Lạc Vũ nhìn quanh, không khỏi cảm thấy phấn khích trước sự thay đổi của đám trẻ bên cạnh.
Mỗi đứa trẻ đều mang một vẻ ngoài mới mẻ, thể hiện sức mạnh và tiềm năng chưa từng có.
Lạc An, đứa trẻ lớn tuổi hơn, giờ đây đã cao lớn và mạnh mẽ hơn hẳn.
Những hoa văn trên ngực của đám trẻ cũng lấp lánh như của Lạc Vũ, chứng tỏ rằng tất cả đều đã trải qua nghi lễ tẩy rửa.
“Chúng ta đã trở thành những chiến binh!” Lạc An hét lên, đôi mắt sáng rực.
“Chúng ta sẽ bảo vệ Lạc Tộc!”
“Đúng vậy!” Một đứa trẻ khác, tên là Lạc Kha, cũng phấn khởi.
“Nhưng trước tiên, chúng ta cần học cách điều khiển sức mạnh này.”
Lạc Thông đứng quan sát, nụ cười hài lòng hiện lên trên gương mặt lão.
“Tốt lắm, các ngươi đã vượt qua được thử thách đầu tiên.
Bây giờ, hãy tập trung vào việc phát huy sức mạnh mà các ngươi vừa nhận được.”
Lão dẫn bọn trẻ đến một khu vực rộng rãi hơn, nơi có những phiến đá lớn và cây cối xanh tươi.
“Các ngươi sẽ cần phải luyện tập để làm quen với cơ thể mới của mình, đồng thời học cách điều khiển linh khí trong cơ thể.”
Linh khí là nguồn năng lượng được hình thành sau nghi lễ tẩy rửa, được luân chuyển khắp kỳ kinh bát mạch.
Lạc Thông cho biết đây chính là nguồn năng lượng để tộc nhân Lạc tộc chiến đấu.
Trong vài ngày tiếp theo, Lạc Vũ cùng đám trẻ chăm chỉ rèn luyện.
Họ học cách tập trung tinh thần, hít thở sâu và cảm nhận dòng linh khí chảy trong cơ thể.
Mỗi ngày trôi qua, sức mạnh của họ càng gia tăng.
Lạc Vũ cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn, linh hoạt hơn, như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào.
Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng trải dài trên cánh đồng, Lạc Vũ quyết định thử sức mạnh của mình.
Nó đứng ở giữa bãi tập, hít một hơi thật sâu, cảm nhận linh khí trong cơ thể.
Đột nhiên, nó đưa tay ra, và một luồng sáng vàng rực rỡ phát ra từ bàn tay.
Lạc Vũ không ngờ sức mạnh của mình lại mạnh đến vậy.
“Làm được rồi!” Lạc An reo lên.
“Vũ, ngươi thật tuyệt!”
Lạc Vũ cảm thấy tự hào nhưng cũng không quên khiêm tốn.
“Còn phải cố gắng nhiều nữa mới có thể trở thành chiến binh thực thụ.”
Những ngày tiếp theo, bọn trẻ đã có những buổi tập luyện đầy hứng khởi.
Tuy nhiên, trong lòng Lạc Vũ vẫn có một điều gì đó băn khoăn.
Nó không chỉ muốn mạnh mẽ về thể chất, mà còn muốn hiểu rõ hơn về nguồn gốc sức mạnh mà mình vừa nhận được.
“Lạc Thông đại thúc,” Lạc Vũ nói trong một buổi tập.
“Ngài có thể cho chúng ta biết thêm về những hoa văn trên ngực không? Tại sao chúng lại phát sáng?”
Lạc Thông gật đầu, ánh mắt lão trở nên nghiêm túc.
“Đó là chiến văn của Lạc Tộc, được truyền từ tổ tiên.
Mỗi người trong tộc đều mang trong mình một loại chiến văn riêng, thể hiện sức mạnh và khả năng tiềm ẩn.
Những hoa văn này chỉ được đánh thức khi các ngươi trải qua nghi lễ tẩy rửa.
Khi các ngươi biết cách điều khiển sức mạnh bên trong, chiến văn sẽ giúp tăng cường khả năng chiến đấu.”
“Vậy chúng ta có thể học cách điều khiển chúng không?” Lạc Kha hỏi, hào hứng.
“Đúng vậy,” Lạc Thông trả lời.
“Tuy nhiên, điều này không dễ dàng.
Các ngươi sẽ cần phải kiên nhẫn, rèn luyện thường xuyên và không ngừng khám phá giới hạn của bản thân.”
Lạc Vũ gật đầu, quyết tâm trong lòng.
Nó sẽ không chỉ là một chiến binh mạnh mẽ mà còn là người hiểu rõ sức mạnh của mình.
Những tuần tiếp theo, bọn trẻ không ngừng luyện tập, ngày một mạnh mẽ hơn.
Họ đã học được nhiều chiêu thức mới, từ những cú đánh đơn giản cho đến những kỹ thuật phức tạp hơn.
Lạc Vũ cũng bắt đầu cảm nhận được sự kết nối giữa mình và những hoa văn trên ngực.
Mỗi lần chúng phát sáng, nó đều cảm thấy một nguồn năng lượng dồi dào tràn ngập.
Tuy nhiên, trong lúc mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, Lạc Vũ cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí.
Có điều gì đó đang đến gần, một mối đe dọa vô hình mà chỉ bản năng của nó mới có thể nhận ra.
Nó thường xuyên nhìn về phía xa, nơi rừng rậm bắt đầu dày đặc hơn, như thể đang chờ đợi điều gì đó không hay.
Một buổi tối, khi bọn trẻ đang ngồi quanh đống lửa trại, Lạc Vũ quyết định chia sẻ cảm giác của mình.
“Các bạn có cảm thấy có điều gì đó lạ không? Như một mối nguy hiểm đang đến gần?”
Lạc An nhíu mày, “Có thể là do chúng ta đã mạnh lên, nên cảm giác nhạy bén hơn với mọi thứ xung quanh.”
“Nhưng ta không thể không lo lắng,” Lạc Vũ tiếp tục.
“Chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống.”
Lạc Thông đứng bên cạnh, nghe lén cuộc trò chuyện.
Lão đến gần và nói: “Các ngươi đã mạnh mẽ hơn, nhưng cũng cần phải nhận thức được mối nguy hiểm bên ngoài.
Lạc Tộc chúng ta không chỉ phải đối mặt với những thử thách từ thiên nhiên, mà còn từ những thế lực khác.”
“Thế lực khác?” Lạc Vũ hỏi, lòng đầy lo lắng.
“Đúng vậy,” Lạc Thông khẳng định.
“Có những tộc khác ngoài Lạc Tộc, và họ không phải lúc nào cũng thân thiện.
Các ngươi phải luôn cảnh giác và sẵn sàng bảo vệ bản thân cũng như tộc của mình.”
Những lời nói của Lạc Thông như một hồi chuông cảnh tỉnh.
Lạc Vũ nhìn các bạn mình, thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của họ.
Họ đã trải qua một nghi lễ, đã trở thành những chiến binh, nhưng hành trình của họ mới chỉ bắt đầu.
“Chúng ta sẽ không để bất cứ ai đe dọa Lạc Tộc!” Lạc Vũ tuyên bố, khiến mọi người xung quanh đều gật đầu đồng tình.
Sáng hôm sau, Lạc Thông dẫn bọn trẻ đến một khu rừng gần đó, nơi có những bãi đất trống để luyện tập.
“Hôm nay, chúng ta sẽ học cách kết hợp sức mạnh với sự linh hoạt.
Mỗi người sẽ có một bài tập riêng, nhưng tất cả đều hướng đến một mục tiêu chung: trở thành những chiến binh toàn diện.”
Sau khi phân công xong, Lạc Vũ được giao nhiệm vụ luyện tập kỹ năng di chuyển nhanh nhẹn.
Nó bắt đầu chạy, nhảy qua những chướng ngại vật, cảm nhận dòng khí trong cơ thể.
Mỗi bước đi đều nhẹ nhàng và đầy sức mạnh.
Nó cảm thấy như mình đang hòa mình vào thiên nhiên, hòa cùng không khí và đất đai.
Thời gian trôi qua, Lạc Vũ đã tiến bộ vượt bậc.
Nó không chỉ nhanh nhẹn mà còn biết cách điều chỉnh linh khí để tăng cường sức mạnh cho từng cú nhảy.
Một lần, trong lúc tập luyện, Lạc Vũ đã thực hiện một cú nhảy cao hơn hẳn so với bình thường, khiến tất cả các bạn xung quanh đều kinh ngạc.
Khi trời bắt đầu tối, bọn trẻ quyết định ngồi lại bên nhau, chia sẻ những câu chuyện về những giấc mơ và khát vọng của mình.
Lạc Vũ nói về những gì nó mong muốn đạt được, không chỉ cho bản thân mà còn cho Lạc Tộc.
“Ta muốn trở thành một chiến binh mạnh mẽ, nhưng không chỉ để chiến đấu.
Ta muốn bảo vệ quê hương, bảo vệ những người mà ta yêu quý,” Lạc Vũ nói.
Mọi người đều gật đầu đồng tình, và một cảm giác gắn kết mạnh mẽ giữa họ hình thành.
Họ không chỉ là những đứa trẻ, mà đã trở thành những chiến hữu, cùng nhau hướng tới một mục tiêu chung.
Sau khi thành thạo việc sử dụng linh thạch, đám trẻ được truyền dạy Thiên Lạc Thần Công.
“Thiên Lạc Thần Công có 9 tầng, mỗi tầng đều mang lại sức mạnh và khả năng khác nhau.
Hãy nhớ rằng, luyện tập không chỉ là để trở nên mạnh mẽ, mà còn để bảo vệ quê hương và gia đình”, Lạc Thông nhấn mạnh.
Bọn trẻ chăm chú lắng nghe.
Lạc Vũ cũng cố gắng ghi nhớ từng lời dạy của Lạc Thông.
“Thiên Lạc Thần Công không chỉ rèn luyện cơ bắp, mà còn nâng cao giác quan.
Khi luyện tới tầng thứ nhất, các ngươi sẽ cảm thấy sự khác biệt trong cảm nhận của mình.
Các ngươi sẽ nhìn thấy xa hơn, nghe rõ hơn và phản xạ nhanh hơn”, Lạc Thông nói tiếp
Sau đó Lạc Thông cho đám trẻ đứng thẳng, 2 chân rộng bằng vai, hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận dòng linh khí trong cơ thể.
Sau đó, họ bắt đầu thực hiện những động tác cơ bản, từ việc nâng cao tay, xoay người cho đến những cú đấm mạnh mẽ.
Mỗi động tác đều mang lại cảm giác như đang kết nối với thiên nhiên, với đất trời.
Thời gian thấm thoát trôi qua, dưới sự chỉ dẫn của Lạc Thông, bọn trẻ đã dần dần làm quen với những động tác cơ bản của Thiên Lạc Thần Công.
Họ đã biết cách điều chỉnh nhịp thở, kết hợp với từng cú đấm, từng bước đi.
Lạc Vũ cảm nhận thấy sức mạnh trong từng động tác, như thể có một dòng năng lượng đang chảy trong cơ thể mình.
“Luyện tập chăm chỉ, các ngươi sẽ thấy được sự thay đổi,” Lạc Thông nói.
“Nhưng hãy nhớ, để đi tới tầng kế tiếp của Thiên Lạc Thần Công, không chỉ cần sức mạnh thể chất mà còn cần sự kiên nhẫn và quyết tâm.”
Trong những ngày tiếp theo, Lạc Vũ cùng các bạn luyện tập không ngừng nghỉ.
Họ đã quen với những động tác cơ bản, giờ đây đã bắt đầu tìm hiểu các kỹ thuật phức tạp hơn.
Mỗi ngày đều có những buổi tập mệt nhọc nhưng đầy hứng khởi.
Vào một buổi chiều, khi ánh nắng đã ngả màu vàng, Lạc Thông xuất hiện cùng một số dược liệu và linh thạch: “Hôm nay, ta sẽ hướng dẫn các ngươi một số bài tập đặc biệt để kết hợp với linh thạch”
“Chúng ta sẽ sử dụng chúng như thế nào?” Lạc Vũ hỏi, đôi mắt sáng rực.
“Các ngươi sẽ phải tập trung vào việc cảm nhận năng lượng từ linh thạch, sau đó kết hợp với động tác của Thiên Lạc Thần Công.
Không chỉ là việc luyện tập thể chất, mà còn là việc kết nối với năng lượng thiên nhiên,” Lạc Thông giải thích.
Bọn trẻ bắt đầu thử nghiệm.
Mỗi người cầm một viên linh thạch, nhắm mắt lại, cảm nhận dòng năng lượng bên trong.
Lạc Vũ cảm thấy một luồng khí ấm áp lan tỏa trong cơ thể khi nó tập trung.
Nó mở mắt, nắm chặt viên linh thạch, và thực hiện động tác đầu tiên.
“Cảm nhận dòng năng lượng, kết hợp với sức mạnh của cơ thể!” Lạc Thông hô lớn.
Lạc Vũ cảm thấy như mình đang hòa quyện với thiên nhiên.
Mỗi cú đấm, mỗi bước đi đều mang lại sức mạnh phi thường.
Nó có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, sức mạnh đang gia tăng từng ngày.
Sau khi luyện tập xong, Lạc Vũ cùng các bạn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Họ không chỉ cảm thấy mệt mỏi mà còn đầy hào hứng với những gì đã học được.
“Chúng ta thực sự đã tiến bộ rất nhiều!” Lạc An nói.
“Đúng vậy, nếu tiếp tục như thế này, có lẽ chúng ta sẽ có thể đối mặt với hung thú trong tương lai!” Lạc Kha thêm vào.
Mỗi đứa trẻ đều cảm thấy tự hào về những gì mình đã đạt được.
Họ đang dần trở thành những chiến binh thực thụ, sẵn sàng bảo vệ Lạc Tộc.
Nhưng trong lòng Lạc Vũ vẫn còn một điều gì đó băn khoăn.
Nó biết rằng để trở thành chiến binh mạnh mẽ, họ không chỉ cần sức mạnh mà còn cần phải học hỏi và trang bị cho bản thân những kiến thức về hung thú mà họ sẽ phải đối mặt.
Một buổi tối, khi bọn trẻ ngồi quanh đống lửa, Lạc Vũ quyết định hỏi về hung thú.
“Lạc Thông đại thúc, hung thú thực sự nguy hiểm như thế nào? Chúng ta cần phải biết thêm về chúng để chuẩn bị tốt hơn.”
Lạc Thông gật đầu, ánh mắt lão trở nên nghiêm túc.
“Hung thú ở Bình Nguyên rất đa dạng, từ những con thú nhỏ cho đến những con hung thú khổng lồ.
Chúng được chia làm ba cấp: hạ cấp, trung cấp và thượng cấp.
Mỗi loại đều có sức mạnh và khả năng khác nhau.”
“Vậy chúng ta phải làm gì để đối phó với chúng?” Lạc An hỏi.
“Để đối phó với hung thú, cần phải biết rõ điểm yếu của chúng.
Hung thú hạ cấp thường dễ dàng đối phó, nhưng đối với hung thú trung cấp và thượng cấp, các ngươi cần phải phối hợp với nhau, sử dụng sức mạnh của cả nhóm,” Lạc Thông giải thích.
“Chúng ta cần phải học cách phối hợp cùng nhau!” Lạc Vũ nói, lòng đầy quyết tâm.
“Nếu cùng nhau chiến đấu, chắc chắn chúng ta sẽ thắng!”
“Đúng vậy! Chúng ta sẽ luyện tập để trở thành một đội mạnh mẽ!” Lạc Kha hưng phấn.
Trong những ngày tiếp theo, bọn trẻ bắt đầu luyện tập không chỉ về sức mạnh cá nhân mà còn về cách phối hợp cùng nhau.
Họ chia thành từng nhóm nhỏ, thực hiện các bài tập chiến đấu, từ việc tấn công đến phòng thủ, từ việc tấn công đồng loạt đến việc bảo vệ nhau.
Mỗi buổi tập đều mang lại cho họ những bài học quý giá.
Họ học cách lắng nghe và tin tưởng lẫn nhau, tạo ra một mối liên kết vững chắc.
Lạc Vũ cảm thấy như mình không chỉ là một chiến binh, mà còn là một phần của một đội ngũ mạnh mẽ.
Nhưng không chỉ có vậy, trong quá trình luyện tập, Lạc Vũ cũng cảm nhận được sự tiến bộ trong bản thân.
Nó không chỉ trở nên mạnh mẽ hơn mà còn nhạy bén hơn.
Những giác quan của nó như được đánh thức, giúp nó nhận biết những điều mà trước đây chưa từng thấy.
Một buổi chiều, khi đang luyện tập, Lạc Vũ bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lạ.
Nó dừng lại, lắng nghe.
“Có ai đó đang đến gần,” nó nghĩ thầm.
“Các bạn, có gì đó không ổn!” Lạc Vũ hét lên.
Mọi người lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn về phía tiếng động phát ra.
Một bóng đen lớn xuất hiện giữa rừng cây, khiến bọn trẻ đều cảm thấy sợ hãi.
Đó là một con hung thú, với răng nanh sắc nhọn cùng bộ lông đen tuyền và đôi mắt đỏ rực.
Đây chính Cự Linh Báo, một trong số những hung thú hạ cấp mà Lạc Thông từng đề cập.
“Hung thú xuất hiện rồi! Hình như là Cự Linh Báo, hung thú hạ cấp”, Lạc An thốt lên, mặt trắng bệch.
Đám trẻ mới luyện tầng 1 của Thiên Lạc Thần Công, dĩ nhiên là chưa đủ sức chiến đấu với 1 hung thú hạ cấp.
Lạc Vũ cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng nó cũng biết rằng đây chính là cơ hội để họ thử sức mạnh của mình.
“Chúng ta không thể chạy trốn! Hãy tập trung lại, cùng nhau chiến đấu!” Lạc Vũ hô lớn.
Bọn trẻ nhanh chóng xếp thành một hàng, tạo thành một vòng tròn bảo vệ.
Họ nắm chặt tay nhau, cảm nhận sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể.
“Hãy nhớ những gì chúng ta đã học!” Lạc Vũ nói, lòng đầy quyết tâm.
Con hung thú lao về phía họ, nhưng bọn trẻ không hề nao núng.
Họ thực hiện những động tác của Thiên Lạc Thần Công, kết hợp sức mạnh từ linh thạch.
Những cú đấm mạnh mẽ, những động tác nhanh nhẹn tạo ra một sức mạnh đáng kinh ngạc.
Lạc Vũ cảm nhận được dòng linh khí chảy trong cơ thể, trong lòng nó trào lên một quyết tâm sắt đá.
“Ta sẽ không để Lạc Tộc bị tổn thương!” Lạc Vũ hét lên, rồi lao về phía con hung thú.
Bọn trẻ cùng nhau tấn công, tạo ra quyền phong hướng về Cự Linh Báo.
Con hung thú bị bất ngờ và lùi lại một bước, nhưng nó không dễ dàng bỏ cuộc.
Nó gầm lên, tấn công lại bọn trẻ bằng bộ móng vuốt sắc nhọn.
“Cẩn thận!” Lạc An hô lớn.
Cả đám người đều nghiêng mình tránh né.
Do đã luyện tập chăm chỉ nên thân thủ của bọn chúng rất nhanh nhẹn.
Cuộc chiến diễn ra kịch liệt, nhưng bọn trẻ không hề bỏ cuộc.
Họ đã học được cách phối hợp, cách tin tưởng lẫn nhau.
Mỗi người đều giữ vững vị trí của mình, tạo thành một thế trận không thể phá vỡ.
“Chúng ta phải kết hợp lại!” Lạc Vũ hô lớn.
“Cùng nhau, tạo thành một chiêu thức mạnh mẽ!”
Bọn trẻ nhanh chóng thực hiện, kết hợp sức mạnh của từng người, tạo ra một đòn tấn công mạnh mẽ.
Ánh sáng từ linh thạch phát ra rực rỡ, tạo thành một vòng tròn ánh sáng bao quanh họ.
Cự Linh Báo gầm lên, nhưng không thể chống lại sức mạnh của bọn trẻ.
Quyền phong tạo thành hình thể cú đấm khổng lồ lao vun vút về phía Cự Linh Báo.
Không kịp tránh né, Cự Linh Báo rống lên một tiếng rồi gục xuống, không còn sức chống cự.
“Chúng ta đã thắng!” Lạc An hô vang, niềm vui trào dâng trong lòng.
Bọn trẻ ôm nhau, cảm nhận được sự gắn kết và sức mạnh mà họ đã đạt được.
Họ không chỉ là những đứa trẻ, mà đã trở thành những chiến binh thực thụ, sẵn sàng bảo vệ Lạc Tộc.
“Đây mới chỉ là khởi đầu,” Lạc Vũ thầm nghĩ.
“Còn nhiều thử thách phía trước, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”