Quân Dạ Vu cùng hai vị sư huynh trở về Vân Khuyết Tông, dọc đường đi, cả ba nói chuyện một cách vui vẻ.
Đến chân núi, ba người quyết định không ngự kiếm nữa mà đi bộ lên trên đỉnh.
Đường lên đỉnh Vân Khuyết Tông dài 7749 bậc thang bằng đá cẩm thạch, hai bên là hoa lưu ly quanh năm nở rộ cùng hàng cây hoa đào trắng tinh mĩ xinh đẹp.
Tiên khí tràn ngập, nhìn như chốn tiên cảnh thanh nhã hữu tình.
Dọc đường, thỉnh thoảng gặp một vài nội môn đệ tử xuống núi làm nhiệm vụ, ngẫu nhiên sẽ chào hỏi một chút.
Tới đại môn, liền gặp chưởng môn Bất Tử Quân, sư tôn Dạ Lam Mặc Vũ cùng một vài trụ lão, cô lão khác.
Đối diện bọn họ là một nam đệ tử mặc trang phục của đệ tử ngoại môn, khuôn mặt không mấy thiện cảm.
Có vẻ như đang tranh cãi chuyên gì đó
Thấy Quân Dạ Vu trở về, Bất Tử Quân cùng Dạ Lam Mặc Vũ như gặp cứu tinh, nhanh chóng gọi hắn tới.
Quân Dạ Vu một mặt mộng bức, ngây ngây ngô ngô đi tới cạnh sư tôn của mình cùng Bất Tử Quân
“Sư bá, sư tôn, có chuyện gì sao?” Quân Dạ Vu hỏi, phượng mâu một mảnh nghi hoặc.
Lại nhìn đệ tử ngoại môn kia, ánh mắt quả thực không tốt cho lắm, ghen ghét, đố kị
“Có chuyện.
Đệ tử này hôm nay đến tìm ta, nói rằng hắn muốn khiêu chiến với con tranh vị trí tam đệ tử Bách Dược Phong.
Con nghĩ sao?” Dạ Lam Mặc Vũ xoa đầu Quân Dạ Vu, ôn thanh hỏi
Đảo mắt đánh giá đệ tử kia, Quân Dạ Vũ gật gù tán dương.
Trúc cơ trung kì, không tồi đâu.
Nhưng một trúc cơ, lại muốn đối chiến với Kim Đan, chẳng khác nào đi tìm chết.
“Ngươi là ai?” Quân Dạ Vu hỏi, phượng mâu nhìn thẳng vào mắt đệ tử kia, tuấn nhan biểu tình lạnh nhạt, nhìn không rõ cảm xúc
“Tiêu Lăng, đệ tử ngoại môn,18 tuổi, trúc cơ trung kì” Tiêu Lăng kiêu ngạo nói.
Khi nhắc đến tu vi, ánh mắt của hắn nhìn Quân Dạ Vu chứa sự khinh thường, ngạo mạn.
Hắn dường như chưa biết lúc Quân Dạ Vu xuất quan, đã là Kim Đan sơ kì đi.
Hơn nữa trong suy nghĩ của hắn, 16 tuổi đạt Kim Đan, là chuyện không thể nào xảy ra được
“Ha ha ha! Ôi..cười chết ta! Trúc cơ trung kì? Ngươi là trúc cơ trung kì?” Nghiên Thanh không kìm nén được mà ôm bụng cười lăn, khoé mắt còn có cả nước mắt, hẳn là bị chọc cho cười
“Phải, ta là trúc cơ trung kì, có chuyện gì sao?” Tiêu Lăng khó chịu nhìn Nghiên Thanh.
Hắn biết người này.
Nghiên Thanh, nhị đệ tử Bách Dược Phong, trưởng tử Nghiên gia, trời sinh kiếm thể, phương diện phù chú có tài năng vượt bậc, 24 tuổi đạt kim đan trung kì, là thiên tài hiếm có.
“Dạ Vu đã là kim đan sơ kì, ngươi không thể thắng đệ ấy” Nhậm Hoài Phong nói, bất đắc dĩ lắc đầu cười, nhìn Tiêu Lăng như nhìn một tiểu hài tử không hiểu chuyện vậy.
Cái gì!? Kim đan sơ kì!?
Tiêu Lăng không thể tin nhìn Quân Dạ Vu.
16 tuổi, kim đan sơ kì?! Đây là loại yêu nghiệt gì?
Không...không thể nào! Ta không tin!
Tiêu Lăng mở trừng mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng không cầm tâm.
Tại sao? Tại sao Quân Dạ Vu lại có thể là kim đan sơ kì!? Trong mắt hắn, Quân Dạ Vu cũng chỉ là tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà thôi
Ghen ghét đã ăn mòn tâm trí của Tiêu Lăng, hai mắt hắn hằn lên những tia máu trông rất đáng sợ.
Như hạ quyết tâm điều gì, hắn đón linh khí, đánh ra một chưởng về phía Quân Dạ Vu.
Chưởng phong này chính là sử dụng toàn bộ linh khí của trúc cơ, hiển nhiên ủy lực không thể khinh thường
Bất Tử Quân và Dạ Làm Mặc Vũ biến sắc, nhanh chóng ngăn chặn một kích toàn lực này của Tiêu Lăng, khiến hắn bị phản phệ.
Bất Tử Quân lúc này vô cùng phẫn nộ.
Trước mặt hắn mà cũng dám làm chuyện thương tổn đồng môn, đây là không xem chưởng môn như hắn vào mắt hay sao!? Huống hồ, Dạ Làm Mặc Vũ còn ở đây, Tiêu Lăng dám làm càn như vậy, chính là tự tìm đường chết!
Dạ Làm Mặc Vũ mặt xám như tro tàn, Nhậm Hoài Phong cùng Nghiên Thành một mặt phẫn nộ, Quân Dạ Vu mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Lăng.
Tự làm bậy, không thể sống.