Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Edit: Thu Lệ

Ở nước Anh, khi không còn lời nào để nói, người xa lạ sẽ tán gẫu. Nhưng
mà nơi này không phải nước Anh không phải sao? Trình Tín Chi cũng không
hiểu, rốt cuộc suy nghĩ đó của anh là muốn giải thích điều gì.

Nếu như không nói chuyện phiếm, bọn họ sẽ tự giới thiệu bản thân mình sao?
Hoặc là hỏi thăm nhau, như vậy có phải sau khi xoay người sẽ không trở
thành người xa lạ?

Sau đó suốt dọc đường vẫn im lặng, cô ta che
dù, bởi vì vóc dáng của anh ta rất cao nên cô ta phải giơ ô lên thật
cao, khiến tay áo chiffon trợt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, có lẽ là
do thời tiết lạnh nên hơi phiếm hồng. Có lẽ ngay cả bản thân Trình Tín
Chi cũng không biết, bởi vì anh ta quan sát cẩn thận nên mới biết vai
trái cô bị nước mưa xối ướt.

Thật ra chiếc ô màu tím này cũng khá lớn, mưa lại không to, nhưng hai người bọn họ đều ướt cả, vì ở giữa hai người cách nhau rất xa.

Dường như mưa bắt đầu lớn hơn một chút,
người đi đường rất ít, tấm biển Thiên Lam phía sau đã không còn thấy
được nữa, bọn họ vẫn không nói gì thêm.

“Tôi đến rồi, tôi đậu xe ở đây.” Quan Hân dừng lại, chuẩn bị quẹo phải.

Trình Tín Chi dường như có chút luống cuống, chần chờ suy nghĩ nên nói gặp lại, hay là nói cám ơn.

Quan Hân lại mở miệng trước: “Tôi có xe, có thể nhường ô cho anh.”

Cô ta khẽ vươn tay, anh ta máy móc nhận lấy chiếc ô, trên ngón tay có xúc cảm lành lạnh xa lạ.


“Đây là danh thiếp của tôi, rất vui được biết anh, anh Trình.” Tay trái mở
ra, cô ta đưa cho anh ta một tấm danh thiếp dính nước mưa.

Anh ta khẽ lễ phép gật đầu: “Rất hân hạnh được biết cô.” Nhận lấy danh thiếp, vẻ mặt cứng ngắc, ngay cả động tác cũng cứng ngắc.

Tuy chỉ đối thoại như vậy nhưng dù sao cuối cùng bọn họ cũng quen biết rồi.

Quan Hân lễ phép cười cười, quẹo phải đi tới phía trước xe, Trình Tín Chi
theo bản năng di chuyển chiếc ô sang bên phải một đoạn.

Sau khi xe khởi động, đi một xa, Trình Tín Chi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn tấm danh thiếp trong tay.

Biên tập viên đài phát thanh Lăng Giang: Quan Hân......

Chắc có lẽ vì túm trong tay khá lâu nên tấm danh thiếp đã bị nhăn nhúm, không, đây chỉ mới bắt đầu thôi.

Buông tay, tấm danh thiếp bị cuốn vào trong gió. Những nội dung trong đó anh đã biết từ rất lâu rất lâu rồi.

Anh ta cười lạnh: “Còn nhớ rõ đường hầm Cổ Long mười năm trước không?”

Che ô đi về trong mưa, anh ta tự lẩm bẩm: “Tôi vẫn luôn nhớ, nhưng đã muộn rồi.”

Nếu như trước khi người kia xuất hiện, có thể sẽ không nhớ tới hay không?

Mưa đã tạnh, rồi lại rơi xuống.

Những hình ảnh từ từ quay ngược trở lại mười năm trước như một bộ phim trắng đen.

“Nhìn mày còn có thể dùng được.” Trong mưa, cô gái nhặt mô hình đua xe bể tan tành lên.


“Ai cho cô đụng đến đồ của tôi.” Giọng nói của người đàn ông rất không tốt, bén nhọn như con nhím, nhìn chằm chằm người xâm phạm.

“Giấc mơ không nên bị vứt bỏ.” Lúc cô thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi nói đến giấc mơ tươi cười đến tuỳ ý.

......

Trí nhớ cũng không nên bị vứt bỏ......

Vội vã, thời gian sau giữ trưa đã nghiền nát qua bao nhiêu chướng ngại vật, dường như mùa hoa này rất dài, dưới góc đường trống vắng có cây du đồng đang nở hoa mùa hè. Ánh mặt trời tháng 9 càng d/đ'l;q.d lúc càng toả
nhiệt, mỗi một góc dưới những áng mây đều tăng thêm nhiệt độ, chỉ ngoại
trừ lầu 49 trong Vũ Hậu, dường như trong thế giới của Tả Thành mãi mãi
là bóng râm mà ánh mặt trời không thể chiếu vào.

Mái tóc dài khẽ
rơi trên trán, mơ hồ che đi đôi con ngươi ngàn năm ngâm mình tắm trong
lạnh lẽo. Khóe môi mím chặt, chân mày nhíu lên thể hiện sự sắc sảo, hình như đó là toàn bộ của Tả Thành. Giang Hạ Sơ đã từng mang ít nắng ấm vào thế giới của anh, nhưng cô đã xoay lưng không chút lưu luyến nào, hơn
nữa trong mắt Tả Thành vẫn luôn tồn tại một loại hiu quạnh.

“Thiếu gia, thiệp mời của nhà họ Quan.” Chú Tiến cung kính, ông là mộtngười
trầm ổn, trong đôi mắt đầy tang thương, chỉ có khi nào ở trước mặt Tả
Thành thì ông mới có thể ôn hoà như vậy.

Tả Thành không ngẩng đầu, ngón tay lưu luyến trên bìa tài liệu màu đen, trong đôi mắt lại hiện lên một đôi tay rất đẹp.

Quả thật là đôi tay rất đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, trắng nõn sáng long
lanh, lại có khả năng lật tay làm mây úp tay làm mưa khiến người ta
không dám hoài nghi.

Nhưng dù có xinh đẹp đi nữa thì sao chứ, Giang Hạ Sơ từng nói nên được quý trọng, nhưng cô ấy lại không quý trọng.


Tả Thành trầm mặc không tỏ thái độ gì, chú Tiến một tiếng: “Thiếu gia.” Đã quen với sự trầm mặc của Tả Thành, chú Tiến tiếp tục, “Hình như Quan
Chấn Bắc muốn mượn ngày sinh nhật con gái mình để nhìn thái độ của cậu.”

Kể từ sau ngày họp báo, Tả Thành vẫn một mực giữ vững trầm mặc, bên ngoài
không đoán được thái độ của Tả Thành, cũng không dám tìm kiếm suy đoán,
Quan Chấn Bắc là lão hồ ly, nhất định là nhờ vào đó thử dò xét hư thật.

“Lúc nào?” Tả Thành lạnh nhạt hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào tay mình, cố ý gõ gõ lên bìa mặt tài liệu.

“Tối mai.”

“Ừ.” Tả Thành khẽ gật đầu.

Chú Tiến sâu xa nhìn Tả Thành một cái, nghi ngờ ngưng lại giữa hai đầu lông mày vẫn chưa tản ra.

Tả Thành rất ghét những bữa tiệc mang tính thương mại, anh chưa bao giờ tham gia lần nào, lần này lý do ngoại lệ là gì?

Chú Tiến nhẹ nhàng lui ra ngoài, xa xa, vang lên giọng nói trầm thấp, mang theo chờ mong.

“Cô ấy cũng sẽ đi chứ?” Lầm bầm lầu bầu mang theo nghi ngờ.

Giang Hạ Sơ là người duy nhất Tả Thành đoán không ra.

Thì ra là như vậy, thiếu gia, buông xuống khó khăn đến vậy sao? Lý do vẫn là cô ấy, vẫn luôn là cô ấy.

Ngân hàng Quan thành phố H sừng sững đứng một nơi, tiệc tối ở nhà họ Quan
người ta tấp nập, thay vì nói là sinh nhật, không bằng nói là thương
nhân cùng nhau tới để liên kết mới đúng.

Ánh trăng lạnh lẽo màu
vàng hơi đỏ chiếu rọi, loang lổ dưới đất. Tuy không có sao ban đêm vẫn
ngợp trong vàng son như cũ, tối nay nhất định là một đêm không bình
thường.


Nơi khúc quanh vắng vẽ, trong ngôi biệt thự xoa hoa, lộng lẫy mang theo phong cách châu Âu đang diễn ra chuyện xưa.

Đèn chùm thuỷ tinh treo trên cao, hoà lẫn với ánh trăng lạnh lùng. Dưới ánh trăng, sâm banh chập chờn lay động, nước suối phun trào như ảnh mộng,
thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua tạo nên những đợt sóng lăn tăn trong
hồ. Nhạc hưởng nhẹ nhàng, đang biểu diễn một ca khúc d.đ/l'q;d ít ai có
thể hiểu, bao nhiêu người giả bộvăn nghệ, giơ ly rượu, cười yếu ớt nhẹ nhàng, rõ ràng thường ngày đều là người quen thói khoe khoan thượng
lưu, hoặc sớm thành thói quen chém giết nhau như trên bàn cờ, giờ đây
lại biểu hiện ôn hòa, khiêm tốn.

Thì ra người chính là một tấm da mặt, có thể tùy ý biến đổi.

Thương trường đã sớm là một hồ nước đục đầy mùi hôi thối, trong những cuộc ăn
uống linh đình như thế này, vĩnh viễn sẽ không thiếu hụtnhững câu
chuyện tâng bốc không trung thực. Những gương mặt dối trá xu nịnh, những đôi mắt sắc bén, những sắc mặt tham vọng, ích lợi mãi mãi là đề tài
không bao giờ lỗi thời.

Tất cả đều đang bàn luận hừng hực, khí thế.

“Quan đổng, ngài vẫn khoẻ chứ?” Người đàn ông hói đầu cầm ly rượu, trên mặt
chứa nụ cười nịnh hót, đến gần bắt chuyện với Quan Chấn Bắc. Trong đôi
mắt nhỏ híp lại loé lên ánh sáng khôn khéo.

“Phiền Tần tổng quan
tâm rồi.” Quan Chấn Bắc chỉ kéo nhẹ khóe miệng phụ hoạ theo, ôn hoà
trong tròng mắt không thể nghi ngờ là tiết lộ vẻ không thèm đếm xỉa tới: “Đã lâu không gặp, Tần tổng càng ngày càng hăng hái rồi.”

“Không phải mấy ngày trước chúng ta đã gặp nhau ở công ty may Trương thị sao?” Người đàn ông vô cùng không thức thời mà nói toạc ra những lật lọng
trên thương trường, vẻ mặt hết sức kinh ngạc đã tiết lộ đó là một người
không biết xem thời thế. Có khả năng sẽ bị đào thải trên thương trường,
nguy hiểm đến tiền đồ.

“Gần đây ngân hàng bận rộn, người cũng đã
có tuổi nên không nhớ rõ.” Quan Chấn Bắc không lộ vẻ lúng túng chút nào, hời hợt nói một câu.

Không hổ là gừng càng già càng cày, cay đến hung ác đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận