Chương Kính nói với với người đang tập luyện kình lực trước mặt: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Ta đi ra phía trước xem sao, các ngươi cứ luyện thủ pháp vận lực mà ta mới vừa nói đi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Rõ.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Tám người không nhiều lời, cùng ôm quyền trả lời.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Hiện giờ bọn họ bị Chương Kính luyện cho đến nỗi hơi sợ hãi, hơn nữa còn có thêm ơn truyền công của Chương Kính, bây giờ đúng là nói gì nghe nấy.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải đi vào bên trong cửa trại, ngẩng đầu lên quét mắt nhìn một vòng, thầm nghĩ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Dọn dẹp cũng sạch sẽ đấy.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Hắn vốn tưởng rằng sau khi vào nơi này thì sẽ chứng kiến cảnh tượng thây phơi khắp trại, có thể còn vương lại chút mùi tanh tưởi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Không ngờ rằng nơi đây lại được người nọ dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không tệ, rất tốt.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Lúc này, Trần Khải muốn đứng ở chỗ cao gào to một tiếng.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Kể từ ngày hôm nay, hắn chính là vương của nơi đây! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải nhắm mắt đắm chìm trong mộng đẹp, chìm đắt không ngớt, cũng may, hắn nhanh chóng tỉnh lại trong tiếng chúc mừng của đám lâu la bên ngoài.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Hắn định bụng sẽ kêu thuộc hạ đi lục soát một chút xem nơi đây còn dư lại thứ gì hay không, theo lý thuyết thì vị cao thủ kia có võ nghệ cao cường, hẳn là chướng mắt mấy thứ đồ này, nói không chừng chỉ giết người, thu dọn một chút rồi đi ngay.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải đoán rằng có lẽ Chương Kính là tử đệ của một gia tộc nào đó, không thì sao còn trẻ mà công lực đã như vậyy.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Có thể mượn được sơn phỉ của Hắc Phong trại để ké chút danh vọng, chuyện như vậy, Trần Khải đã từng ngeh nói rất nhiều, nói ví dụ như, ai đó, là một tử đệ của gia tộc nào đó, võ nghệ cao cường, bởi vì không ưa sơn phỉ quen thói hoành hành, vậy nên độc một thân một mình thống nhất trại, bách tính xung quanh thiên hạ thái bình.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Nghe xem, có phải rất nhiệt huyết, rất có thể mượn danh vọng hay không.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Thế nhưng hắn lại không ngờ được chuyện tốt như vậy lại xảy ra ngay trước mắt mình, để mình chiếm được chút hời.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Tử đệ của gia tộc không vừa mắt mấy thứ bên trong trại, thế nhưng Trần Khải hắn lại trông mà thèm nhỏ dãi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Nói không chừng còn tìm được công pháp bí tịch của Quá Giang Long, sau khi bản thân luyện xong, chân khí đại thành, đánh đến nỗi phụ cận không còn địch thủ.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Sau khi Trần Khải phân phó, người bên cạnh vẫn còn chưa tản đi, đã có người chỉ vào một phương hướng rồi la to.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Có, có quỷ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải quay đầu nhìn lại, quả thực là có một bóng người đến đây, trông từ phía xa xa, người kia thân mặc thanh y, bước chân thong thả đang muốn đi về phía này.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Mẹ nó, mù hay sao mà la to thế, ban ngày sao mà có quỷ đươc, có thể là sơn phỉ may mắn còn sống sót của Hắc Sơn.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải mắng to một tiếng, tát một cái vào đầu của cái tên vừa la to kia.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Lần này người bên cạnh không còn kinh hoảng nữa, nhìn chằm chằm người trước mặt.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính nghe thấy âm thanh liền nhanh chóng chạy tới, không nghĩ tới lại có nhiều người đến như vậy, xem ra là sơn phỉ quanh đây tới cướp địa bàn.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính làm sao có thể nhịn cho được, Hắc Phong trại này hiện giờ chính là địa bàn của hắn, không cho phép kẻ khác chấm mút.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải nhìn kỹ lại, thấy đúng là người thì thở phào một hơi, mới vừa rồi hắn còn tự động viên mình, quỷ, hắn cũng biết sợ mà! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Người thì hắn không sợ, chỉ là người may mắn sống sót mà thôi, có thể chống đỡ được mấy chiêu của mình.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Đợi đến khi người nọ đến gần, Trần Khải hô lên một tiếng.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Tiểu tử, ngươi vào đây bằng cách nào thế? Không biết nơi này là...!͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải còn chưa nói hết lời, một tên bên cạnh đã quỳ phịch xuống, miệng hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Đại, đại hiệp tha mạng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Nói xong còn quay đầu lại nháy mắt với Trần Khải, Trần Khải cho dù có ngu đi chăng nữa thì cũng biết được người trước mắt này chính là ai.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Quỳ phịch xuống, miệng vẫn còn tiếp tục nói câu vẫn chưa thốt ra xong: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Không biết nơi này là địa bàn của đại hiệp vô danh sao...!͏ ͏ ͏ ͏ ͏Âm thanh phía sau lại càng ngày càng nhỏ.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính ngẩng đầu lên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Ồ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Nói như vậy, là ngươi cố ý đến nhờ cậy ta? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Lúc này, Chương Kính đang ngồi ở trên ghế, nhìn xuống Trần Khải đang ở phía dưới rồi hỏi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trong mắt mang vẻ nghiền ngẫm.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Đúng, đúng vậy, huynh đệ ta đã nghe nói đến uy danh của đại hiệp, có lòng theo chân địa hiệp, cùng xông xáo giang hồ.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải quỳ gối phía dưới, ánh mắt thành khẩn trả lời.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Một đám người quỳ bên cạnh, có người bĩu môi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Không ngờ rằng lão đại nói mò không cần nháp như vậy luôn.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Vậy sao đến tận bây giờ các ngươi mới đến? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính hơi híp mắt lại, nhìn lướt qua Trần Khải.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, hắn sợ hãi vội vàng cúi thấp đầu xuống.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Cái này, cái này, ta...!͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trần Khải lẩm bẩm vài câu trong miệng, không nói ra lời.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính thấy vậy, vỗ bộp một cái lên cái ghế bên cạnh.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏.