Tứ Sư Huynh Tam Sư Huynh Lại Chạy Mất Rồi!


Nhóm ba người rời khỏi Quảng Lăng trà quán, đi đến một khách điếm lớn đặt ba phòng thượng hạng rồi tắm rửa, sửa soạn một chút rồi dùng bữa, nghỉ ngơi.

Cởi đấu lạp ra vất sang một bên, Quân Dạ Vu thả mình nằm trên giường, hai mắt nhắm lại.

9 năm rồi..thời gian trôi qua nhanh đến mức chính hắn cũng không tin được nữa.

Trong tĩnh thất tu luyện quyên ngày đêm, hắn cứ ngỡ mọi chuyện như mới xảy ra vậy.
Từ trong nhẫn không gian lấy ra một bộ y phục mới, phân phó tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước tắm để tẩy rửa.

Chờ cho tiểu nhị mang nước lên xong, hắn cẩn thận đóng lại cửa, cởi ra y phục rồi bước vào thùng tắm ngâm mình.

Nước độ nóng vừa đủ khiến Quân Dạ Vu thoải mái thở ra một hơi, nhắm mắt hưởng thụ.

Ngâm mình một lát, liền ngủ quên
Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt.

Nước trong thùng tắm đã nguội lạnh từ bao giờ.


Nâng tay vuốt tóc ra đằng sau, hắn bước ra khỏi thùng, với lấy khăn tắm ở bên cạnh lau sơ qua người rồi khoác một kiện trung y mỏng lên.

Niệm khẩu quyết, hong khô mái tóc đang ướt rồi hắn mới mặc y phục.

Rời khỏi phòng, gọi tiểu nhị vào dọn dẹp sơ qua một lát rồi hắn mới xuống lầu.

Nhậm Hoài Phong cùng Nghiên Thanh đã chờ từ lâu, thức ăn đều đã dọn lên bàn toả hương thơm mê người.

Người tu tiên mặc dù tích cốc, có thể không cần ăn, nhưng dù sao ăn cũng là một thú vui, ăn một chút cũng chẳng sao.
“Đệ xuống rồi.

Ngồi xuống ăn đi, sau đó chúng ta tới hồ Vân Quan, lên du thuyền ngắm cảnh” Nhậm Hoài Phong gắp thức ăn cho hai sư đệ của mình, ôn hoà nói
Quân Dạ Vu gật gù, Nghiên Thanh thì tập trung vào việc ăn uống.

Mọi thứ đều diễn ra bình thường, cho đến khi có một vị lão nhân ăn vận sang trọng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu khiến những người xung quanh hoảng sợ.

Người đi cùng ông ta hét lớn
“Người đâu!? Mau gọi đại phu! Đây là thái sư đương triều, nếu ngài ấy xảy ra chuyện, các ngươi đều không thoát khỏi tội đâu!”
Ba người nghe thấy vậy liền buông đũa, quay sang nhìn lão nhân kia.

Nhậm Hoài Phong cùng Nghiên Thanh đứng lên, đi sang xem xảy ra chuyện gì.

Còn Quân Dạ Vu luôn bất động, tập trung nhìn những người xung quanh.

Hắn nhanh chóng phát giác được người đi bên cạnh vị thái sư đương triều kia cùng tiểu nhị của khách điếm trao đổi ánh mắt.

Khoé môi hắn cong nhẹ, rút ra hai cây ngân châm hướng tên hộ vệ và tiểu nhị kia phóng tới khiến cả hai người bất động rồi ngồi xem đại sư huynh của hắn hành y cứu người.

Quân Dạ Vu tin tưởng rằng, đại sư huynh của hắn rất lợi hại, có thể cứu được vị thái sư kia.
Lão nhân kia là Phong Hàn Tiếu, thái sư đương triều của Nam Quốc.

Ông đã dạy qua hai đời vua, cả hai vị đều là những bậc minh vương mà người đời kính ngưỡng, cũng chính vì vậy mà địa vị của ông ngày càng cao, dưới một người trên vạn người.

Nếu hôm nay ông mà xảy ra chuyện gì, thì vị ở trên ngai vị kia chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.

“Độc này thật kì lạ...ta chưa từng thấy qua bao giờ” Nhậm Hoài Phong bắt mạch cho Phong Hàn Tiếu, mày hắn nhíu lại thành một đường, nét mặt ngưng trọng
“Cái gì? Huynh không biết loại độc này sao!?” Nghiên Thanh khó tin nhìn Nhậm Hoài Phong.

Hắn không tin vào tai mình nữa.

Đại sư huynh được mệnh danh là thần y lại không nhận biết loại độc này? Vậy người tạo ra loại độc này...phải cao thâm đến mức nào chứ?
Quân Dạ Vu đứng dậy, nhanh chóng bước tới “sư huynh, để đệ nhìn chút”
Nhậm Hoài Phong nhanh chóng đứng dịch sang một bên, chăm chú nhìn Quân Dạ Vu.

Quân Dạ Vu chăm chú quan sát biểu hiện, triệu chứng của Phong Hàn Tiếu, môi mím lại.

Độc này ở hiện đại không có gì là lợi hại, là loại độc mà các thế gia gia tộc lánh đời thường dùng để thanh lọc nhân lực.

Không ngờ lại gặp lại nó ở một nơi thế này
“Độc này đệ có nhận biết, đệ có thể trị.

Sư huynh, đệ mượn bộ châm cứu của huynh một lát.

Trong lúc đệ châm cứu, huynh truyền linh khí vào người của vị này, đẩy độc ra ngoài”
“Hảo”
Sau khi phân phó xong, Quân Dạ vu mới bắt đầu thi châm, Nhậm Hoài Phong cũng truyền linh khí của mình vào người Phong Hàn Tiếu, bức ép độc tính ra ngoài.

Sau một thời gian khá dài, Phong Hàn Tiếu phun ra một ngụm máu đen rồi tiếp tục hôn mê.


Lau mồ hôi trên trán, Quân Dạ Vu thở phào.

Nhìn sang tiểu nhị cùng tên hộ vệ kia, hắn cong môi, tựa tiếu phi tiếu
“Ám sát thái sư đương triều, tội của các ngươi không nhỏ đâu.

Trông giữ cho tốt, nếu xảy ra mệnh hệ gì, các người không chịu nổi trách nhiệm đâu” Liếc nhìn hai tên tội nhân rồi quay sang nói với quản sự, hắn nhẹ giọng phân phó.

Lấy giấy bút ghi lại đơn thuốc, đưa cho quản sự “Chờ cho thái sư tỉnh, ngươi đưa cho ông ta đơn thuốc này, nói là đun làm nước tắm.

Sau ba ngày lại tới tìm ta”
“Công...công tử, biết tìm ngài ở đâu a..?” Quản sự nhận lấy đơn thuốc, lắp bắp nói
Quân Dạ Vu xoa cằm suy nghĩ.

Nghiên Thanh xoa đầu hắn rồi nói với quản sự: “Tới Vân Khuyết Tông, Bách Dược phong tìm đệ ấy”
Nghe đến cái tên Bách Dược Phong, người xung quanh có vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Thảo nào, y thuật lại xuất chúng như vậy, dung mạo cũng...khụ..dụ dỗ người phạm tội như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận