Đương nhiên, hắn sẽ không nghĩ tới việc mình trước đó tập kích xa đội vào ban đêm như thế nào, lần này lại công thẳng vào sơn môn nhà người ta, đã làm gì đâu, hắn tự nhận bản thân mình cũng là một người tốt.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Ừm, người tốt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏May là vị gia này coi như là có chút lương tri, cuối cùng còn ném cho chưởng quỹ vài thỏi bạc.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Có đủ hay không, chưởng quỹ không dám nhiều lời.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Gia, ngài đã tới rồi, xin mời vào trong.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Tiểu tư tiến lên về phía Chương Kính, vội vàng nói.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính gật đầu, không nói gì, đi thẳng vào bên trong khách điếm.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính nhìn kỹ dáng vẻ của vị trước mắt này, lập tức nhớ lại vài ngày trước đó.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Vội vàng tiến lên hành lễ với Chương Kính, chỉ sợ chậm trễ việc của vị gia này.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Một đống người đông đúc, nhanh chóng chiếm hết chỗ ở phía dưới, Chương Kính cảm giác mình ăn cùng bọn họ, bọn họ sẽ không tự nhiên, lập tức mang theo thân vệ bên cạnh và Trần Khải, Trần Nghĩa đi lên lầu ngồi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Sau khi lên trên lầu, Chương Kính quét mắt nhìn một vòng, phía trên đã có một bàn người ngồi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Bốn người, một vị vị công tử trẻ tuổi, một cô nương trẻ tuổi, hai người còn lại giống như là hộ hệ.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Thông thường người có thể đi lên đầu thì đều có chút thực lực, phía trên đặc biệt có hai tiểu nhị đang chờ gọi, dưới lầu thì chỉ hô to một tiếng mới có người đến.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Đương nhiên cũng không hẳn như vậy, luôn có người hi vọng sẽ điệu thấp một chút.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Hai bên cùng đều không nói gì, Chương Kính chỉ liếc nhìn vị công tử trẻ tuổikia một cái, không tiếp lời, cũng không tiếp tục trao đổi ánh mắt.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Gia, ngài muốn gọi gì, xin cứ việc phân phó.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chưởng quỹ mang vẻ mặt tươi cười.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính khẽ mỉm cười.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Trương chưởng quỹ không cần như vậy, mang chút rượu và thức ăn ngon của khách điếm các ngươi lên đây là được.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chưởng quỹ họ Trương, tên cụ thể thì không biết, Trần Khải đã tới đây vài lần, biết sơ lược về nơi này.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ À vâng, vâng.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Trương chưởng quỹ gật đầu liên tục, sau đó nhanh chóng xuống lầu, chọn đồ ăn cho đám người Chương Kính.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Cảm giác bây giờ của hắn đối với Chương Kính có thể nói là sợ hãi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Việc này cũng đều liên quan đến thi thể bị đánh nát của Quá Giang Long, cùng với máu chảy đầy đất.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Tuy rằng hắn cũng tự xưng là người trong võ lâm, cũng hiểu một chút võ nghệ, sát phạt thì càng thường thấy.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Thế nhưng ngày ấy, sắc mặt bình tĩnh sau khi giết người xong của Chương Kính, hắn nhớ rất rõ ràng.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Cuối cùng, hắn chỉ nói một câu, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Chưởng quỹ, vài đĩnh bạc này coi như là bồi thường.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Nói xong, Chương Kính liền mang theo hai người sống đã giữ lại rồi rời đi.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Từ đầu đến cuối, Trương chưởng quỹ không hề phát hiện ra bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của Chương Kính.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Dường như đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, giống như giết chết một con kiến ven đường, không hề thương xót một chút nào.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Vị công tử trẻ tuổi bên cạnh trông thấy một màn này, có phần hiếu kỳ.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Xem ra vị trước mắt này cũng là một nhân vật.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Tại hạ là nhi tử của thất trưởng lão Hảo Hữu bang, Lam Ngọc, bái kiến vị huynh đài.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Lam Ngọc chắp tay về phía Chương Kính.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính ngẩng đầu liếc nhìn Lam Ngọc, đáp lễ.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Tại hạ là Chương Kính.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Ta thấy Chương Kính thực lực phi phàm, không biết có thể bằng lòng cùng ta tiêu diệt một nhóm sơn tặc tụ tập ở Lý Long sơn hay không, sau này tất sẽ hậu tạ.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Lam Ngọc mang vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Chương Kính.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Không được, tại hạ còn có việc phải làm.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính mặt không đổi sắc đáp một câu.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Hắn cảm thấy thật kỳ quái? Sao đều là chuyện như vậy nhỉ, rõ ràng là không biết gì về nhau cả, mở miệng là muốn giúp, lần trước như thế, bây giờ cũng như vậy.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Lam Ngọc cau mày, mới vừa rồi đã báo cả gia môn rồi, Hảo Hữu bang đó, chính là một trong tam đại thế lực của hỗn loạn chi vực, sao người trước mặt này lại có thể không nể mặt mũi chút nào như vậy.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh trông thấy Lam Ngọc nhíu mày thì lập tức không nhịn được mà đứng phắt dậy, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Ngươi dám cư xử như vậy với Lam công tử? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Ngươi có biết Lam công tử là ai không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Nói xong liền ném một ly trà về phía Chương Kính, ở trong mắt nàng, Chương Kính quá lắm chỉ là một tên bán dạo, nhiều nhất thì là có chút thực lực, nàng không hề để vào trong mắt, thế nhưng nàng lại không nhìn thấy Chương Kính dẫn theo một đám người.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Đương nhiên cho dù có thấy, nàng cũng chẳng thèm để mắt.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Thâm sơn cùng cốc mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính đưa tay đánh rớt chén trà, tiện tay cầm một chiếc đũa lên ném về phía nữ tử.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏Cắm thẳng vào cổ của nữ tử.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Ngươi có biết ta là ai không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏-͏ Bình thường nàng cũng lớn gan như vậy hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Chương Kính nhìn về phía Lam Ngọc.
͏ ͏ ͏ ͏ ͏.