Từ Scandal Trở Thành Sự Thật FULL


Rút kinh nghiệm từ mấy ngày trước đó, giáo viên cũng hiểu rõ hơn về trình độ của học viên, tiến độ quay có phần tăng tốc, thời gian trôi qua, rất nhanh đã tới cuối tuần, cũng chính là lúc kết thúc tập 1.
Kịch bản tập 1 không tính là phức tạp.
Sau khi Đại hoàng tử phát hiện Nhược Trúc cùng thái tử tư thông, luôn luôn bí mật theo dõi thái tử, muốn tìm ra chứng cứ mấu chốt, muốn nhổ tận gốc thái tử một lần luôn.

Mà thái tử có thể ngồi ngay ngắn ở vị trí này mấy chục năm, đương nhiên cũng có thủ đoạn, gã rất nhanh phát hiện mình bị người theo dõi, thế là tương kế tựu kế với Đại hoàng tử.
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề, sau nhiều ngày quay liên tục, hầu như học viên nào cũng quay cả ngày lẫn đêm, có rất ít thời gian nghỉ ngơi, nhưng cảnh cuối cùng cũng là cao trào của tập đầu tiên.
Đại hoàng tử tận mắt nhìn thấy thái tử giao hương cho Nhược Trúc, quyết định trực tiếp yết kiến Hoàng đế, làm rõ huân hương có vấn đề.
Một giờ chiều.
Cảnh cuối cùng chính thức mở màn.
Ở trước tẩm cung Hoàng đế, Lâm Giác cùng Khuông Sách theo thường lệ vào chỗ, đứng ở phía sau an tĩnh làm bối cảnh.
Ô Khang Đức hô bắt đầu. 
Đại hoàng tử vội vàng đi vào tẩm cung Hoàng đế, quỳ trên đại điện.
“Nhi thần tham kiến phụ vương.”
“Ái khanh bình thân.”
Hoàng đế còn đang nằm trên giường, nhàn nhạt gật đầu, “Đêm khuya đến đây, khụ khụ, không biết, không biết có chuyện gì?”
Thanh âm Hoàng đế khàn khàn, nói hai chữ liền ho khan hai tiếng, đau xót đã sớm xâm nhập vào phổi, phảng phất như nến tàn đau khổ giãy dụa trong cuồng phong sắp bị dập tắt.
Cách đó không xa trên bàn sách, một trụ an thần hương đang âm thầm cháy lên.
Khói mù màu xanh nhạt lượn lờ bay lên, như là tranh sơn thủy mờ ảo, phác hoạ ra sơn phong thung lũng, rất nhanh lại tiêu tán trong không trung, không lưu lại một chút vết tích.
Nhược Trúc ở một bên dịu dàng ngồi bên người Hoàng đế, bàn tay nhợt nhạt kiên nhẫn tỉ mỉ dùng khăn tơ tằm giúp Hoàng đế lau miệng sạch sẽ, rồi lại bưng lên một bát ngọc con con xinh xắn đến bên miệng Hoàng đế: “Hoàng thượng, uống miếng nước đi.”
Biểu cảm trên mặt Hoàng đế dịu xuống, ngửa đầu thuận theo uống hết mấy ngụm nước.
Đại hoàng tử đứng dậy, đi đến bên cạnh giường bệnh của Hoàng đế, mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Nhược Trúc, biểu lộ nghiêm túc: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Uống nước vào khiến thanh âm Hoàng đế rõ hơn một chút, vẻ mặt vẫn là không che giấu được ủ rũ: “Nói đi.”
Đại hoàng tử ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Nhược Trúc: “Nhi thần muốn hỏi quý phi nương nương, hai canh giờ trước ở nơi nào?”
Thần sắc Nhược Trúc vụt qua một cái, lại rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh: “Ở tẩm cung bệ hạ.”
Hoàng đế nhíu mày lại.
Khoảng thời gian này tinh thần lão luôn không tốt, thường xuyên nửa mê nửa tỉnh, mà tính tình Nhược Trúc dịu dàng, tâm tư cẩn thận, từ sau khi hắn nhiễm bệnh, cũng phá lệ thiên vị nàng, cả ngày lưu nàng ở trong tẩm cung để thuận tiện nàng chăm sóc.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, lão thực sự mơ hồ cảm giác được Nhược Trúc ra ngoài một chuyến.

Vốn dĩ lão cũng không quan tâm, nhưng bị Đại hoàng tử chỉ ra, trong lòng cũng hơi khó chịu.
Đại hoàng tử tiếp tục truy hỏi: “Ở cùng một chỗ với ai?”
Nhược Trúc dừng một chút, không trả lời thẳng vấn đề này: “Ta… Đi lấy an thần hương cho bệ hạ.”
Giọng Đại hoàng tử cao lên tông 8, ép hỏi: “Cầm an thần hương, cần bí mật hội kiến thái tử sao?”
Con ngươi Nhược Trúc bỗng nhiên co lại, khăn tay trên tay rơi xuống giường.
Nàng vội vàng xoay người, siết khăn trong tay, thanh âm đang phát run: “Thần thiếp không biết ngài có ý tứ gì.”
Hoàng đế bỗng nhiên nhíu mày: “Ái phi, đây là có chuyện gì.”
Sủng phi của mình cùng con của mình lén lút hẹn hò, nhìn thế nào cũng mất mặt.
Trên mặt Đại hoàng tử nở nụ cười bị hoàn cảnh ép buộc: “Phụ hoàng, không bằng chúng ta mời thái tử điện hạ tới trước mặt, ở một chỗ chân tướng sẽ rõ ràng.”
Bờ môi Nhược Trúc mấp máy: “Cái này...”
“Hụ khụ khụ khụ!”
Hoàng đế kích động đến ho khan kịch liệt, Nhược Trúc vội vàng phủ phục, giúp Hoàng đế vuốt lưng, một bên ôn nhu nói: “Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp chỉ có một mình ngài, thiên địa nhật nguyệt có thể thấy được, ngài nhất định phải tin tưởng thần thiếp!”
Hoàng đế ho khan dần dần bình phục lại, sắc mặt vẫn có chút thâm tím.

Lão nhìn Nhược Trúc mặt mũi đầy khẩn trương, lạnh nhạt nói: “Nghe theo Đại hoàng tử nói đi.”
“Cắt!”
Câu kịch cuối cùng vừa nói xong, nhân viên đoàn phim liền đánh tấm*.
[*: Mình đoán là cái này]

Liên tục diễn nhiều lần như thế, trời vốn đang lạnh, trên người diễn viên cũng ướt đẫm.

Nhân viên công tác tiến lên giúp Tiêu Ngụy Nhạc lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt, cũng có người tiến lên giúp đỡ Nhiễm Hiểu Hiểu dặm lại phấn.
Ô Khang Đức nhìn cảnh quay, thỏa mãn cười cười: “Tất cả mọi người vất vả rồi, cảnh này quay giống rồi.”
Tất cả mọi người thở một hơi thật sâu, ô Kant nói với nhân viên đoàn kịch: “Nghỉ ngơi mười phút rồi chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.”
“Ô đạo…”
Điều phối viên chạy tới, thần sắc khó xử.
“Làm sao thế?”
Ngữ khí điều phối viên sắp khóc: ” Tô Tinh Châu cậu ấy… Bây giờ còn chưa đến!!!”
“Cái gì?” Ô Khang Đức kinh hãi, “Còn chưa tới? Không phải đã nói cậu ấy chiều đến chờ diễn sao?”
Điều phối viên càng sốt ruột hơn ô Kant: “Đúng vậy, nhưng bên này không liên lạc được với cậu ấy, điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, chúng tôi đã phái người trở về tìm hắn.”
Nghe nói có người biến mất, hiện trường nháy mắt lâm vào hỗn loạn, trong livestream cũng sôi trào:
【  Ông trời ơi, Tô Tô xảy ra chuyện gì vậy? 】
【  Xảy ra chuyện gì sao? 】
【  Phi phi phi! Có thể tích đức cho miệng mấy người không! 】
【  Hi vọng anh ấy bình an [ cầu nguyện ][ cầu nguyện ] 】
【  Sao tôi lại cảm thấy là cậu ta ngủ quên nhỉ? Từ chỗ ở đến phim trường luôn có xe riêng đưa đón, có thể xảy ra chuyện gì? 】

Đang lúc tràng diện loạn càng thêm loạn, một nhân viên điều phối khác chạy tới, giơ điện thoại trong tay, hô lớn: “Liên hệ được với, liên hệ được với Tô Tinh Châu rồi!”
Ô Kant vội vàng đi đến trước mặt hắn, nhíu mày hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”
Nhân viên công tác chạy rất gấp, còn đang thở, hồi lâu sau thở mạnh ra: “Cậu ấy nói mình ngủ quên, lập tức tới ngay.”
Đạn mạc còn đang chạy qua:
【  Bộ mặt thật ở phía trước】
【  Ba trấm luôn, đây cũng quá không chuyên nghiệp rồi đó 】
【  Anh trai bình an là tốt rồi, chờ chút là được mà! Sao mấy người lại không biết đồng cảm 】
【  Để cả đoàn phim chờ mà còn thanh minh hả? 】
【  Chẳng lẽ khỏe mạnh không phải nên được quan tâm đầu tiên sao? 】
【  Fan hâm mộ mấy người thật là trâu bò, đều cùng một giuộc không có đạo đức cả】
【  Có sao nói vậy, không có ý thức tập thể đúng là rất quá đáng, lần này Tô Tinh Châu khiến tôi có chút thất vọng 】

Thấy sắp bị xé rách ra, ống kính trực tiếp vội vàng dời đi quay phong cảnh bên cạnh.
Ô Khang Đức ở hiện trường tức giận nhưng lại không có biện pháp gì, khoát khoát tay với nhân viên công tác vừa liên hệ: “Bảo cậu ta tới nhanh lên.”
Hắn sải bước đi đến bên cạnh khu nghỉ ngơi ngồi xuống, mi tâm nhíu chặt.
Giang Du Sâm và Hoàn An Nhàn cũng đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, Ô Khang Đức vừa mới tới, không nhịn được chửi bậy: “Quá kém cỏi, thật sự quá kém cỏi, thật sự xem mình là diễn viên nổi tiếng sao!”
Hoàn An Nhàn cũng lắc đầu, thần sắc hiện lên một tia không vui, ngược lại Giang Du Sâm vẫn duy trì biểu lộ lạnh lẽo, chỉ là lớp băng lạnh dưới đáy mắt càng dày thêm mấy phần.
Diễn viên chính không đến, cảnh quan trọng tiếp theo đương nhiên cũng không tiến hành được, đoàn làm phim bị ép vào trạng thái đình công.

Mà các học viên trong cái rủi có cái may cũng có cơ hội thở dốc trong chốc lát, từng người đi nghỉ ở khu nghỉ ngơi bên kia, cầm bình đi rót nước, hoặc thừa cơ dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
Đương nhiên, nhà tài trợ của tổ tiết mục cũng phi thường tâm cơ, bày tất cả sản phẩm được tài trợ ra để trên bàn cho các học viên nhấm nháp, tiện thể quảng cáo luôn.
Một tuần này trên cơ bản mọi người đều ăn ở cùng một chỗ, đều là người mới tuổi tác tương tự nhau, sau một tuần quay chụp cường độ cao, quan hệ mọi người cũng đã thân mật không ít, xưng huynh gọi đệ lẫn nhau, tán gẫu trong lúc khổ mệt cũng là chuyện thường.
Nhiễm Hiểu Hiểu cầm một cây thanh năng lượng* được tài trợ lên, xé mở nhét vào trong miệng: “Các đồng chí, ánh sáng thắng lợi đang ở trước mắt!”
[*: Thanh năng lượng là đồ ăn nhẹ lành mạnh với khối lượng nhỏ, có thể cung cấp cho cơ thể nhiều năng lượng trong một thời gian ngắn]

Khuông Sách cũng cầm lấy một miếng, thuận miệng hỏi, “Cho nên?”
Bắp chân Nhiễm Hiểu Hiểu ung dung đung đưa: “Ngày mai được nghỉ ngơi á! Không phải nên vui vẻ một chút sao?”
Tiêu Ngụy Nhạc ngồi ở một bên, lọt sâu vào trong ghế: “Đừng nói nữa, hiện tại mình chỉ muốn tranh thủ thời gian diễn xong trở về ngủ một giấc.”
Khuông Sách liếc Tiêu Ngụy Nhạc một chút: “Thế này liền không được rồi? Thể lực cũng kém quá.”
“Ai nói tôi thể lực kém?!”
Bỗng nhiên Tiêu Ngụy Nhạc từ trên ghế ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Khuông Sách, “Sao có thể nói nam nhân không được chứ?!”
Tự cho mình lúc nổi giận là sư tử, kỳ thật càng giống mèo con vừa tỉnh ngủ hơn.
Khuông Sách khinh thường cười: “Tối nay tới phòng tôi không?”
“Tới thì tới!” Tinh thần Tiêu Ngụy Nhạc tỉnh táo hẳn, mắt trừng thẳng, “Ai sợ cmn anh chứ! Đại chiến ba trăm hiệp!”
Mọi người đều đang đứng đây, đương nhiên camera cũng sẽ tụ lại, trong đạn mạc thật sự muốn nổ tung.
【  Tôi đệt đệt đệt đệt! Tôi vừa nghe cái gì vậy! 】
【 Ông lão trên tàu điện ngầm đang nhìn điện thoại tôi】
【  Tôi hoài nghi các người đang làm màu, chứng cứ vô cùng xác thực 】
【  Tai bẩn quá, lỡ nghe thứ không nên nghe rồi】
【  Hai nam nhân mạch phu* sao? Thật buồn nôn, thoát fan! 】
[* mạch phu (麦麸): là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là bán thối.

Đề cập đến việc công khai và cố ý thực hiện các hành động không rõ ràng và thân mật với người cùng giới, hoặc dùng lời nói gạ gẫm về mối quan hệ đồng giới.]
【  Lầu trên tỉnh lại đi, Đại Thanh vong quốc một ngàn năm rồi 】
【  Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp mấy chục năm rồi, sao còn có loại người ở trên núi cao thế】

Trước ống kính, Nhiễm Hiểu Hiểu cũng bất đắc dĩ nhìn bọn họ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giải thích với camera: “Khụ khụ, mọi người, không nên nghĩ nhầm.”
“Tôi cảm thấy tôi vẫn nên giải thích cho các bạn một chút, hai người bọn họ nói đại chiến ba trăm hiệp, là chỉ chơi game đó.”
Đạn mạc:
【  Giấu đầu lòi đuôi 】
【  Mặc kệ mặc kệ, tôi muốn xem là thật 】
【  Diễn hơi giỏi nha! 】

Sau khi đạn mạc chạy qua, Nhiễm Hiểu Hiểu sợ thật sự sẽ ảnh hưởng không tốt, vội vàng nghiêm túc giải thích: “Đúng là chơi game đó, chính là hỏa nhân vùng rừng rậm gì gì đó.

Hai người họ đang chơi cấp đặc biệt, chơi cả một đêm, ngày hôm sau mắt đều đỏ, giống như con thỏ mắt to trừng mắt nhỏ!”
Trên Đạn mạc rốt cục bị kéo trở về.
【  Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lâm Băng Hỏa Nhân* rừng rậm ha ha ha ha ha 】
[*: là cái trò mà bên mình gọi là “cô bé nước và chú bé lửa” ấy =)))]

【  Còn tưởng rằng là trò chơi cấp cao gì, trò này hồi trước học tiểu học tôi đã chơi rồi】
【  Ha ha ha ha ha ha ha hai người cũng quá khôi hài đi, kịch liệt chiến đâu Lâm băng hỏa nhân bản rừng rậm một đêm là trình độ gì thế? 】
【 Lâm băng hỏa nhân phiên bản rừng rậm nhớ trả tiền quảng cáo nhá 】
【  Tôi đệt, CP này tôi chèo, đại lão x gà mờ 】
【  Hai người có thể chơi game trên livestream không? Đột nhiên có chút hứng thú… 】

Trong đạn mạc đang thảo luận sung sướng, Nhiễm Hiểu Hiểu rốt cục buông lỏng một hơi, lại tùy tiện nói thêm vài câu, nói đến có chút miệng đắng lưỡi khô, cầm ly trên bàn ừng ực ừng ực uống mấy ngụm, khoát tay: “Không nói nữa, không nói nữa, nói thêm nữa tôi sẽ bị diệt khẩu mất.”
Nàng hướng phía ống kính nháy mắt mấy cái: “Mọi người cũng nhớ thay tôi giữ bí mật nha!”
Đạn mạc lại là một trận “Ha ha ha ha ha”.
Nói chuyện vẩy nước công phu, Tô Tinh Châu rốt cục khoan thai tới chậm.
Gã cởi áo lông bên ngoài xuống, một mặt cung kính đến trước mặt Ô Khang Đức cúc cung xin lỗi: “Thực xin lỗi ô đạo, hôm nay tôi ngủ quên mất, làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Gã như có ý riêng mà nhìn Tiêu Ngụy Nhạc ngồi bên cạnh Khuông Sách: “Đêm qua… Thực sự không ngủ được.”
Ô Khang Đức hỏi: “Tối hôm qua làm sao thế?”
Sắc mặt Tô Tinh Châu khẽ biến, thấp giọng nói: “Tối hôm qua có chút ầm ĩ… Mơ hồ nghe được có người chơi game.”
Hướng gió trong livestream rất nhanh thay đổi.
【  Tôi còn vừa mới nghĩ, thức đêm chơi game sẽ không ảnh hưởng người khác sao? 】
【  Tô Tô quá thiện lương, nếu là tôi bị đánh thức, chắc chắn tức giận đến đóng sập cửa, sau đó đánh với người kia một trận】
【  Thế nhưng cả tổ tiết mục chỉ một mình cậu ấy ngủ quên, cũng có chút không thể nói nổi đi 】
【  Nói không chừng là gian phòng của Tô Tô ở gần hai người kia, dù sao quấy rầy người khác đi ngủ thật rất không lịch sự】

[Sữa: Sau khi dịch đoạn Lâm băng hỏa nhân thì toi cũng chơi lại một ván:’33].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui