Tứ Sư Huynh Tam Sư Huynh Lại Chạy Mất Rồi!


Quân Dạ Vu đứng trên lôi đài, tuấn nhan vô biểu tình nhìn Trì Lâm, phỉ thúy mâu tĩnh lặng khẽ gợn sóng.
A...Trì Lâm đây là...nổi sát tâm với hắn sao?
Bắt đầu đi!
Tỉ thí chính thức bắt đầu.

Tiếng hô vừa dứt, Trì Lâm đã rút kiếm đâm tới.

Kiếm từng chiêu từng chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm đem theo linh lực của tu sĩ trúc cơ.

Người bình thường nếu bị kiếm chiêu của Trì Lâm đánh phải, chắc chắn sẽ mất mạng, thịt nát xương tan.
Đáng tiếc, Quân Dạ Vu không phải người bình thường.

Hắc Huyền Phiến
Trong tay Quân Dạ Vu nhiều thêm một cây huyền phiến, nhẹ nhàng chặn lại kiếm của Trì Lâm.

Ánh mắt Quân Dạ Vu nhẹ bẫng, cong lại thành hình trăng non nhìn đối thủ trước mắt.

Vung tay mở ra Hắc Huyền Phiến, linh khí từ huyền phiến bùng nổ đánh bay Trì Lâm về phía sau.
Gấp lại phiến, Quân Dạ Vu gõ nhẹ vào lòng bàn tay, đối mặt với ánh mắt như muốn giết người của Trì Lâm.


Hắn khẽ cười một tiếng, xoay phiến trong tay một vòng.

Hắc Huyền Phiến từ một cây chiết phiến biến thành một thanh hắc kiếm sắc bén tỏa ra hàn khí bức người, khiến toàn bộ đệ tử không khỏi trầm trồ.
Quả nhiên là pháp khí dành riêng cho đệ tử chân truyền, quá bá đạo!
Quân Dạ Vu chưa được học qua bất kì chiêu kiếm pháp nào, cho nên khá lúng túng.

Trì Lâm nhân lúc này tấn công tới, kiếm khí của hắn lấy tốc độ người thường khó mà nhìn thấy được đánh về phía Quân Dạ Vu.

Hắn nắm chắc bảy phần, Quân Dạ Vu không thể tránh được kiếm chiêu này.

Nghĩ vậy, ý cười trên mặt hắn liền sâu hơn vài phần.

Quân Dạ Vu cũng biết mình không thể tránh được.

Không tránh được, vậy thì trực tiếp đánh gãy đi.

Lúc trước Quân Dạ Vu từng đọc qua một cuốn sách, ghi rằng người tu chân có thể sáng tạo ra chiêu thức phù hợp với bản thân, tùy thuộc vào ngộ tính của mỗi người.

Hắn cũng muốn thử, sáng tạo ra một chiêu thức dành riêng cho bản thân mình!
Dường như Quân Dạ Vu không biết, lúc suy nghĩ đó của hắn nổi lên, giữa mi tâm hắn như ẩn như hiện một đóa hoa sen tinh mỹ xinh đẹp.
Tay vung kiếm, linh khí cường đại hóa thành phong đao đánh gãy kiếm chiêu của Trì Lâm, thẳng tắp một đường sượt qua bên cạnh hắn khiến vài sợi tóc của Trì Lâm đứt lìa, mà chính hắn thì cứng đờ người, hai mắt trừng lớn nhìn Quân Dạ Vu.
Một chiêu đánh gãy kiếm khí của trúc cơ kì, khiến người phía dưới kinh sợ ồ lên, mà Dạ Lam Mặc Vũ ánh mắt không giấu nổi kiêu ngạo nhìn đệ tử nhà mình.
Soái! Có khí chất! Rất giống hắn!
Trì Lâm lúc này phát động tấn công dồn dập với Quân Dạ Vu, nhưng đều bị Quân Dạ Vu nhẹ nhàng né tránh.

Cảm thấy kéo dài mãi cũng không ổn, hắn (QDV) quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Cảm nhận nguồn linh lực vận chuyển trong không gian, hắn vận chuyển linh lực đó thành những dải ánh sáng mắt thường không nhìn thấy được, tụ lại trong hắc kiếm.

Thủy mâu khép lại, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một hình hoa sen chín cánh xinh đẹp.
Cửu liên sao? Vậy lấy tên Cửu Liên đi
Trì Lâm lúc này cũng dồn toàn bộ linh khí, phát động ra chiêu thức cao nhất của Trúc Cơ kì.

Không khí xung quanh hắn như bị bóp méo lại, khiến người hít thở không thông.
Thanh Phong Kiếm tầng một - Mộc Sát!
Quân Dạ Vu, hôm nay là ngày tàn của ngươi!
Cửu Liên Quy Kiếm!

Cùng lúc, chiêu thức đã hình thành xong trong đầu Quân Dạ Vu, uy áp của Kim Đan Kì bộc phát khiến nhiều đệ tử tu vi thấp chịu không nổi mà quỳ rạp xuống.

Một đóa cửu liên màu vàng lớn xuất hiện, xoay tròn trong không gian.

Từng cách hoa tách rời ra, hướng Trì Lâm một đường đánh tới.

Mộc Sát của Trì Lâm va chạm với Cửu Liên Quy Kiếm của Quân Dạ Vu liền bị đánh tan, cùng lúc một cánh hoa cũng biết mất.

Tám cánh hoa còn lại, thế như chẻ tre đánh tới đối phương, mạnh bạo đánh bay Trì Lâm khiến hắn phun ra một ngụm máu lớn, tiếng xương gãy vang lên phá lệ rõ ràng.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Cửu Liên Quy Kiếm? Đây là chiêu thức gì? Tại sao chưa từng nghe nói qua? Bí tịch sao?
Dạ Lam Mặc Vũ cùng Cố Ngạn ngồi trên đài cao, nhìn chiêu thức của Quân Dạ Vu mà kinh ngạc không thôi.

Cửu Liên Quy Kiếm? Cửu Liên...Cửu Liên? Lẽ nào liên quan đến vị đó!?
Cả hai nhìn rõ sự kinh ngạc cùng hoang mang trong mắt đối phương.

Dạ Lam Mặc Vũ gật đầu với Cố Ngạn, dự định sẽ trở về tìm chưởng môn trao đổi.

Nếu là liên quan đến vị đó, vậy thì cần phải suy tính kĩ càng hơn rồi.
Quân Dạ Vu thắng lợi đứng trên đài, Hắc Kiếm thu trở lại thành Hắc Huyền Phiến nằm gọn trong tay hắn.

Phượng mâu phỉ thúy sắc nhìn Trì Lâm đang chật vật, cố gắng đứng lên.

Thắng lợi rồi, hắn cũng không cần dây dưa nữa.
Ngươi tưởng ngươi có thể thắng sao!? Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng sao!!? Quân Dạ Vu, hôm nay định sẵn là ngày tàn của ngươi rồi! Ha ha ha
Trì Lâm như phát điên, ngẩng mặt lên trời mà cuồng tiếu.


Hắn lấy trong người ra hai viên đan dược nuốt vào, ngay sau đó, tu vi của hắn theo mắt thường mà tăng lên.

Trúc Có trung kì, Trúc Cơ hậu kì, Trúc Cơ đỉnh phong, Kim Đan sơ kì!
Quân Dạ Vu nhíu mày, Dạ Lam Mặc Vũ cùng Cố Ngạn trên đài càng không thể tin mà đứng phắt dậy, hai mắt trừng lớn nhìn Trì Lâm dưới đài, tu vi đang không ngừng tăng lên.

Tên này lại dám dùng Phá Định Đan? Lại còn dùng hai viên!? Đúng là không sợ chết mà! Phá Định Đan có thể tăng tu vi của người sử dụng lên bốn cảnh giới nhỏ, tuy nhiên hậu quả sau khi dùng chính là kinh mạch đứt đoạn, tu vi toàn bộ bị phế bỏ hoàn toàn.

Nhẹ thì thành phế nhân, nặng chính là trực tiếp mất mạng.

Dược liệu của Phá Định Đan chỉ kéo dài trong hai khắc đồng hồ, Trì Lâm đây chính là muốn kéo Quân Dạ Vu chết chung!
Quân Dạ Vu nhíu mày.

Hắc Huyền Phiến trong tay biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm chế tác tinh xảo, là bảo khí địa giai cấp bậc có thể tăng trưởng, được trụ lão Thiên Kiếm Phong rèn riêng cho hắn.

Kiếm khí toát ra lạnh thấu xương, chấn nhiếp hậu trường.

Kiếm này, đặt tên là Xuyết Trần, tức Đoạn tuyệt hồng trần
Đừng bao giờ động sát tâm với ta, Trì Lâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận