Tự Sát Thực Lục

“Nói! Người bên cạnh em rốt cuộc là ai!” Châu Kim Trạch ném bức ảnh vào mặt tôi lần thứ ba.

Tôi bình thản nhặt hai tấm ảnh trước đó đã rơi dưới đất lên, khi nhìn rõ nội dung bức ảnh, tôi gần như bật cười thành tiếng.

Trong ảnh là tôi cùng một người phụ nữ đi ăn cơm, nói là ăn cơm nhưng khung cảnh này đến tôi cũng phải thừa nhận là có mờ ám hơn một chút. Bởi vì tôi trong ảnh đang nhẹ nhàng đặt tay trên đầu người phụ nữ kia, một bức ảnh khác thì tay tôi còn “bất cẩn” đặt trên tay người phụ nữ kia.

Nhưng trong tất cả các bức ảnh đều chỉ có chính diện hoặc góc nghiêng của tôi, còn người phụ nữ kia thì từ đầu đến cuối chỉ có dáng lưng yểu điệu, nhưng chỉ có thế thôi cũng đủ để biết đó là người đẹp rồi.

Bác Vương vẫn luôn chăm sóc tôi từ sau khi tôi mang bầu lên tiếng khuyên: “Cậu chủ… bây giờ sản nghiệp của cậu càng ngày càng lớn, rất có khả năng có một số kẻ tiểu nhân muốn phá hoại quan hệ giữa cậu và mợ…”

Châu Kim Trạch vẫn đen sì mặt, thậm chí còn có xu hướng càng cáu hơn.

Tôi không khỏi thở dài, bác Vương này đúng là có lòng hại tôi. Chuyện pts ảnh trong giới giải trí nhiều không đếm xuể, hắn ta làm sếp tổng chẳng lẽ lại không biết mấy cái đấy. Dám đem ra trước mặt tôi, thế thì chắc chắn là đã kiểm tra tính xác thực của ảnh rồi.

Bây giờ có muốn không thừa nhận cũng không được, chứng cứ nắm trong tay người ta, đành phải “nói thật để được khoan hồng” thôi còn gì nữa?


Tôi day đầu mày: “Không sai, đây là em với một người bạn của em, chỉ ăn với nhau một bữa cơm mà thôi, anh sao thế?”

Châu Kim Trạch gầm ghè mãi, cứ như một con sư tử đực chuẩn bị nổi điên ấy.

“Thế mấy cái này thì sao? Cũng chỉ là ăn cơm thôi à?”

Hắn ta đập mạnh một cái phong bì xuống, một đống ảnh nữa lòi từ trong ra.

Bác Vương bên cạnh tò mò nhặt một bức lên xem, khuôn mặt già nua bất ngờ đến mức mọc thêm mấy nếp nhăn.

Bác Vương: “Mợ chủ, mợ chủ thế này…”

Tôi liếc nhìn, ồ, hóa ra là ảnh này.

Bức ảnh này thì tôi thừa nhận là mình có từng làm thật, trong ảnh, tôi và người phụ nữ đó nghiêng đầu, đứng hôn nhau trong ánh chiều tà bảng lảng.

Mà kể ra ấy, trông bức ảnh đúng là “trai tài gái sắc”, bây giờ tôi nhìn mà thấy sướng hết cả mắt.

Có điều, tuy đúng là tôi có làm, nhưng mà tôi không có bị ngu, có đánh chết tôi cũng không nhận nhé.

– Cái này là chân truyền học hỏi được từ ông chồng yêu quý của tôi đấy.

Tôi bình thản đáp: “Em không làm.”

Châu Kim Trạch đi qua đi lại trong phòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em còn dám nói em không làm! Chứng cứ đã ở ngay trước mặt đấy rồi!”


Tôi tiếp tục giảo biện: “Nếu như em thực sự có ai ngoài kia, thế mười vệ sĩ của anh để làm cảnh à? Hay là đám người hầu anh thuê bị mù hết rồi?”

Châu Kim Trạch sững ra, hình như bị tôi làm dao động thật, mãi sau mới dịu lại: “Đây cũng chưa chắc đã là chuyện xảy ra gần đây…”

Tôi cố gắng ép bản thân nặn mấy giọt nước mắt đáng thương ra: “Nếu đã không phải chuyện xảy ra gần đây, vì sao cái kẻ gửi ảnh đó, sớm không gửi muộn không gửi, cứ phải gửi cho anh vào lúc này, anh đã nghĩ đến chuyện này chưa? Kim Trạch, mình bên nhau hơn ba năm rồi, em mong rằng anh có thể tin em lần này.”

Mấy tháng trước hắn ta đã từng nói câu này với tôi khi đứng trên tầng thượng, bây giờ tôi trả lại cho hắn nguyên đai nguyên kiện luôn.

Ông chồng của tôi, đa nghi, bảo thủ và vô dụng, mấy điểm tính cách này đều được tôi sử dụng hơi bị triệt để.

Quả nhiên, hắn ta im thin thít.

Bác Vương thấy vậy lại chêm một câu: “Cậu chủ, nói chung là cậu cứ bình tĩnh đã, mợ còn đang mang thai, lỡ có gì bất trắc thì cậu sẽ phải hối hận cả đời đấy.”

Ánh mắt của Châu Kim Trạch lại liếc về phía tôi.

Lúc này tôi đã mang bầu bảy tháng rồi, người đã bắt đầu phì ra rõ ràng, hai chân cũng phù lên. Thực ra thì bộ dạng tôi hiện giờ có hơi tiều tụy một chút, Châu Kim Trạch sưng sỉa một lúc lâu rồi mới cười lạnh: “Cũng may người này là nữ đấy, nếu không phải là nữ, lần này…”


“Lần này anh sẽ không cho qua? Làm sao, sợ đổ vỏ à? Cùng lắm thì tôi đi phá thai nhé?” Tôi cũng hơi cáu rồi, không chịu yếu thế nữa.

Đột nhiên, một bàn tay vung thẳng về phía tôi một cách dứt khoát.

Tôi thấy hắn ta động tay cái là chuẩn bị né rồi, tiếc là hắn ta ra tay đột ngột quá, khoảnh khắc ấy não tôi ong hết cả lên, chân cẳng thì bủn rủn, tôi lùi lại hai bước rồi tựa vào tường, từ từ trượt xuống đất.

Châu Kim Trạch có cau mày hối hận một tí, tôi kiên nhẫn chờ, cuối cùng vẫn chẳng chờ được câu xin lỗi của hắn.

Tôi ngồi dưới đất ôm cái mặt sưng đỏ lên, cúi đầu, mắt lạnh ngắt.

Một lúc lâu sau hắn mới do dự đi đến, định đỡ tôi dậy: “Lần sau em đừng nói chuyện với anh như thế, dạo này công việc nhiều áp lực, có lúc anh sẽ không khống chế nổi cảm xúc của mình…”

Tôi nhất quyết không phối hợp, tôi cứ ngồi bệt xuống dưới đất rồi càm ràm, giọng lạnh như tro tàn: “Trong thời gian mang thai mà anh đánh tôi như thế, anh có biết khi mang thai sẽ giảm dopamine dẫn đến trầm cảm không, anh còn đánh tôi… tôi thà chết cho rồi.”

Châu Kim Trạch bế bổng tôi lên một cách thô bạo rồi đá tung cửa phòng ra, ném tôi lên giường, đứng trên cao mà nói với tôi rằng: “Từ sáng đến tối chỉ biết dùng cái chết để uy hiếp, tôi không sợ đâu, cậu đừng cậy tôi yêu cậu mà thách thức giới hạn của tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ phải hối hận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận