Quan Ngải cũng không
ép hỏi, nhưng đôi mắt phượng cứ cố ý vô tình liếc nhìn Giang Hạ Sơ,
dường như muốn thăm dò chút dấu vết còn sót lại.
Giang Hạ Sơ
không nói lời nào, rẽ vào một khúc ngoặt. Thời tiết tháng Năm hơi nóng,
người trong công viên thưa thớt. Giang Hạ Sơ ngồi vào một cái ghế gỗ có
độ nóng đến bỏng cả người bên ngoài lan can, Quan Ngải cũng ngồi xuống,
mày nhăn lại: Nóng quá!
”Đã rất lâu rồi.” Giọng nói dường như bị
phiêu tán đi rất xa, nhưng mà bầu trời lại không có gió. Giang Hạ Sơ
không thèm để ý đến nỗi ưu thương và vẻ chết lặng trên mặt, “Nhưng mà
vẫn không thể nào quên.”
Giang Hạ Sơ là một cô gái giống với loài hoa du đồng, ý nghĩa của hoa du đồng là nỗi đau thương mờ nhạt. Quan
Ngải nghĩ, chắc chắn chuyện xưa của Giang Hạ Sơ là một câu chuyện rất bi thương, muốn nói lại không thể nói ra miệng. Nhưng Quan Ngải lại muốn
biết, rất muốn, lần đầu tiên không phải vì sở thích nhiều chuyện của
mình. Cô thầm muốn thực sự đi vào thế giới của Giang Hạ Sơ. Ba năm quen
biết, nhưng Quan Ngải biết, cô chưa từng thực sự tới gần được Giang Hạ
Sơ, ngoại trừ Tề Dĩ Sâm ra, thì Giang Hạ Sơ phòng bị tất cả mọi người.
Giang Hạ Sơ hơi ngửa đầu, nhìn về một nơi vô định phía xa xa, Quan Ngải nhìn
một bên mặt của cô, cảm thấy nó giống như bị che phủ bởi cái gì đó, nhìn thế nào cũng cảm thấy không chân thực. Bất tri bất giác, Quan Ngải như
đã tiến vào mùa hoa du đồng đau thương, giọng điệu của cô cũng lộ vẻ
buồn bã, “Hạ Sơ, cậu mệt lắm, đúng không? Chuyện cũ của cậu, đừng giấu
giếm nữa.”
Đừng giấu giếm nữa... Cho dù là chuyện cũ, hay là
chính cậu, mệt mỏi liền buông tay thôi. Những trang sách này không cần
giữ nữa, cuốn sách này, Giang Hạ Sơ cũng nên đọc xong rồi.
Trong
mắt như bị nhuộm màu đen của áng mây phía chân trời xa, con ngươi Giang
Hạ Sơ đen kịt: “Tớ cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không nhắc lại nữa, nhưng
khi Tả Thành vừa xuất hiện, tất cả như bị đảo lộn.”
Tất cả bị đảo lộn, Giang Hạ Sơ rối loạn, không bình tĩnh được nữa...
Chuyện cũ còn chưa bắt đầu, đã bị bao phủ bởi một khoảng tăm tối dày đặc, ngăn cách không khí ở bên ngoài, khiến người ta bị bế tắc, khó có thể hô
hấp. http://di,enda`nl/eq0uydo-n.co=m/
Giang Hạ Sơ hít thở thật
nhẹ, tựa như giọng nói của cô. Cô đang nói vềchuyện cũ của chính mình,
nhưng không để tình cảm của bản thân vào đó, tựa như chỉ là đơn giản kể
lại chuyện cũ: “Mười một tuổi, là cái tuổi hồn nhiên vô tư, nhưng dường
như vào năm ấy, tất cả mọi thứ đã chậm rãi thay đổi, bởi vì gặp được một người.” Câu sau, nhẹ tựa sương khói: “Anh ấy có một đôi tay rất đẹp.”
Năm mười một tuổi, Giang Hạ Sơ gặp được Tả Thành, trong một ngày tuyết rơi, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi tay xinh đẹp ấy, nhưng nó lại đang
dính máu. Kể từ đó, thế giới của cô như bị đóng băng.
Từng mảnh
nhỏ kí ức như đang gom góp lại, từng chút từng chút trở nên rõ ràng,
đánh thẳng vào đầu óc Giang Hạ Sơ, khiến cô cảm thấy đau đớn: “Có một bé gái chín tuổi, ký ức về cha mẹ của cô dừng lại ở hai tấm ảnh liệt sĩ.”
Cha, mẹ, hai danh từ thật xa lạ. Giang Hạ Sơ đã không còn nhớ rõ nữa.
Ba năm, lần đầu tiên Quan Ngải biết cha mẹ Giang Hạ Sơ là cảnh sát, là
liệt sĩ, mà cô lại là một đứa trẻ mồ côi. Đã có lần, cô nói đùa với
Giang Hạ Sơ: Có phải cậu chui ra từ tảng đá hay không, sao lại lạnh lùng cứng rắn đến vậy... Thì ra, không phải là cô chui ra từ một tảng đá...
Chị gái của cô có một cái tên nghe rất êm tai, Thâm Hạ...
Cô nhớ mang máng, có một người phụ nữ xinh đẹp ôm một đứa bé gái nói: Thâm Hạ được sinh ra vào mùa hè, mà Hạ Sơ của chúng ta sinh ra vào đầu
đông...
Bé gái ngây thơ hỏi: Vì sao không gọi là Sơ Đông? http://diieend4anleeqtuydoon.cmom/
Bởi vì Hạ Sơ và Thâm Hạ mới giống chị em.
...
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, lại có một danh xưng đẹp nhất thế giới - Mẹ... Nhưng mà Giang Hạ Sơ lại không nhớ rõ dáng vẻ của bà.
”Sau đó
thì sao?” Rõ ràng là lời nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng Quan Ngải lại
giống như được đi vào một câu chuyện xưa, khiến cho những ưu tư của cô
cứ quanh quẩn.
”Sau đó ấy à?” Giang Hạ Sơ nhìn lên bầu trời, nơi
đó có người cô yêu, trong mắt là sự lưu luyến mãi không tan, “Đó là một
gia đình thật ấm áp, khiến cho cô quên đi bi thương, quên rằng cô là một người cô đơn. Cô rất cảm kích, bởi vì được gặp gỡ một người mà cô thích rất nhiều rất nhiều năm.”
Khi đó, cô mới chín tuổi, dáng dấp nho nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy anh cũng nhỏ nhắn như vậy. Cô nhỏ như vậy,
nhưng lại có thể nhớ kỹ được từng chi tiết của ngày đó.
”Cháu tên là Hạ Sơ đúng không?” Người đàn ông hiền lành hỏi cô.
Cô bé không để ý đến ông, cô sợ hãi, cô muốn đi theo chị gái mình, chen
chúc ở một căn nhà nhỏ, chứ không muốn đến một ngôi nhà lớn của “người
khác“.
”Hạ Sơ, về sau cháu ở nơi này nhé?” Thấy cô không nói
chuyện, người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông cũng đến dỗ dành cô,
giọng nói thật dịu dàng, giống như chị cô.
Cô vẫn không để ý, cho dù giọng nói giống chị gái cô thì đã sao? Cô ghét chị, tại sao chị lại tống cô đến chỗ này?
Người đàn ông và người phụ nữ dường như vẫn không từ bỏ, vẫn dỗ dành cô. Sau
đó, một thiếu niên đi ra từ trong phòng. Lần đầu tiên cô nhìn thấy có
một người đẹp mắt như vậy, so với tiểu mỹ nhân Điềm Điềm ở lớp bên cạnh
thì còn đẹp hơn. Bỗng chốc, cô đã nhìn đến ngây người.
Cậu bé đi đến trước mặt cô, cậu cao hơn cô một chút, cậu nói: “Về sau em ở nhà anh, anh sẽ là người thân của em, có được không?”
Cô ngây ngốc, trên mặt lại hiện lên lúm đồng tiền rõ nét, hơi gật đầu: “Vâng.”
Vâng... Giang Hạ Sơ ngày niên thiếu, đã vô cùng tin tưởng Quý Khiêm Thành, khi
đó, cô chỉ hồn nhiên cho rằng, là vì Quý Khiêm Thành có bộ dạng đẹp mắt
nên cô mới trúng kế. Mãi sau này cô mới biết, là không phải.
Khiêm Thành, Khiêm Thành... Anh ở trên đó có thấy em không? Có nhớ rõ ngày chúng ta chín tuổi không?
Quan Ngải thấy Giang Hạ Dơ nở nụ cười, lần đầu tiên thấy nụ cười chân thật
như vậy, đẹp mắt như vậy. Là vì nghĩ đến người thiếu niên đã thích rất
lâu kia sao? Anh ta ở đâu? Vì sao không ở bên Giang Hạ Sơ, như vậy thì
cô sẽ không còn cảm thấy đau thương nữa rồi.
Liếc mắt một cái,
ánh sáng nhu hòa chợt tắt, thế giới của Giang Hạ Sơ lại một lần nữa chìm trong tầng u ám thật dày: “Năm mười sáu tuổi, đã xảy ra rất nhiều
chuyện. Năm đó cô có thêm một người anh rể, năm đó chị gái cô bị bệnh,
năm đó cô phải rời khỏi người thiếu niên mà mình thích.”
Cái tên
Tả Thành này lần đầu tiên khắc vào thế giới của Giang Hạ Sơ. Năm đó, cô
mười sáu tuổi, cô gọi anh là anh rể, đó là chồng của chị gái cô.
Ngón tay không kìm được nắm chặt lại, trong đầu Quan Ngải bất chợt hiện lên
một cái tên: Tả Thành... Thì ra bọn họ lại có mối quan hệ như vậy...
http://di1enda2nl0equ9ydo9n.co1m/
Đối với cái tên kia, Giang Hạ
Sơ im miệng, không muốn đề cập tới, nhưng mà ánh mắt của cô không biết
nói dối, sự hận thù dày đặc như vậy. Dường như tất cả quay trở về mùa
đông năm cô chín tuổi, Giang Hạ Sơ cảm thấy thật lạnh, cho nên cô tự ôm
lấy chính mình, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Cô rất sợ cái người gọi là
anh rể ấy, anh như loài hoa anh túc, độc đến mỹ lệ. Mãi về sau, cô mới
biết được lý do người đàn ông này xấu xa như vậy. Người đàn ông này lại
có thể nói với cô rằng, anh yêu cô, cho nên mới cưới chị gái cô. Khi ấy, trong phòng bệnh, chị gái trợn mắt lên, chỉ một lát sau, lại nhắm mắt,
rồi vĩnh viễn không mở ra nữa.”