Tứ Sư Huynh Tam Sư Huynh Lại Chạy Mất Rồi!


Sau trận đánh này, Quân Dạ Vu liền nổi danh khắp Vân Khuyết Tông, cũng thu về không ít hoa đào.

Tuy nhiên, hắn vẫn bình tĩnh làm việc của mình, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên tu luyện thì tu luyện.
Khưu Tâm Lan thỉnh thoảng vẫn sẽ sang tìm Quân Dạ Vu để buôn chuyện.

Không thể không nói, nàng hát rất hay.

Nếu đặt ở Hoa Quốc hiện đại, chắc chắn sẽ là một thiên hậu hàng đầu.

Hát hay đàn tốt, dung mạo xuất trần, tu vi cũng thuộc hàng xuất chúng trong số đệ tử đồng lứa, Khưu Tâm Lan quả thực chính là nữ thần trong mộng của rất nhiều nam đệ tử Vân Khuyết Tông.
Hiện tại, Quân Dạ Vu ngồi tại thạch đôn trong hoa viên, tay chống cằm nhìn chén trà trên bàn, ngẩn ngơ không biết suy nghĩ cái gì.

Chợt, hắn nhớ đến một chiêu 'Cửu Liên Quy Kiếm' kia, vì cớ gì lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Gạt nghi hoặc sang một bên, hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khẽ rũ mi che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt.

Đặt chén trà xuống bàn, hắn trở lại tĩnh thất đổi y phục của tông môn bằng y phục bình thường, sau đó rời tông môn đến thành trấn gần nhất, Thương Phong Thành.

Tuy nhiên trên đường đi, hắn gặp được một người, chính là thái sư Nam Quốc - Phong Hàn Tiếu, người mà Quân Dạ Vu cứu cách đây không lâu.

Quân đạo hữu, đã lâu không gặp Phong Hàn Tiếu nét mặt hiền hòa, hai má hồng nhuận khỏe mạnh cười nhìn thiếu niên trước mặt.

Có vẻ như thái sư đã đẩy được phần lớn độc ra ngoài rồi đi? Vãn sinh đã chuẩn bị sẵn đan dược bài bỏ toàn bộ độc tố cho ngài ở đây, đều đặn mỗi ngày một viên là được
Hảo.

Ngày đó còn phải cảm tạ đạo hữu ra tay cứu giúp, nếu không lão hủ đã sớm quy thiên rồi Phong Hàn Tiếu nói, lại ra hiệu cho người đằng sau dâng hộp gỗ lên Không có gì cảm tạ, đành dùng một tấm ngọc bài này để báo đáp ân tình cứu mạng của Quân đạo hữu.

Đây là tấm ngọc bài thân phận đặc biệt mà lão hủ đã xin quốc chủ Nam Quốc chế tạo.


Nó tượng trưng cho khách nhân tôn quý bậc nhất Nam Quốc, mong đạo hữu nhận cho
Khách nhân tôn quý bậc nhất Nam Quốc?
Quân Dạ Vu đảo mắt suy nghĩ một hồi, liền nhận lấy tấm ngọc bài kia cất vào giới chỉ.

Sau khi biết hắn cũng muốn đến Thương Phong Thành, liền ngỏ ý muốn đưa hắn đi một đoạn.

Quân Dạ Vu cũng đồng ý.
Trên xe ngựa, hai người cùng trò chuyện vài ba câu.

Quân Dạ Vu nhắc nhở Phong Hàn Tiếu uống thuốc cùng một vài lưu ý nhỏ, nói xong liền được vị thái sư đương nhiệm này kể một vài chuyện trong hoàng cung.

Toàn một vài chuyện lặt vặt, nghe giết thời gian cũng tốt.

Người tu chân sẽ không xen quá nhiều vào chuyện hồng trần, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện.

Phong Hàn Tiếu cùng Quân Dạ Vu tạm biệt tại cổng Thương Phong thành.

Hắn vào thành, còn thái sư Phong Hàn Tiếu thì phải lên đường hồi kinh.

Đội đấu nạp lên che khuất dung mạo, Quân Dạ Vu rảo bước vào Thương Phong Thành, hướng Quảng Lăng trà quán mà tới.

Quân Cẩn sư đệ của Bách Chiến Phong đang làm việc ở đây, nghe nói là muốn nếm trải hồng trần, từ đó giác ngộ ra vài điều có lợi đối với con đường tu luyện sau này của đệ ấy.

Quân Dạ Vu nâng mắt nhìn tấm bảng hiệu của Quảng Lăng trà quán, sau đó bước vào.

Hắn một đường đi thẳng lên tầng ba, vừa đỡ ồn ào lại vừa có thể ngắm cảnh xung quanh.

Tiểu nhị, cho một bình trà kỷ tử, cùng một đĩa quế hoa cao

Ngón tay thon dài tinh tế gõ lên mặt bàn theo một tiết tấu nhất định, tầm mắt phóng xuống lầu một, nhìn khách nhân bên dưới ồn ào náo nhiệt.

Vu sư huynh
Thanh âm trầm ấm ôn hòa vang lên, không khỏi khiến Quân Dạ Vu quay đầu lại nhìn.

Phượng mâu dừng lại trên thân ảnh một nam tử thanh y tuấn mỹ, khí chất nhẹ nhàng trong trẻo đang bê theo một khay gỗ đứng trước cửa phòng.

Trên mặt hắn thủy chung treo lên một mạt ý cười ôn hòa, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Quân Dạ Vu lúc này cũng tháo đấu nạp xuống, hướng nam tử mỉm cười gật đầu.

Đây hẳn là Quân Cẩn sư đệ đi? Quả là quân tử như lan, khí chất như ngọc.

Nâng tay hướng Quân Cẩn làm động tác mời, ý cười trên môi trước sau không đổi, thanh âm ôn hòa cất lên.
Quân Cẩn sư đệ, sao biết ta tới đây? Quân Dạ Vu nhìn người đối diện, phượng mâu cong lại thành hình trăng non nhìn Quân Cẩn.
Sư huynh còn chưa tháo lệnh bài thân phận đâu Quân Cẩn bất đắc dĩ cười, ôn nhu nhìn Quân Dạ Vu, ngón tay chỉ về phía lệnh bài mặc ngọc bên hông hắn.

Quân Dạ Vu lúc này mới nhận ra, hơi mất tự nhiên xoa nhẹ chóp mũi.

Quân Cẩn mỉm cười không nói, nâng ấm trà kỷ tử cẩn thận rót ra hai chén sứ nhỏ.

Đặt đến trước mặt Quân Dạ Vu một chén, bản thân một chén, sau cùng lại đẩy nhẹ đĩa quế hoa cao về phía Quân Dạ Vu.
Sư huynh nếm thử đi, trà và điểm tâm ở đây đều là cực phẩm, rất ngon
Quân Dạ Vu nhìn đĩa quế hoa cao, nâng tay cầm lên một miếng cắn thử.

Vị ngọt mà không ngấy, cắn một miếng liền tan luôn trong miệng.


Lại dùng thêm trà kỷ tử, thì chính là tuyệt phối!
Ừm, đúng là ngon thật.

Đệ cũng dùng đi Quân Dạ Vu hài lòng cười, dung mạo tựa tác phẩm hoàn hảo nhất của thế gian, khi cười lên lại khiến mọi thứ ảm đạm, Quân Cẩn cũng không kìm được mà ngây người nhìn.
Quân Dạ Vu đối với Quân Cẩn có một loại hảo cảm kì lạ.

Giống như là...tình phụ tử bỗng nhiên nổi trong lòng hắn vậy.

Bậy bậy! Quân Cẩn còn nhiều tuổi hơn hắn, phụ thân cái rắm.
A Cẩn, phòng chuyện chữ Thiên lật thẻ của huynh!
Tiếng tiểu nhị từ tầng một gọi vọng lên.

Quân Cẩn chỉ kịp nói tạm biệt với Quân Dạ Vu liền nhanh chóng rời đi.

Có vẻ như công việc thật bận rộn, vội vàng như thế kia mà.

Còn một mình Quân Dạ Vu, hắn tiếp tục ngồi ngẩn ngơ một mình, mà không biết ở nhã gian đối diện, có một người đã nhìn hắn từ lúc hắn vừa bước vào Quảng Lăng trà quán.

Y chăm chú dõi theo từng hành động của Quân Dạ Vu, ngón tay miết nhẹ miệng chén trà, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đó là...sư huynh sao?
Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng từ phía đối diện, Quân Dạ Vu vô thức nâng mắt lên nhìn nhưng lại không thấy ai.

Thầm nghĩ bản thân nhận sai, liền rời ánh mắt đi nơi khác, tiếp tục ăn bánh uống trà.

Cảm thấy hơi ngang bụng, hắn liền lấy bạc trong túi đặt lên bàn rồi gọi tiểu nhị tới tính tiền, đội đấu nạp lên sau đó mới rời đi.

Quân Dạ Vu định đi dạo xung quanh xem có gì thú vị sau đó mới trở về sư môn.

Từ lúc xuất quan đến nay, hắn chưa đi bái phỏng sư huynh đệ các phong khác.

Đi dạo thuận tiện mua chút điểm tâm làm quà bái phỏng vậy.


Quân Dạ Vu sư huynh của Bách Dược phong phải không?
Quân Dạ Vu dừng bước, quay đầu nhìn xem ai vừa gọi mình.

Hắn chợt nhìn thấy một nam tử vận huyền y thêu trúc tinh xảo bằng chỉ vàng, dung nhan che khuất bởi một lớp mặt nạ bạc, ánh mắt y chứa ý cười chăm chăm nhìn Quân Dạ Vu.

Quân Dạ Vu chưa kịp hỏi hắn là ai, thì người nọ đã tự lên tiếng, khai báo danh tính.
Mặc Khuyết, tứ đệ tử Bách Dược Phong.

Lần đầu gặp, tam sư huynh
Tứ sư đệ?
À...phải rồi, trước đó nghe nói sư tôn mới nhận thêm một đệ tử mới, ra là người trước mặt này sao?
Chào sư đệ, lần đầu gặp mặt Quân Dạ Vu mỉm cười gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Không khí lúc này có chút bế tắc, vì hắn hết biết nói gì tiếp theo rồi.

Sư huynh đây là định đi dạo sao? Cho đệ đi cùng được chứ? Mặc Khuyết nhẹ nhàng hỏi, lại làm Quân Dạ Vu không thể từ chối được.

Gật đầu đồng ý, vậy là hai người bắt đầu đi dạo xung quanh thành.

Trên đường đi trò chuyện vài ba câu, ví dụ như trong thời gian hắn bế quan có chuyện gì xảy ra, hoặc Dạ Lam Mặc Vũ thu nhận Mặc Khuyết như thế nào.

Không khí khá hòa hợp, nhưng tổ hợp đeo mặt nạ - đội đấu nạp này khá kì quái, cho nên rất nhiều người đi ngang đều quay lại nhìn.

Điều này làm cho Quân Dạ Vu phần nào cảm thấy ngại ngùng.

-----•••-----
Xin chào, tiểu nữ là Tuyên Linh, tác giả bộ truyện này.

Sau một thời gian lười biếng, tiểu nữ đã trở lại và chăm chỉ đăng chương mới hơn, he he~
Để có thêm động lực ra thêm, độc giả có thể đề cử bộ truyện này của tiểu nữ chứ? Càng nhiều đề cử, mỗi ngày truyện sẽ ra nhiều chương hơn nha.
Yêu thương ❤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận