Tứ Sư Huynh Tam Sư Huynh Lại Chạy Mất Rồi!


Quân Dạ Vu dặn dò thêm một số chuyện khác, sau đó cùng Nhậm Hoài Phong và Nghiên Thanh đi du hồ.

Nghiên Thanh ưa thích xa hoa, liền bỏ tiền thuê một chiếc du thuyền lớn, chế tác tinh xảo.

Quân Dạ Vu mặt không biểu cảm nhìn du thuyền, trong đầu là muôn vàn suy nghĩ
“Đậu xanh! Có ba người, thuê thuyền lớn như vậy làm gì? Cho ma lên chơi sao?”
“Số tiền sư huynh dùng thuê thuyền có thể mua được rất nhiều thứ...thật phung phí, phá gia chỉ tử!”
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cước bộ của hắn cũng không dừng lại, nối gót theo sau hai vị sư huynh lên du thuyền
Nhậm Hoài Phong lấy bộ ấm trà từ trong không gian ra, thủ pháp thuần thục pha trà.

Chẳng mấy chốc, hương trà thoang thoảng tràn ngập khoang thuyền.


Phu thuyền bắt đầu chèo, gió nhẹ thổi qua khiến những tấm sa mỏng ở mạn thuyền bay phấp phới.

Nhậm Hoài Phong, Quân Dạ Vu, Nghiên Thanh ngồi thưởng trà, tạo nên một bức tranh tuyệt hoạ, khiến người ở những du thuyền khác nhìn lên mà mặt đỏ tai hồng.
“Đại sư huynh, lần sau ra đường, huynh có thể học tập Tiểu Vu dịch dung đi có được hay không?? Đoạt hết hào quang của người ta rồi” Nghiên Thanh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt ai oán nhìn Nhậm Hoài Phong
“...có thể” Nhậm Hoài Phong bất đắc dĩ thở dài, đưa mắt nhìn sang tam sư đệ ngồi bên cạnh.

Nhị sư đệ không nghĩ đến, vì sao tam sư đệ lại phải dịch dung sao?
Chính là vì quá đẹp đấy!
Quân Dạ Vu bắt gặp ánh mắt Nhậm Hoài Phong nhìn mình, liền đưa tay tự sờ mặt bản thân, ánh mắt nghi hoặc.

Đại sư huynh nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ mặt hắn dính gì sao?
Du thuyền di chuyển ra giữa hồ, xung quanh cũng coa những du thuyền xa hoa khác, tiếng cười nói đàn hát vang vọng sang khoang thuyền tĩnh lặng lạ thường của ba sư huynh đệ Vân Khuyết Tông.


Nghiên Thanh bắt đầu lải nhải, đòi thuê ca kĩ lên thuyền trước sự ngăn cản của Nhậm Hoài Phong, Quân Dạ Vu nét mặt bất biến nhìn hai sư huynh lời qua tiếng lại, bày tỏ ‘ta đã quá quen thuộc rồi’.

Mọi thứ đều bình thường, cho đến khi Nghiên Thanh nhìn đến trên bờ, bỗng nhiên có rất nhiều người tụ tập lại một chỗ.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?” Nghiên Thanh hơi nheo mắt nhìn sang.

Hắn thoáng nghe được, có người nhắc đến tên của Bách Dược Phong “Qua xem một chút hay không?”
“Đi xem thử đi.

Nếu ta không nhầm, có người nhắc đến Bách Dược Phong chúng ta” Nhậm Hoài Phong nét mặt vô cùng bình tĩnh, song mâu chứa lãnh ý nhàn nhạt khó phát hiện.
Quân Dạ Vu không lên tiếng, quyết định theo hai sư huynh của mình.

Du thuyền di chuyển về bờ, cả ba đội đấu nạp rời khỏi du thuyền, tiến về phía đám đông đang tụ tập kia.

Tuỳ tiện hỏi một người qua đường xem chuyện gì đang xảy ra, mặt cả ba không khỏi trầm xuống.
“Còn chuyện gì? Nhậm Hoài Phong của Bách Dược Phong hành y cứu người, lại thành hại chết một mạng người chứ sao nữa”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận