Tú Sắc - Thất Tú

Lúc Diệp Lâm nhìn thấy phần báo cáo kia quả thật có thể nói vô cùng kinh ngạc, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Cũng là vị đường đệ kia của ta xui xẻo, Lancelot vừa mới vinh quang thăng lên làm hồng y giáo chủ, cố tình đúng tại thời điểm mấu chốt này hắn lại đắc tội giáo hội, phòng chừng Lancelot là giết gà dọa khỉ, nào biết được vị đường đệ này của ta tuổi không lớn lắm, thủ đoạn lại thật sự không tính kém.” Auckland rót cho mình một chén rượu nho, giọng nói mang theo trào phúng.

Diệp Lâm cau mày, “Trong một thời gian ngắn bốn lần ám sát mười một lần ám hại, đây căn bản không giống giết gà dọa khỉ, mà giống như có thâm thù đại hận với đường đệ ngươi.”

Auckland nhún nhún vai, “Ta nào biết được, có lẽ hắn đoạt nữ nhân của giáo chủ Lancelot?”

“Tên kia căn bản không ra trò trống gì, giết hay hủy đều được, không cần rất để ở trong lòng.” Xavier nhìn các loại tin tức mấy người Pegit đưa tới, tấm da dê thật dày chất đầy trên bàn, Diệp Lâm tỏ vẻ, cũng chỉ có biến thái như Xavier mới có thể xử lý đến thành thạo nhiều chuyện như vậy.

Auckland lạnh lùng mỉm cười, “Cũng không thể xem nhẹ hắn như vậy đâu, trong bốn năm chúng ta vắng mặt này, rõ ràng rất nhiều thứ đặt trên người người bình thường thì đã sớm mất mạng, nhưng đường đệ tốt của ta lại vẫn sống đến là tốt.” Hắn nhìn thoáng qua Diệp Lâm, “Đúng rồi, nghe nói con gái duy nhất của vị cô cô kia của ngươi cùng hắn qua lại có chút gần.”

Diệp Lâm đồng ý cái nhìn của hắn, nếu, y là nói nếu Xavier trong tiểu thuyết không coi thường Ngạo Thiên, mà là sớm bắt đầu đối phó hắn, kết cục liệu có thể có điều khác biệt không? Diệp Lâm không biết, y biết đến là, hiện tại bản thân đã chẳng còn chấp nhất với sống chết của Ngạo Thiên, cho dù có cơ hội đạp hắn xuống bụi bặm triệt để giết chết thì Diệp Lâm vẫn sẽ không chút do dự đi làm, nhưng mà y sẽ không làm đến quá gấp gáp giống như vị giáo chủ Lancelot này.

Diệp Lâm nghĩ, trên người vị này nhất định có bí mật.

“Cộc cộc.”

Tiếng đập cửa vang lên, lão quản gia qua vài năm lại già đi một chút nhưng vai lưng vẫn đứng đến thẳng tắp, “Lind thiếu gia, có người đặt bó hoa này ở ngoài cửa.”

Diệp Lâm ngạc nhiên, tiếp nhận bó hoa hồng trắng noãn thơm ngát kia, hơi lật một chút liền phát hiện bên trong mang theo một tấm thiệp thuần bạc.

“Gửi Lind xinh đẹp: ngươi giống như đóa hồng trắng thuần khiết ngát hương kia.” Đề chữ là một chữ ký rồng bay phượng múa.

Diệp Lâm trực tiếp bị lôi đến da gà nổi lên rơi đầy đất! Mẹ kiếp, y hoàn hoàn toàn toàn nhìn ra chữ ký kia là hai chữ Ngạo Thiên tiếng Trung, đương nhiên là dạng chữ ký nhìn gần như không ra từ gốc, nhưng đối với người đã từng nhìn quen lối viết thảo(1)  tinh anh nhân sĩ của ông chủ trong số các lối viết thảo mà nói, liếc mắt một cái là phân biệt ra hai chữ này.

Mẹ nó Ngạo Thiên tặng cho y một bó hoa hồng trắng!

Diệp Lâm rất muốn bới đầu hắn ra xem bên trong rốt cuộc là mạch não kiểu gì!

Hay là y hoàn toàn bị tiểu thuyết và vân vân lừa rồi? Một nam chủng mã như Ngạo Thiên vậy mà lại chạy theo con đường làm gay một đi không quay lại?

Diệp Lâm còn đang ôm hoa ngẩn người, Xavier bước chân dài đi tới, cầm bó hồng qua, nháy mắt liền làm hoa héo tàn héo rũ triệt để hóa thành hạt bụi, may mà lúc trước khi Diệp Lâm vẫn là Ierze, hắn từng thấy rất nhiều người tặng hoa cho Diệp Lâm, lúc này mới có thể bình tĩnh như vậy, chẳng qua, tặng hoa cho Diệp Lâm nam, vị này vẫn là người đầu tiên.

Không thể không nói rất có dũng khí.

Xavier nhẹ nhàng mỉm cười, nói với lão quản gia bên cạnh, “Gọi Charley tới cho ta.”

“Vâng, Sal thiếu gia.” Lão quản gia cung kính lui ra ngoài.

Auckland nhướn mày, “Gọi Charley làm gì?”

“Bảo hắn đi tra một chút xem vị này là ai.” Xavier trực tiếp cầm lấy tấm thiệp làm bằng bạc từ trong tay Diệp Lâm.

Auckland cười rộ lên, “Không cần tra, ta vừa nhìn liền nhận ra.”


“Ừ?”

“Bút tích vị đường đệ kia của ta.” Auckland không nhịn được cười, “Xem ra tặng hoa là thủ đoạn hắn quen dùng.”

Diệp Lâm: “…”

Đôi mắt Xavier híp lại, “Rất tốt.”

Diệp Lâm vội vàng nói, “Trước đừng gấp. Auckland, nếu vị Lancelot kia hết sức làm chết Ngạo Thiên mà nói, chúng ta chỉ cần âm thầm thêm một chút lực, nói không chừng có thể nương tay hắn —— ngươi hiểu.”

Auckland gật gật đầu, “Hiện tại xem ra vận may của hắn thật sự có chút quá tốt, giống như có người bí ẩn nào ở sau lưng che chở hắn, may mà lúc trước ta nghe đề nghị của ngươi không trực tiếp tìm hắn phiền toái.”

Trong lòng Diệp Lâm yên lặng nói, kẻ trâu bò nhất che chở Ngạo Thiên không phải ai khác, chính là ông trời a, bàn tay vàng lớn nhất không phải chính là vòng sáng nhân vật chính vô địch sao? Tất cả thế lực tà ác đối nghịch với nhân vật chính đều là hổ giấy…

“Lind thiếu gia.” Bỗng nhiên lão quản gia đã đi lại quay lại, Diệp Lâm nhìn về phía hắn, lão quản gia giọng điệu rõ ràng nói: “Giáo chủ đại nhân Lancelot của giáo hội quang minh tới cửa bái phỏng, ta nói với hắn Lind thiếu gia đang nghỉ ngơi, chỉ sợ không có thời gian chiêu đãi, hắn nói có thể chờ sau khi thiếu gia nghỉ ngơi khỏe, cố ý muốn đến phòng tiếp khách chờ.”

Hiển nhiên, lão quản gia rõ ràng bọn họ cùng giáo hội cũng chẳng phải bạn tốt gì, đáng tiếc vị giáo chủ Lancelot này lại nghe không hiểu cái gì là từ chối?

Xavier thanh âm bình tĩnh, “Để hắn chờ đi, chờ đến lúc không kiên nhẫn tự nhiên sẽ đi.”

Auckland uống một ngụm rượu nho, nghiền ngẫm nói: “Thật cổ quái, hắn tìm đến Lind làm cái gì?”

Diệp Lâm biết trên người vị giáo chủ này nhất định có bí mật, cho nên y đứng lên, “Ta đi.”

Xavier mở to mắt nhìn y.

Diệp Lâm bất vi sở động, hung hăng trừng lại, “Làm gì! Ngươi nói không đi ta càng muốn đi!”

Xavier bất đắc dĩ, chỉ nghĩ lửa giận buổi sáng của Diệp Lâm còn chưa phát đủ, lúc này khẳng định không có tính tình tốt gì nghe lời.

“Cũng không cho ngươi lại nghĩ những thứ khác, xử lý xong chuyện thì đàng hoàng thu thập chuẩn bị một chút, qua vài ngày nữa chúng ta phải đến đất phong rồi có nghe hay không!” Diệp Lâm tiếp tục nói.

Lão quản gia quả thực khó có thể che giấu kích động trên khuôn mặt, gia tộc Anbridge bọn họ lại có đất phong! Ánh mắt hắn sùng kính nhìn về phía Diệp Lâm, “Lind thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ cùng Sal thiếu gia thu thập xong tất cả!”

Diệp Lâm cùng Xavier đã xem như quý tộc thành niên, một khi có đất phong, trên lý luận là phải đến đất phong sinh sống, trong gia tộc Bonas, phụ thân Auckland kế thừa tước vị, đồng thời cũng nhận được một mảnh đất phong, hiện tại nhà Auckland thật ra là ở trên đất phong, chỉ là so với mảnh đất phong giàu có đông đúc rộng lớn cách xa đô thành kia của Kay, mảnh của phụ thân Auckland kia trừ vị trí địa lý gần đô thành, bất luận là diện tích hay độ phồn vinh đều so ra kém Kay, đây là nguyện vọng của lão Bonas, phụ thân Auckland không thể thay đổi, Kay vừa chết, tất cả của hắn đều do Ngạo Thiên kế thừa, cũng không trách cha con Auckland nhìn Ngạo Thiên không vừa mắt như vậy.

Thật ra lão Bonas đã đầy đủ bất công, nếu Kay an an phận phận, so với phụ thân Auckland trừ thiếu một tước vị ra thì những thứ khác cũng đâu có gì không tốt.

Auckland có thể không ở tại đất phong mà ở đô thành xử lý sản nghiệp gia tộc là bởi vì phụ thân hắn còn đang tuổi tráng niên, không cần hắn quản lý đất phong, mà Diệp Lâm cùng Xavier lại không giống, hai mảnh đất phong bọn họ vừa được đến kia, Diệp Lâm tương đối lớn, Xavier nhỏ hơn một chút, cộng lại có diện tích gần một quận, bao gồm hai thành thị ba trấn nhỏ, còn có một mảnh rừng rậm có hồ nước, bởi vì tiếp giáp nên vừa vặn có thể đồng thời quản lý, mà chủ nhân đời trước của chúng nó là một vị thân vương già, lại bởi vì tuổi già không con cái, sau khi qua đời đất phong trở về tay hoàng thất chưa đến một năm, đang yêu cầu chủ nhân mới đi thu thập, làm Diệp Lâm cảm thấy hết sức hài lòng là, nơi đó mặc dù cách đô thành không tính gần —— điểm này không sao hết, Xavier đã nghiên cứu ra ma pháp trận, tuy rằng tốn công, thế nhưng chắc chắn tương lai xây dựng một ma pháp trận truyền tống vài người là không thành vấn đề! Quan trọng là lại cách nhà Archie không xa.

Nhà Archie cũng là mấy đời quý tộc liên tiếp, coi như là một trong số ít những gia tộc còn giữ được đất phong, tuy rằng không thể phồn vinh như gia tộc Bonas, đất phong cũng chỉ còn lại một thành thị nhỏ, dù sao nội tình thâm hậu, thành thị này cách đất phong của hai người Diệp Lâm chỉ có không đến lộ trình một ngày xe ngựa, cho dù là dựng ma pháp trận cũng tiện lợi hơn nhiều, dù sao khoảng cách gần.

Diệp Lâm cảm thấy, nguyên nhân hoàng đế bệ hạ cho bọn họ đất phong chỉ là vì cho nhị hoàng tử Aselstine thế lực riêng, có đất phong là có thể huấn luyện tư binh, hơn nữa có thể bảo vệ chung quanh hoàng thất, thanh danh của Aselstine không tốt đẹp gì, quan hệ với các quý tộc ở đô thành cũng thường thường, nói trắng ra là sức mạnh trong tay không đủ, bệ hạ chỉ có thể mịt mờ mà đào tạo một chút lực lượng thuộc về Aselstine như vậy, Diệp Lâm cùng Xavier không thể nghi ngờ là lực chọn thật tốt, tuổi trẻ tài cao, lại cứu tính mạng Aselstine, mấu chốt chính là bọn họ xích mích với giáo hội quang minh, trung thành với hoàng thất, sẽ không bị những giáo chủ kia mê hoặc.

Chỉ là cứ như vậy giao ra đất ở phụ cận đô thành vị hoàng đế già giảo hoạt này cũng đồng dạng không yên tâm, vì thế sau khi cân nhắc mới cho Diệp Lâm cùng Xavier một mảnh đất rộng lớn nhưng cách xa đô thành.


Diệp Lâm tỏ vẻ rất vừa lòng.

Loại tâm tình tốt này duy trì đến lúc thấy Lancelot, y đặc biệt có thái độ coi như ôn hòa với một nhân sĩ thuộc giáo hội.

Lancelot là một người thanh niên rất anh tuấn, càng khó được chính là loại khí chất văn nhã ấm áp trên người hắn kia, bất luận nói chuyện hay xử sự đều làm người ta cảm thấy như mộc xuân phong.

“Bằng hữu thân mến của ta.” Lancelot chân thành nói: “Ta cỡ nào may mắn ngài còn sống trên thế giới này.”

Diệp Lâm: “…” Mẹ kiếp, cái này từ đâu nói lên?

“Có lẽ chỉ có chúng ta mới có thể xem như đồng loại bạn bè chân chính đấy, Lind.” Lancelot thân thiết nói, “Thần Quang Minh cho chúng ta cơ hội lần thứ hai không phải sao?” Hắn chớp chớp mắt, tự cho là mờ mịt nói.

Diệp Lâm không hiểu ra sao, “Cơ hội lần thứ hai?”

Lancelot mỉm cười ý vị sâu xa: “Nói vậy sắp xếp vị Ngạo Thiên kia ở loại ký túc xá kia là chủ ý của ngài mà không phải vị Auckland Bonas kia đúng không?”

Diệp Lâm lúc này mới giật mình, trong lòng hoảng sợ, a, chờ một chút, vị này cố gắng hết sức đối phó Ngạo Thiên…

“Ngươi —— vì cái gì lại đối phó hắn chứ?”

Lancelot bình tĩnh nói: “Lind thân mến, ngươi thay đổi vận mệnh của mình, hoàn hảo sống cho đến hiện tại, nhưng có lẽ khó mà biết chuyện sau này, ta chỉ biết nếu không triệt để tiêu diệt hắn, bất luận là Auckland Bonas, bằng hữu của ngươi, hay là người nhà khác của ngươi, ví dụ như vị hầu tước phu nhân Amity kia,” hắn dừng một chút, “Cũng sẽ không có kết quả gì tốt.”

Diệp Lâm quả thật hết hồn, gần như phản ứng lại trong nháy mắt!

Phải biết đời trước tốt xấu mấy người bên cạnh đều mê muội tiểu thuyết xuyên qua trọng sinh linh tinh gì đó, chút sức tưởng tượng như vậy y vẫn phải có!

Nếu y có thể xuyên qua vào trong tiểu thuyết, vì cái gì lại đương nhiên cho rằng tiểu thuyết này vẫn đi theo quỹ đạo ban đầu như vậy?

Có lẽ còn có rất nhiều thứ y không phát hiện!

Tỷ như vị Lancelot này, nếu y đoán không sai mà nói, vị này nhất định là người sống lại!

Chẳng trách, trong câu chuyện ban đầu vốn không có hồng y giáo chủ gọi là Lancelot, thậm chí Diệp Lâm cũng hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này, xem ra, hắn là nhân sĩ bản thổ của thế giới này, còn là một kẻ trọng sinh! Một kẻ trọng sinh thuộc giáo hội quang minh có tín ngưỡng kiên định với thần Quang Minh!

Lúc này Diệp Lâm mới phát hiện, kia cái gì, quả nhiên là y vẫn rất để ý mình, cho rằng câu chuyện này sau khi mình đến đây đã xảy ra nhiều biến hóa như vậy, có lẽ bản thân cũng biến thành nhân vật chính cái gì… Hiện tại mới phát hiện, rất có thể đây căn bản là một câu chuyện của người trọng sinh Lancelot cấp bậc cao cao đoan dương khí với người xuyên qua Ngạo Thiên a!

Chính mình muốn ở trong này xem náo nhiệt cái gì chứ mẹ kiếp! Mua xì dầu sao?!

Nói, y nhớ rõ đến nửa đoạn sau tiểu thuyết Ngạo Thiên cũng đã diệt giáo hội quang minh, cuối cùng mới đánh bại Xavier, cho nên phía sau “hay là” Lancelot nhiều nhất chỉ có thể nói đến Amity, lại không biết kết cục của Xavier, theo thị giác của hắn chỉ có đến giai đoạn Ngạo Thiên diệt giáo hội quang minh câu chạy thánh nữ của giáo hội, chỉ biết Auckland là bi kịch, căn bản là không biết kết cục của boss cuối Xavier.

Vì thế, sau khi Lancelot trọng sinh, liền cố hết sức giết chết Ngạo Thiên.

Ừ, như vậy rất tốt, như vậy kẻ địch lớn nhất trong lòng Lancelot là Ngạo Thiên, sẽ không quá dễ dàng chú ý đến mấy người mình.


Chó cắn chó một miệng lông cái gì, Diệp Lâm thích nhất!

“Giáo chủ đại nhân, ngươi nói quá lời, Ngạo Thiên hắn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, chỉ sợ còn không tạo được hậu quả nghiêm trọng như vậy, Auckland cũng không yếu như ngươi nghĩ, chỉ cần hắn so ra kém Auckland, tương lai có thể thế nào.” Sau khi nghĩ thông suốt trong lòng Diệp Lâm đặc biệt vui vẻ, giọng điệu này cũng coi như tự nhiên nhu hòa mười phần.

Lancelot dường như có chút sốt ruột, “Xin đừng coi thường hắn ——” hắn muốn nói lại thôi, đáy mắt cất giấu một chút sợ hãi.

Diệp Lâm rất rõ ràng thực hiểu được, thủ đoạn Ngạo Thiên dùng đối phó giáo hội quang minh rất thô bạo hung tàn, khi đó hắn đã tương đối mạnh mẽ, xem ra tạo thành bóng ma tâm lý tương đối lớn cho vị Lancelot này ah!

“Không tính là xem thường, dù sao hắn cũng là đường đệ của Auckland, Auckland —— ngươi biết đấy,” Diệp Lâm cố ý nói, “Nói không chừng còn cần giữ lại hắn về sau để lại một nhánh huyết mạch nữa, tình cảm của Auckland cùng Casimir quá tốt, bọn họ đã hẹn sẽ cùng chung cả đời.”

Quả nhiên, vẻ mặt Lancelot lộ ra vài phần chán ghét, cũng rất nhanh che giấu đi, “Như vậy, cô cô ngươi thì sao, chẳng lẽ ngươi cứ thế hoàn toàn mặc kệ sao?”

Diệp Lâm ngạc nhiên, “Chuyện này lại nói lên từ đâu? Hình như Ngạo Thiên cùng cô cô ta hoàn toàn không có mâu thuẫn gì mà!”

Thật ra Lancelot cũng không rất rõ nội tình cụ thể, chỉ mơ hồ nghe nói đến chuyện hầu tước Amity, cho nên hắn căn bản không biết tiếp tục khuyên bảo Diệp Lâm như thế nào, vẻ mặt khó tránh khỏi mang theo vài phần nôn nóng, “Hắn tuyệt đối không phải một người có thể coi thường, nghe nói gần đây đang ở chung quanh hỏi thăm tin tức của ngài ——”

Sắc mặt Diệp Lâm trầm xuống, mẹ kiếp, hỏi thăm tin tức của y? Không cần nghi ngờ, từ sáng sớm hôm nay tặng hoa là có thể thấy được nam chủng mã chết tiệt kia đang tính toán gì!

Lancelot buông chậm giọng điệu, “Ta biết lúc trước quan hệ giữa ngài với giáo hội cũng không phải rất hòa thuận, nhưng khi có kẻ địch chung, những quá khứ đó lại tính là cái gì chứ?”

Diệp Lâm cười như không cười, “Một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, chỗ nào xứng được xưng là kẻ địch chung?”

Lancelot thấy Diệp Lâm vẫn cứ không chịu nhả ra, khó tránh khỏi có chút thất vọng.

“Chẳng qua, nếu có thể làm cho hắn xui xẻo, ta vẫn rất thích ý đạp thêm một phát.” Diệp Lâm chậm rãi nói.

Lancelot khôi phục bình tĩnh, mỉm cười đứng lên, tao nhã vẽ một chữ thập trước ngực, “Nguyện thần Quang Minh phù hộ ngài, bằng hữu thân mến của ta.”

Diệp Lâm rất hữu hảo đưa hắn ra cửa.

Ai u, trời hôm nay sao lại xanh như vậy chứ!

Mời giáo chủ Lancelot các hạ nhanh chóng đi đấu pháp với Ngạo Thiên mạnh mẽ đi! Sau đó, ta xin cùng Xavier cùng nhau đi mua xì dầu, thật sự!

**

“Các ngươi cứ như vậy đi theo chúng ta thật sự không sao hết?” Diệp Lâm nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, sau khi bọn họ trở về lần này, Xavier liền thường xuyên nói chuyện với vị ma đạo sư gia tộc Anbridge cung phụng kia, vị ma đạo sư già này nghe nói đã sắp chín mươi tuổi, đặc biệt hiểu sâu biết rộng những tri thức về phương diện ma văn, bất luận là khi nào Xavier cũng đều không quên làm phong phú bản thân, từ lúc là học sinh đã như vậy.

Mấy ngày nay Diệp Lâm qua rất mệt, Xavier rõ ràng nổi sát tâm với Ngạo Thiên, dù là hắn cái gì cũng không nói, nhưng lấy sự hiểu biết của Diệp Lâm với hắn lại rất rõ ràng một mặt âm u trong nội tâm người này, hắn vốn đã chẳng có tam quan gì, Diệp Lâm cảm thấy trước đó ở trong băng nguyên, nếu hắn có năng lực cùng cơ hội mà nói, sẽ không chút do dự mà đưa đôi cha mẹ cặn bã kia vào địa ngục, đáng tiếc chính là bản thân hắn không đánh lại hai người kia. Cho nên, một khi đắc tội hắn, vị này cho tới bây giờ luôn luôn là tính tình trừng mắt tất báo.

Vì giữ yên hắn, Diệp Lâm ngay cả thân cũng bán mới miễn cưỡng làm hắn không để ý đi làm chuyện gì quá mức…

Diệp Lâm hiện tại càng thích nhìn Lancelot quyết đấu với Ngạo Thiên kéo chân sau hắn một chút, hà tất bại lộ bản thân sớm như vậy đúng không? Cứ tiếp tục theo tốc độ tích lũy lực lượng này của bọn họ, y cảm thấy cho dù tương lai Ngạo Thiên từng bước phát triển lớn mạnh, cũng không nhất định động được mấy người mình, sợ hắn làm cái gì?

Chẳng qua, y vẫn rất đồng ý bỏ đá xuống giếng, tự mình thò đầu ra lúc này thì không cần.

Casimir cưỡi ngựa đi song song với Diệp Lâm, “Không có việc gì! Bệnh tình của ông nội đã ổn định lại, con cả của đại ca đã trăng tròn, ý phụ thân là để ta đi bắt một á long, ta nghe có tin đồn nói ở rừng rậm phụ cận đất phong của các ngươi có rồng qua lại…”

“Nghe đồn chính là nghe đồn! Ngươi phải biết, lời đồn có liên quan đến rồng trên đại lục Anya không đến một nghìn thì cũng có tám trăm, nhưng mà trong đó là thật lại ngay cả một phần trăm cũng không đến!” Diệp Lâm nhắc nhở hắn, đến thế giới này nhiều năm như vậy, Diệp Lâm chỉ từng thấy hai con rồng, một giấu trên người Xavier còn một thì đang trong túi mình.

Sau khi đến đất phong, Ur cùng Hạ Lạc cũng không cần che giấu như vậy, đất phong là địa bàn của bọn họ, mà vừa vặn rừng rậm kia lại nghe đồn có rồng qua lại, chúng nó rốt cuộc có thể lấy hình thái vốn có sinh hoạt, Diệp Lâm cũng có thể bắt tay vào chuẩn bị một số ma pháp chuyên cho long tộc cho Ur tu luyện.


Casimir thở dài, “Ta biết!” Hắn nhìn trộm xe ngựa một cái, đè thấp thanh âm, “Nhưng mà, chủ yếu vẫn là muốn cùng Auckland ra ngoài một chút.”

Diệp Lâm ngạc nhiên, “Hắn làm sao vậy?”

“Không phải hắn làm sao, mà là nhà hắn gần đây không yên ổn.”

Diệp Lâm nhíu mày, “… Vì đường đệ kia của hắn?”

“Không phải.” Casimir nhanh chóng nói, “Chẳng qua cũng có chút liên quan đến đường đệ hắn, không phải trước đây phụ thân Auckland vẫn luôn có một tình nhân ở bên ngoài sao?”

Chuyện này Diệp Lâm rõ ràng, mẫu thân Auckland qua đời đã lâu, phụ thân cũng không tái giá, chỉ là có một tình nhân tính tình ôn nhu làm bạn hắn mười mấy năm, vị tình nhân này chỉ là một bình dân, “Ta đã thấy nàng, hình như tính tình rất tốt.”

“Đúng, bản thân Sarbina là một nữ nhân an phận, nào biết được đường đệ hắn nói cái gì mà yêu một người thì không nên so đo thân phận của nàng, các loại cổ động nàng đi tranh thủ thân phận nên có linh tinh…” Casimir bất đắc dĩ nói.

Khụ, như thế rất phù hợp chuyện Ngạo Thiên sẽ làm… Chỉ là quý tộc bình dân không thông hôn hắn không biết sao? Ah, không đúng, hắn biết, chỉ là hắn chưa bao giờ để ý… Trong hậu cung của hắn có một vị mỹ nữ bình dân cấp VIP, cũng chính là vị nữ giả trang nam hắn gặp được trong ký túc xá bình dân ở Berysford mà ban đầu hắn ở, hắn chính là yêu đến thiếu chút nữa liền cho nàng thân phận chính thê không phải sao? Ngay cả Meg cũng có thể nói là kém nàng một đoạn ấy.

Chẳng qua, đời này đổi cho hắn một ký túc xá, không biết còn có gặp gỡ vị mỹ nữ bình dân kia không?

“Chỉ sợ Sarbina phải xui xẻo.” Diệp Lâm thở dài, phải biết, phụ thân Auckland cũng không phải người mềm lòng, chuyện này ồn ào quá mức, đến cuối cùng người bị hy sinh sẽ chỉ là Sarbina mà thôi.

Casimir gật gật đầu, “Auckland hình như có chút phiền lòng, tình cảm của hắn và Sarbina vốn xem như không tệ.”

“Vừa vặn ta cùng Sal đều không có kinh nghiệm quản lý đất phong, có Auckland ở thì sẽ tốt hơn nhiều.” Diệp Lâm cười nói.

Casimir mở to mắt, “Chẳng lẽ trên đời này còn có chuyện ngươi cùng Sal không làm được?”

Diệp Lâm: “… Chúng ta cũng không phải là thần Quang Minh không gì không làm được!”

Casimir cười ha ha.

Đi lần này, ước chừng đi hơn một tháng mới đến đất phong của bọn họ, dù sao lần này có thể nói là gia tộc Anbridge dốc toàn bộ lực lượng, bao gồm một trăm kỵ sĩ bệ hạ ban cho, còn có bốn mươi kiếm sĩ cùng một vị ma đạo sư mà gia tộc cung phụng từ trước, ngoài ra còn có rất nhiều tôi tớ thị nữ các loại vốn sống tại trang viên ở vùng ngoại thành, đặc biệt là Amity cùng thị nữ hộ vệ linh tinh của nàng mà Diệp Lâm vất vả mời đến, nếu chính bọn họ đi, nhất định là phải nhanh hơn nhiều, mang theo những người này lại nhanh không được.

Diệp Lâm đi mời Amity cùng đến đất phong với y, vốn là Amity thế nào cũng không chịu, Diệp Lâm chỉ có thể đổi một biện pháp, các loại ở trước mặt Amity yếu thế tỏ vẻ mình và Xavier đều không có bất cứ kinh nghiệm quản lý gì làm sao có thể quản lý tốt một mảnh đất phong lớn như vậy, huống chi bọn họ đều là nam nhân trẻ tuổi, sau khi đến nơi những nơi ở của thị nữ trên đất phong và vân vân đều chỉ có thể giao cho quản gia tuổi cao? Này nhưng phải làm thế nào…

Amity luôn luôn tương đối quan tâm Diệp Lâm lúc đó mới mềm lòng, chỉ có thể theo bọn họ cùng lên đường, đương nhiên, nàng nghiêm khắc yêu cầu Meg đi theo.

Dọc đường đi này Meg luôn đều có vẻ, hiển nhiên rất luyến tiếc rời xa tình nhân đồng chí Ngạo Thiên của nàng!

Một đường đi tới, khi đến tòa phủ thành chủ ở trung ương đất phong kia, sắc mặt Diệp Lâm đã rất khó coi, Xavier đứng ở bên cạnh y, sắc mặt vẫn là bình tĩnh, ánh mắt xanh biếc lại thâm thúy u tĩnh.

“Thật sự là to gan.” Diệp Lâm ôn nhu nói, “Xem ra có người không đồng ý cho chúng ta tiếp quản mảnh đất phong này rồi.”

Xavier nhẹ nhàng mỉm cười, “Mặc kệ là ai, không bằng hôm nay liền đưa bọn họ đi gặp thần Quang Minh?”

Diệp Lâm nhìn nhìn bốn phía, ba ma đạo sư hai kiếm sĩ cấp mười, không nói đến trong những kỵ binh này còn có một đám kiếm sĩ cấp tám cấp chín, bất luận là ai vọng tưởng đối nghịch với bọn họ, kia đều là ăn gan hùm mật gấu được không?!

Y cũng không phải những lĩnh chủ khổ ha ha đi kế thừa đất phong sau đó lực lượng nhỏ yếu chỉ có thể dựa vào đầu dùng trí trong những tiểu thuyết kia!

Bọn họ bây giờ, hoàn toàn có năng lực làm một chuyện, thì phải là ——

Bạo, lực, nghiền, ép!

(1) Lối viết thảo: Chữ thảo hay thảo thư: là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa, có bút pháp phóng khoáng và tốc độ nhanh hơn, mức độ đơn giản hóa cũng là lớn nhất trong các kiểu chữ, thường được dùng tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hoặc viết nháp bản thảo và thường rất khó đọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận