Nhận ra ánh mắt của Khưu Tâm Lan, Quân Dạ Vu xoa mũi nhìn sang hướng khác, sau đó hỏi nàng vì sao lại xuyên đến nơi này.
Khưu Tâm Lan nói không nhớ rõ, chỉ biết rằng đang ngủ, tỉnh lại đã ở nơi này.
Khưu Tâm Lan đang là quan môn đệ tử của phong chủ của Thiên Kiếm Phong, xuyên đến sau Quân Dạ Vu 3 năm.
Nàng hiện tại đã là trúc cơ, cũng là thiên tài đang được bồi dưỡng tích cực.
Không hổ danh Vân Khuyết Tông, thiên tài như mây.
Bác sĩ Quân, bây giờ ngươi đang ở đâu? Khưu Tâm Lan không biết lấy từ đâu một túi hạt dẻ rang đường, chia cho Quân Dạ Vu một phần, vừa ăn vừa hỏi.
Hai má của nàng phồng lên nhìn rất đáng yêu
Hiện tại đang ở Bách Dược Phong Hắn nhận lấy hạt dẻ bóc ăn, khoé môi giữ ý cười nhàn nhạt
Nga...ta có thể sang tìm bác sĩ Quân không? Khưu Tâm Lan nghiêng đầu hỏi, ánh mắt của nàng lấp lánh đầy mong chờ
Quân Dạ Vu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Khó khăn lắm mới gặp đồng hương, để nàng thỉnh thoảng đến chỗ của hắn cũng không sao.
Nghe nói sắp đến kì kiểm tra, bác sĩ Quân đã chuẩn bị gì chưa a?
Kì kiểm tra? Giống kiểm tra học kì sao?
Hắn không muốn kiểm tra! Phải trốn! Bao năm học trong trường, năm nào cũng kiểm tra, hắn đã chán ghét lắm rồi!
Không hứng thú, không đi
Hắn hời hợt nói, sau đó không để Khưu Tâm Lan kịp phản ứng đã phi thân rời đi.
Khưu Tâm Lan xoa cằm.
Không biết có phải do nàng nhìn nhầm hay không nhưng hình như...bác sĩ Quân đang trốn kiểm tra..?
A phi! Phi! Tại sao nàng lại nghĩ bác sĩ quân như vậy chứ!?
Quân Dạ Vu trở về tĩnh thất của mình, trong đầu luôn tìm cách trốn kiểm tra đệ tử thường niên.
Giả bệnh? Không được, không khả quan!
Bế quan tu luyện? Cũng không được! Hắn chẳng phải đã bế quan 7 năm hay sao a!?
Xuống núi trải nghiệm nhân sinh? Không được, sắp đến kì kiểm tra, sẽ không cho đệ tử nào xuống núi..
Quân Dạ Vu khóc không ra nước mắt nhìn trời.
Cầu mong không phải kiểm tra lí thuyết, nếu không hắn sẽ chết mất!
“Ô? Đây không phải là đệ tử của phong chủ Bách Dược Phong sao?”
Chợt có người ngạc nhiên, chỉ Quân Dạ Vu nói.
Quân Dạ Vu hơi nhíu mày quay lại nhìn, sau đó không thèm để ý mà đi thẳng về tĩnh thất
Phải giữ hình tượng cao lãnh lạnh lùng, không cần để ý nhưng người khác.
Phải cao lãnh, phải lạnh lùng!