lục Anya cũng chỉ còn lại không đến hai mươi người, hơn nữa nói là kỵ sĩ rồng, thực ra cũng chỉ là dùng á long mà thôi, cũng chính là con lai giữa long tộc cùng chủng tộc khác, chương trình học có liên quan đến rồng trong Berysford cũng là dùng á long cùng với các loại hóa thạch có liên quan đến rồng vân vân, rồng chân chính thì cho dù là một giọt máu cũng có thể bán ra giá không tầm thường, nhuyễn giáp da rồng trên người tiểu đội đối chiến với chúng ta lúc trước kia cần bốn năm nghìn kim tệ một bộ, trên thực tế chỉ dùng da rồng hòa tan với các loại tài liệu khác chế thành, mà một bộ da rồng chân chính lột xuống có thể làm được hơn vạn bộ nhuyễn giáp như vậy, mà hiện tại, ngay cả chợ đêm cũng không thể mua được một tấm da rồng chân chính, cho dù là một mảnh da rồng lớn khoảng bàn tay cũng có thể bán ra giá rất cao.”

“… Đây là môn học nào giảng?”


“Bắt nguồn và ý chí kỵ sĩ.”

“…” Cái này cùng rồng có cái quan hệ quái gì?!

Hai người vừa mới nói chưa được hai câu, Diệp Lâm chợt nghe được một tiếng giòn vang, sau đó liền mắt mở trừng trừng mà nhìn mà nhìn hai quả trứng tròn vo lớn bằng hai nắm tay trước mặt bắt đầu phá xác, một vật nhỏ tròn tròn đen như mực lăn ra, vừa đi liền ngã bẹp xuống một cái, đôi cánh nhỏ nhăn nhúm phẩy phẩy, thật vất vả đứng lên, đôi mắt tròn vo đen láy yếu ớt đối diện y ——

“Chíp ~”

Diệp Lâm: “…”

“Chíp chíp~” Nó kêu to hai tiếng, quay đầu lại ăn toàn bộ vỏ trứng của nó vào bụng giống như ăn bánh bích quy, sau đó đặt mông ngồi xuống, toàn thân thể chỉ lớn hơn nắm tay một chút thịt hồ hồ, dáng điệu thơ ngây khả cúc, hướng về phía Diệp Lâm thỏa mãn mà ợ một cái, phù một chút, một ngọn lửa màu lam mênh mông thoát ra khỏi miệng nó, để lại một làn khói nhẹ trong không trung.

Diệp Lâm phát hiện, nói là thằn lằn lớn tuyệt không manh cái gì, trên thực tế Casimir nói đúng ——

Trên thực tế rồng là một loại sinh vật thật sự rất manh a… =_=

Tuy rằng nói, dáng vẻ cũng xấu thật sự.

“A, một quả phá xác.”

Xavier đang ngạc nhiên cảm thán lại nhìn thấy quả xác vỏ trắng cũng có một cái khe nhỏ, rất nhanh, một con thằn lằn bụng tròn màu xám cũng lăn ra, hơi xinh đẹp hơn so với con màu đen kia một chút, nhưng quả thực là càng ngu hơn con màu đen, đi một bước ngã một lần, mãi cho đến khi ngã hơn mười lần cũng chưa đứng vững, cái cánh nhỏ vẫy vẫy nhìn cũng sắp ngã hôn mê.

“Chíp chíp chíp~”

Mẹ kiếp, cũng không phải chim, một đám đều kêu chíp chíp là xảy ra chuyện gì đây!

Cũng ăn tươi vỏ trứng của mình, chỉ là nhóc con này cũng không phun lửa, mà là gặm mất một góc nhỏ của cái đĩa bọn họ đang đặt trứng kia!

“… Xavier, đây là muốn tự chúng ta nuôi?”

“Rồng sẽ coi người  đầu tiên nó nhìn thấy lúc phá xác là mẫu thân của mình.” Xavier bình tĩnh nói.

Khóe miệng Diệp Lâm co rút, “Cho nên?”

“Cho nên chúc mừng chúng ta, Lâm, còn chưa xác định quan hệ cũng đã có hài tử.”

Diệp Lâm: “…”

Mẹ nó, Xavier đây là làm sao đấy, nói đùa càng ngày càng có công lực của Archie là sao! Hơn nữa đây là phun tào hay là bất mãn a em gái ngươi!

Xavier lại bỗng nhiên mỉm cười, “Lâm.”


Diệp Lâm ngẩng đầu, nhất thời vô ý, Xavier liền trực tiếp hôn lại đây, lúc này cũng không có ánh trăng gì, càng không có mùi hoa, Xavier hôn rất đương nhiên, Diệp Lâm bị hôn đến đầu óc quay cuồng.

“Lâm, ngươi còn nhớ rõ khế ước kia không?”

Diệp Lâm cảm thấy tim mình đập thình thịch, “Làm sao có thể quên!” Nếu không phải cái khế ước chết tiệt kia, y cần gì phải ——

“Khế ước kia không chỉ có cùng sống cùng chết, còn là chia sẻ đau khổ cùng vui vẻ.” Xavier cầm tay Diệp Lâm đặt ở lồng ngực hắn, “Ta bị thương ngươi cũng sẽ đau, ta vui vẻ ngươi cũng sẽ vui vẻ, ta động tình với ngươi, ngươi cũng sẽ tâm thần không yên.”

Diệp Lâm: “…” Mẹ kiếp, ta nói không đúng ở chỗ nào! Mẹ nó cái khế ước chết tiệt này chính là tiết tấu một người cong người kia cũng phải cong a!

Y cảm giác mình bị hố lớn làm sao bây giờ!

“Nếu nhất định bị trói cùng với nhau, hai người chúng ta cùng một chỗ mới là thích hợp nhất không phải sao?” Xavier nghiêm túc nói.

Bên cạnh, hai con rồng nhỏ tròn vo ngồi song song, ôm bụng nghi hoặc nhìn cái này lại xem cái kia.

“Chíp~”

Chíp em gái ngươi!

(1) Hắc dạ ám lưu: Dòng nước ngầm chảy trong đêm tối, tên một phép thuật cao cấp hệ ám

(2) Tiềm hành: Di chuyển một cách kín đáo

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Diệp Lâm: bị hố quá thể có được không (gào thét_ing)! Mẹ kiếp, hắn động tình với ta ta cũng phải động tình theo hắn? Đây là muốn làm loạn kiểu gì! o(╯□╰)o

Boss: như vậy rất tốt, cũng có khoái cảm nha thân ~*^_^*

Long nhất: chíp ~

Long nhị: chíp~

Diệp Lâm: chíp em gái ngươi! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Khế ước này là như vậy, Xavier bị thương, Diệp Lâm cũng sẽ đau, nhưng đương nhiên là không cùng mức độ với Xavier, chỉ là có thể cảm thấy đau, Xavier vui vẻ, tâm tình của Diệp Lâm cũng sẽ theo đó mà tăng thêm một vài nhân tố vui vẻ, Xavier động tình, khí huyết cuồn cuộn cái gì, Diệp Lâm đại khái chỉ là trình độ tim đập hơi gia tốc một cút, như vậy mọi người hiểu được không → →

Cho nên sẽ không xuất hiện chuyện lừa đảo như một người bị bạo cúc người kia cũng có cảm giác như bị bạo cúc vậy, chỉ là một người có khoái cảm, một người khác sẽ bị max gợi ra khoái cảm XDDD

Vì thế, hai người xxoo, khoái cảm đó tuyệt đối vượt qua cùng bất cứ người nào xxoo, bởi vì có thêm thành ha ha ha ha ha ha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận