Tứ Sư Huynh Tam Sư Huynh Lại Chạy Mất Rồi!


Trì Lâm lúc này tu vi đạt Kim Đan sơ kỳ, bằng với Quân Dạ Vu.

Cảm nhận nguồn linh lực cuồn cuộn trong cơ thể, Trì Lâm thoải mái thở gằn ra một hơi, hai mắt như dã thú săn mồi nhìn chằm chằm Quân Dạ Vu như muốn xé xác hắn ra làm nhiều mảnh.

Quân Dạ Vu diện vô biểu tình, nắm chặt lấy chuôi kiếm nhìn chằm chằm đối thủ trước mặt.

Hiện tại hắn cũng Trì Lâm tu vi ngang bằng nhau, nếu có thể dứt điểm được nhanh thì càng tốt, nếu không thì đành phải chờ cho dược hiệu của Phá Định Đan tan hết rồi.
Tam nhi! Dạ Lam Mặc Vũ trên đài lo lắng nhìn Quân Dạ Vu.

Đồ đệ này của hắn tấn giai chưa lâu, tu vi căn cốt chưa vững chãi.

Nay phải đối chiến với Trì Lâm tu vi ngang bằng, hắn lo lắng đồ nhi của mình sẽ gặp bất lợi.
Sư tôn đừng lo, tin tưởng con Quân Dạ Vu nhìn lên lôi đài, trao cho sư tôn một ánh mắt an tâm sau đó tiếp tục cảnh giác nhìn Trì Lâm.
Kiếp trước làm bác sĩ, nhưng công phu quyền cước của hắn không tồi đâu.

Lấy Trì Lâm này làm vật luyện tập đi!
Xuyết Trần kiếm cùng Quân Dạ Vu tâm ý tương thông, thân kiếm tỏa ra từng đợt hào quang lam sắc chói mắt.

Bước chân nhẹ nhàng như bông, động tác uyển chuyển tựa hồ điệp khởi vũ, kiếm chiêu tầng tầng lớp lớp đánh tới Trì Lâm khiến hắn ta phải lùi lại vài bước.

Trì Lâm cũng không kém cạnh, hắn vận chuyển toàn bộ linh lực vào kiếm của mình, từng chiêu đều mang theo sát ý nồng đậm nhằm vào yếu điểm của đối phương.

Quân Dạ Vu nhẹ nhàng ứng đối, lại không ngừng tìm kiếm sơ hở.

Trong khoảnh khắc, Trì Lâm không cẩn thận để lộ ra yếu điểm của mình, Quân Dạ Vu nhanh chóng bắt lấy thời cơ lao tới, đá Trì Lâm một cước khiến hắn phun ra một ngụm máu, lùi về sát mép tỉ võ đài.
Chịu thua đi, ngươi không thắng nổi ta Quân Dạ Vu nói, dứt lời liền cầm kiếm tiến tới tấn công Trì Lâm, hòng kết thúc trận đấu một cách nhanh nhất.

Ha...Ngu ngốc Trì Lâm như chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, ánh mắt nhìn Quân Dạ Vu chứa sự điên cuồng, trào phúng, cùng đắc ý khi đã đạt được mục đích.
Không ổn...!
Mộc Sát!
Trì Lâm dốc toàn bộ lực lượng đánh ra một chiêu cuối cùng này.

Người dưới lôi đài bị thổi bay một khoảng, có đệ tử thất khiếu chảy máu, trực tiếp ngất đi.

Dạ Lam Mặc Vũ cùng Cố Ngạn trơ mắt nhìn kiếm chiêu của Trì Lâm dần dần đánh tới Quân Dạ Vu.

Cố Ngạn phản ứng nhanh hơn, phất tay tạo một lớp kết giới bảo vệ đệ tử xung quanh tỷ võ đài.
Tam nhi! Cẩn thận! Dạ Lam Mặc Vũ hét lớn, toan rời khán đài tới cứu Quân Dạ Vu nhưng bị Cố Ngạn nhanh tay cản lại.
Phong chủ!
Bỏ ta ra! Ta phải cứu đồ nhi của ta! Tam nhi!
Quân Dạ Vu biết mình tránh không kịp nữa, cũng biết nếu mình dính một chiêu này, tuyệt đối sẽ mất mạng.
Mất mạng? Ha...hắn đã được sống lại lần thứ hai, tuyệt đối sẽ không có chuyện mất mạng ở nơi này! Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.

Cơ hội sống của hắn, không ai được cướp đi cả!
Phá cho ta!
Kiếm khí như hóa thành thực thể sắc bén bao bọc quanh Quân Dạ Vu.

Tiếng kiếm khí va chạm với kết giới tạo nên âm thanh nghe chói tai vô cùng.

Tay vung kiếm, kiếm khí của Quân Dạ Vu hóa thành phượng hoàng tuyệt mỹ một đường đánh tới Mộc Sát của Trì Lâm, chém nó ra làm đôi.
Dạ Lam Mặc Vũ ngây người nhìn, lát sau kinh hỉ tràn ngập nơi đáy mắt.

Cố Ngạn bên cạnh cũng ngạc nhiên vô cùng.


Kiếm ý? Kiếm ý hình thành sớm như vậy?
Đệ tử dưới đài được một phen mở mang tầm mắt.

Kiếm ý phượng hoàng, kim đan sơ kì đã hình thành được kiếm ý, này là yêu nghiệt phương nào!?
Kiếm ý của Quân Dạ Vu chém gãy Mộc Sát, tiếp tục đánh tới Trì Lâm kiến hắn ta bay ra khỏi lôi đài.

Quân Dạ Vu lúc này cũng khuỵu xuống, phải chống kiếm xuống đất để trụ vững, khóe môi rỉ ra một đường máu đỏ tươi.

Một chiêu kiếm ý kia đã dùng hết linh lực của hắn rồi, toàn thân lúc này không còn chút sức lực nào.
Trì Lâm bay khỏi đài, nằm bất động trên nền đất.

Quân Dạ Vu đứng thẳng lên, tựa như cây trúc trước gió, ngay thẳng, không kiêu ngạo.

Hắn nhìn Trì Lâm, khóe môi nâng lên ý cười nhẹ.

Thiên địa lúc đó, vì một nụ cười của mỹ nhân mà ảm đạm thất sắc.

Dạ Lam Mặc Vũ kiêu ngạo tuyên bố phần thắng thuộc về Quân Dạ Vu.

Đây đúng là đồ nhi của hắn, quá tài giỏi.

Lúc này hắn chợt cảm thấy may mắn khi thu nhận được Quân Dạ Vu.

Lâm nhi! Kẻ nào...kẻ nào làm Lâm nhi của ta thành ra thế này!?
Lời nói vừa phát ra, tất cả đều quay đầu nhìn về một hướng.


Nam nhân dung mạo độ tứ tuần, dẫn theo sau một nhóm người vội vàng đi tới tỉ võ đài.

Nhìn thấy Trì Lâm, nam nhân đó như phát điên, vội vàng lao tới nâng hắn ta dậy, hai mắt hằn lên tơ máu đỏ ngầu đảo quanh nhìn mọi người, sau đó dừng lại trên người Quân Dạ Vu đừng gần đó.
Là ngươi!? Là ngươi đánh con trai ta thành ra thế này!? Trì Kiến Hoa nghiến răng gằn từng chữ, ánh mắt chứa sát ý nồng đậm nhìn Quân Dạ Vu.
Phải.

Tỉ võ đài, bị thương là không thể tránh.

Huống hồ con trai ngài trước đó đã sử dụng tận hai viên Phá Định Đan...! Quân Dạ Vu cau mày, giọng điệu trấn định hướng Trì Kiến Hoa giải thích.
Ta không quan tâm! Ngươi làm con trai ta thành ra thành ra thế này, ngươi phải trả giá!
Nói đoạn, Trì Kiến Hoa tụ linh lực tại lòng bàn tay, đánh về phía Quân Dạ Vu.

Một chưởng này đem theo tu vi của Nguyên Anh kì, một Kim Đan kì như Quân Dạ Vu, trúng phải nhất định trọng thương!
Đồ nhi của bản tôn, ta xem ai dám động đến!?
Dạ Lam Mặc Vũ phất tay, chưởng phong của Trì Kiến Hoa lập tức biến mất.

Hắn đứng chắn trước mặt Quân Dạ Vu, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm hai cha con họ Trì kia.

Đứa con muốn tổn hại đồ nhi của hắn, giờ đến tên phụ thân không biết đúng sai kia cũng muốn tổn hại đồ nhi của hắn.

Đây là không xem sư tôn như hắn ra gì sao!?
Dạ Lam phong chủ, hắn đánh đồ nhi của ta ra nông nỗi này, ta muốn báo thù! Trì Kiến Hoa mất bình tĩnh mà hét lên, chỉ tay về phía Quân Dạ Vu.

Báo thù!? Vậy phải xem hảo nhi tử của ngươi đã làm gì đi! Ngu ngốc đi thách đấu với Kim Đan kì thì không nói, lại còn dám dùng đến tận hai viên Phá Định Đan chỉ vì muốn giết Quân Dạ Vu.

Hắn như thế này, chính là tự làm tự chịu! Dạ Lam Mặc Vũ trào phúng cười, nói, ưng mâu hiện lên sự chán ghét rõ ràng.

Quân Dạ Vu là đệ tử chân truyền của ta, nếu y mà có chuyện gì, thì Trì gia của ngươi chuẩn bị xóa tên khỏi danh sách đại gia tộc đi!
Xóa tên khỏi danh sách đại gia tộc?
Trì Kiến Hoa như bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vị phong chủ trước mắt.


Dạ Lam Mặc Vũ hoàn toàn có khả năng làm được điều đó, thậm chí nếu muốn, hoàn toàn có thể xóa sổ toàn bộ Trì Gia.

Tu vi Hóa Thần kì chưa nói, chỉ bằng việc hắn là luyện đan sư duy nhất luyện được đan dược cấp mười mà nói, chỉ cần một câu của hắn thì toàn bộ luyện đan sư tại tu chân giới đều sẽ quay lưng lại với Trì gia.
Hừ...chúng ta đi!
Trì Kiến Hoa cắn răng, phất tay ra hiệu cho người đỡ lấy Trì Lâm cùng rời đi.

Hắn không thể vì nhi tử của mình, mà đặt cả suy vong của Trì gia lên được.
Quân Dạ Vu thu Xuyết Trần kiếm vào mi tâm, nheo mắt nhìn hai người Trì gia kia rời đi.

Đệ tử bên dưới lúc này đã hoàn hồn, ánh mắt nhìn Quân Dạ Vu cũng khác đi.

Thiếu niên bạch y, trường bào huyền sắc bạch hạc khẽ lay động trong gió.

Tiên tư ngọc sắc, bạch bích vô hạ, hiện tại lại làm cho lòng người lay động không thôi.

Đứng cạnh Dạ Lam Mặc Vũ dung mạo tựa trích tiên giáng trần, lại là một phen cảnh đẹp ý vui.
Sư huynh, sư huynh! Khưu Tâm Lan dưới đài gọi, vẫy tay với Quân Dạ Vu.

Tuy không phải nàng thắng, nhưng vẫn thấy kiêu ngạo một cách kì lạ, cằm vô thức nâng lên.
Quân Dạ Vu vẫy tay lại với nàng, sau đó quay sang nhìn sư tôn đứng bên cạnh, trong lòng chợt có chút ấm áp.

Điều may mắn của hắn khi đến nơi này, chính là gặp được sư tôn.

Sư tôn, cảm ơn người Quân Dạ Vu nhẹ giọng nói, hướng Dạ Lam Mặc Vũ nhe răng cười đến vui vẻ.

Dạ Lam Mặc Vũ chỉ cười không nói, đưa tay xoa đầu Quân Dạ Vu.

Đồ nhi của hắn, sẽ không cho phép ai tổn hại tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận