Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Vũ Hậu —— là công ty giải trí hàng đầu châu Á. Nhưng lại không có ai biết nó lệ thuộc vào Tả thị.

Mùng bảy tháng bảy, bộ phim 《 Yêu, không kết quả 》, diễn viên chính là Diệp Tịch và Lâm Khuynh Nghiên đã cùng đi đến Vũ Hậu ký hợp đồng.

Đây là một bộ phim nói về chuyện tình yêu phổ biến trên màn ảnh châu Á, nối tiếp《 Góc bể 》, ba năm sau hai người lại lần nữa bắt tay nhau phát triển một tình yêu đẹp đẽ.

Công ty giải trí Vũ Hậu đứng đầu Trung Hoa đã hao tổn một món tiền giao thiệp khổng lồ, để mời Diệp, Lâm ký hợp đồng.

Trong giới ca hát thành công nổi lên ca sĩ Kim cùng với nhạc sĩ sáng tác ca khúc —— Hạ, tăng thêm tình cảm nồng nàn.

Liên tiếp lặp đi lặp lại trên bản tin giải trí, không thể nghi ngờ là các điểm nóng do các công ty truyền thông tranh nhau đưa tin.

Đám đông bắt đầu khởi động, đắm chìm dưới ánh mặt trời Vũ Hậu, vạn dặm hẻm trống cũng không gì hơn cái này. Bác bảo vệ loay hoay khí thế ngất trời, tình cảnh vẫn hỗn loạn không chịu nổi như cũ.

Bên ngoài dây khoanh vùng, đám đông điên cuồng chen lấn khiến bác bảo vệ liên tiếp lau mồ hôi, lần nữa bị liệt vào danh sách đen.

Nam nữ già trẻ, thật là loại người gì cũng có.

Hả? Đồng phục nguệch ngoạc này là học sinh.

Hả? Đồ công sở toàn thân là thành phần tri thức.

Hả? Có cả những người già đã đeo kính lão nữa!

. . . . . .

Hả? Đến con nít ngồi trên cổ người lớn.

Thật đúng là không thiếu cái lạ nha, chỉ có thể nói, người hâm mộ thật trâu bò!


Không sai, những thứ này chính là vang dội toàn bộ châu Á, nam nữ già trẻ liên kết nhau làm fan ruột của Diệp Tịch, dĩ nhiên cũng có ‘hạ thần’ quỳ gối dưới váy Lâm Khuynh Nghiên.

“Tịch.”

“Khuynh Nghiên.”

“Tịch.”

“Khuynh Nghiên.”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Đây là đang so giọng ai lớn hơn sao? Thật đúng là một phong trào so sánh với trời nóng ấm. Chỉ cần những người ái mộ này kêu lên một tiếng nhiệt liệt thì mức độ lửa nhiệt có thể đuổi được mặt trời tháng bảy chói chang , làm ánh lửa bốc lên mà không gắt.

Két ——

Một tiếng thắng xe vang lên, để lại trên đất một loạt vết xe thật dài.

Một chiếc xe Limousine sang trọng hết sức dễ coi, màu đỏ diễm lệ đâm vào mắt người nhìn, cũng táo bạo giống như người nào đó vậy.

Cửa xe vừa mở ra, không thấy bóng người, chỉ thấy một cái chân bước ra, độ sáng của đinh tán trên giày hiện ra chói mắt.

Chưa từng thấy ai khoe khoang, thần bí giữa ban ngày ban mặt như vậy, người này cùng với chiếc xe đó thật táo bạo nha.

Còn phải nói gì nữa sao? Nghe tiếng hô của người xem cũng đủ biểu đạt tất cả.


Chỉ thấy, trong xe từ từ lộ ra một đôi chân dài, một thân trang phục lạ đời, gương mặt tuấn tú, yêu nghiệt.

Đây không phải Diệp Tịch thì là ai? Quần dài màu xanh quân đội, áo sơ mi đầy màu sắc và hoa văn, áo khoác Tây trang hưu nhàn màu đỏ, nói rõ một chút là màu đỏ vô cùng chói mắt, d/đ'l'q/d vành tai đeo một bông tai màu đen, chầm chậm rực rỡ dưới ánh nắng chói chang. Trên mặt Diệp Tịch vẫn nở nụ cười tà trước sau như một, lấy đi không ít giấy bạc của người nhìn.

Không nhịn được thở dài: thì ra là đàn ông cũng có thể phong tình vạn chủng như vậy.

Diệp Tịch mới ra cửa xe đã vẫy tay người hâm mộ điên cuồng của mình, giống như đang đi trên thảm đỏ Cannes vậy, muốn có bao nhiêu huênh hoang thì có bấy nhiêu, càng ngày càng khoa trương. Tiếng hoan hô vẫn chưa kịp dừng, lại tiếp tục nghênh đoán một đợt dâng trào tiếp theo. Lâm Khuynh Nghiên theo sau xuống xe, bước chân ưu nhã đi tới bên cạnh Diệp Tịch, vô cùng thuần thục khoác tay Diệp Tịch, động tác làm liền một mạch, dĩ nhiên, làm bao nhiêu lần cũng không nhớ rõ, ai bảo người ta là tình nhân trên màn ảnh chứ.

Lâm Khuynh Nghiên mặc chiếc áo ngắn chiffon thắt lưng màu đen, để trần cánh tay trắng nõn nà như ngọc ra ngoài. Quần đùi bằng da dưới đôi chân dài quả khiến người ta phun máu mũi. Tóc dài phất phới, chứa đựng nụ cười yếu ớt xinh đẹp, đôi mắt dưới chiếc kính râm càng thêm vài phần thần bí.

Người phụ nữ như vậy, cho dù ai nhìn cũng sẽ than vãn một tiếng: thật bất công mà, vì sao lại có sắc đẹp tuyệt trần như vậy.

Gào thét, thét chói tai, không nghỉ, rất có xu thế Trường Giang sóng sau đè sóng trước*.

(*): Ví với lớp lớp thúc đẩy nhau tiến lên không ngừng.

“Tịch.”

“Khuynh Nguyên.”

“Tôi yêu bạn.”

“. . . . . .”

“. . . . . .”


Tiếng kêu ‘Tê tâm liệt phế’* đó, nhất định còn ra sức hơn tiếng rao của người bán hàng rong đầu phố.

(*): Mô tả một cái gì đó vô cùng buồn khổ

Thật thật đanh thép nha, so với mẹ ruột còn thân thiết hơn.

Lâm Khuynh Nghiên khoác tay Diệp Tịch, khẩn khoảng dời bước, hai người rất có ăn ý, số lần cùng dừng lại giống y như luyện tập không kém chút nào vậy. Một cười yếu ớt nhẹ nhàng, một cười tà hấp dẫn.

Làm cho người ta nghĩ tới mấy câu tục ngữ: trời sinh một đôi, trai tài gái sắc, thiên ngẫu gia thành*,. . . . . .

(*): Có nghĩa là một cặp tình nhân được trời đất tạo thành, vô cùng xứng đôi.

Thần tượng giống như này cũng thật quá khoa trương rồi, để lại bóng lưng phóng khoáng tự nhiên, thoải mái đi vào đại sảnh Vũ Hậu.

Trong đại sảnh, bước chân Diệp Tịch lười biếng, không nhanh không chật bước đi thong thả. Bỗng nhiên, dừng lại.

“Sao vậy?” Lâm Khuynh Nghiên phát hiện Diệp Tịch đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, tháo kính mát xuống.

Diệp Tịch không trả lời, tầm mắt lệch khỏi quỹ đạo, dường như đang chuyên chú vào một phương hướng khác, sững sờ nhìn tới phía trước, con ngươi hoa đào xinh đẹp thâm trầm chìm xuống, mỗi một khắc anh đều không thiếu phong cách yêu nghiệt.

Lâm Khuynh Nghiên nhìn nhìn về bên phải theo tầm mắt của anh, ánh mắt chỉ thấy một bóng lưng.

Bóng lưng rất quen thuộc, là cô ấy. Trong lúc lơ đãng, Lâm Khuynh Nghiên cau mày lại.

“Không có gì.” Dường như chậm đi rất nhiều nhịp, Diệp Tịch mới trả lời cô. Sau đó quay đầu, tiếp tục đi, tròng mắt khôi phục đẹp đẽ trước sau như một, cô cũng đi theo bước chân anh.

Phía sau cửa kiếng, trong một góc bên phải nào đó, có một bóng lưng quen thuộc.

Giang Hạ Sơ ẩn trong đám người, chỉ vừa nhìn sang liền xoay người, thói quen yên tĩnh của cô thật sự không thích những nơi ồn ào.

Chỉ là, vạt ào của cô đã lọt vào trong ánh mắt của người nào đó.

Ánh nắng mặt trời rất gay gắt, thiêu nướng mỗi một góc và mỗi một tấc da. Rất nhiều người, nhiều đến nỗi đụng vào nhau, trong đám đông tràn đầy thân thể xa lạ, Giang Hạ sơ cau mày thật chặt, hơi thở, nhiệt độ và đụng chạm như vậy cũng làm cho cô gò bó, cô khẽ cứng rắn d/đ'l'q;d xuyên qua đám người, đám đông không động, cô cũng không nhúc nhích được, lại dùng sức, trọng tâm dời xuống một chút. Không biết thế nào, đám đông đột nhiên dãn ra, cô lảo đảo bị gạt bỏ ra ngoài rồi.


Thật không may, Giang Hạ Sơ cứ như vậy mà bị ‘chèn ép ’ ra đến đường lớn, sức lực không cẩn thận chút nào.

Chẳng ngờ, phía đối diện lại có một chiếc xe Tước Sĩ* màu đen đang chạy tới.

(*): Mình không biết xe này là xe gì nên để nguyên Hán – Việt, bạn nào biết thì chỉ giúp mình!

Giang Hạ Sơ nhắm mắt lại theo bản năng, đám đông ném đi chú ý đều nín thở, thật lâu sau, không có máu bắn tung tóe tại chỗ như người xem dự đoán, không có đau đớn như Giang Hạ Sơ dự liệu, cô từ từ mở mắt ra. . . . . .

Hô —— Cô thở phào một hơi, nguy hiểm thật, khoảng cách chỉ kém chút xíu nữa.

Ngẩng đầu, Giang Hạ Sơ có chút hoảng hốt, do phơi nắng, hay là do trời đất quay cuồng, chiếc xe này rất quen thuộc, dường như trong trí nhớ, người người đàn ông đó rất ưa chuộng Tước Sĩ, rất yêu thích màu đen.

Cô rủ mắt xuống, âm thầm cầu nguyện, không phải là anh ta, chỉ cần không phải anh ta.

Nhưng, Giang Hạ Sơ không được như ước nguyện, một đôi đôi giày da bóng loáng rơi xuống trước mắt cô, dường như có hơi thở quen thuộc lượn quanh chóp mũi, ngẩng đầu, cô giật mình hoảng loạn.

Tả Thành. . . . . .

Xe của anh, màu đen của anh, hơi thở của anh, thì ra là cô đã quen thuộc như vậy, chỉ dựa vào cảm giác đã không sai chút nào, đây là chính là thói quen khiến cô sợ hãi.

Tả Thành mặc một thân trang phục ngay ngắn vươn tay ra, chỉ là tròng mắt sương chiều nặng nề, che giấu cảm xúc trải qua hồi lâu. Giang Hạ Sơ không hề cử động, chỉ là phòng bị nhìn lại, mím môi, ẩn nhẫn, quật cường.

Hai tay Giang Hạ Sơ nắm chặt vạt áo, thấm ra chút đỏ tươi, đau đớn nhưng có chút chết lặng.

Tả Thành thu tay lại, tròng mắt nhìn làn váy dính máu nhàn nhạt của cô, trái tim căng thẳng, đau lòng không cần nói cũng biết, chỉ là thói quen dùng sức mạnh cứng rắn để che giấu, anh trực tiếp kéo Giang Hạ Sơ từ trên đất lên.

Đụng chạm cách nhau lớp quần áo, nhưng Giang Hạ Sơ vẫn run rẩy một hồi, đây là một loại sợ hãi sâu tận xương tủy.

Cô sợ anh, nhận thức này khiến bàn tay tao nhã của Tả Thành nổi lên không ít mạch máu màu xanh.

Sức lực anh rất lớn, Giang Hạ Sơ vô lực tránh thoát, chỉ là ánh mắt không hề yếu thế bày ra trạng thái tác chiến bất cứ lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận