Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Editor: Mèo coki

Quan Ngải đang mơ tưởng hảo huyền thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Giang Hạ Sơ: “ Rốt cuộc quy tắc trò chơi của Tả Thành là gì?” Lát sau lại than nhẹ một câu: “Rốt cuộc con át chủ bài là gì?”

Là cậu..... ., Quan Ngải gần như bật thốt lên nhưng lại nuốt trở về. Nếu như cô đoán không sai thì con át chủ bài của Tả Thành nhất định là Giang Hạ Sơ, cũng chỉ có Giang Hạ Sơ mới khiến Tả Thành tính toán như tóa, nhưng mà cô lại không hiểu quy tắc trò chơi của Tả Thành, không hiểu tại sao muốn kéo Quan Hân vào.

Tả Thành tính kế từng bước, ai nấy đều thấy được là vì Giang Hạ Sơ, chỉ có Giang Hạ Sơ không nhận ra mà thôi, chỉ vì Giang Hạ nhìn Tả Thành bằng một đôi mắt bị hận thù che lấp nên không chừa lại một khe hở nào cho Tả Thành.

“Câu trốn đi.” Quan Ngải quay đầu, nhìn Giang Hạ Sơ, mắt phượng hẹp dài chứa đầy hài hước, lúc này đôi mắt của cô có chút giống Quan Hân.

Trốn đi, cậu thoát, Quan Hân cũng được giải thoát. Quan Ngải cảm thấy mình rất ích kỷ,đổ những việc này lên người Giang Hạ Sơ.

“Mệt mỏi lắm.” Giọng nói như gió lạnh truyền đến, siết chặt và căng thẳng.

Mệt mỏi...... Giang Hạ Sơ không có hơi sức chạy trốn nữa, hơn nữa cô trốn cũng không thoát.

Cô mệt mỏi quá rồi, nếu không thì tại sao lại bất lực như vậy, Giang Hạ Sơ đã không chịu nổi sức nặng mà mình đnag mang nữa nên ích kỷ chờ đợi Quan Ngả lấy nó trở về, giống như chưa từng xuất hiện, Quan Ngải vẫn trước sau như một, giảo hoạt hiện ra nơi đáy mắt: “Cho nên phải phát hiện ra.”

“Hả?” Lại một lần nữa, Giang Hạ Sơ không bắt nhịp được với Quan Ngải.


“Nơi này chính là một lồng giam, giam cầm mình đến chết ngạt, lại còn phải mặc thứ váy thiếu vải này cho người ta chỉ chỏ, đánh giá, chẳng khác gì con khỉ trong vườn thú cả.” Quan Ngải liên tục nháy mắt với Hạ Sơ, giọng nói thần thần bí bí: “Chúng ta hãy đi đi.”

Thì ra trong mắt Quan Ngải cái váy có giá ở trên trời này lại có ý nghĩ như thế, nhưng quả thật là rất bó sát, rất thiếu vải

“Chỗ nào?”

“Chỗ tốt.” Nói xong Quan Ngải đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên váy.

“Cậu không sợ ông già nhà cậu bắt về tính sổ sao?” Giang Hạ Sơ nhếch môi, phân tích lợi hại.

Quan Ngải cười, không sợ hãi, kéo Giang Hạ Sơ đứng lên: “Cho nên cậu phải liều mình bồi quân tử thôi.”

Giang Hạ Sơ im lặng, chỗ mà Quan Ngải nói muốn đi, cô không dám gật bừa đồng thời cũng rất hoài nghi.

“Hôm nay sinh nhật mình.” Quan Ngải lấy tình để nói lí.

Quan Ngải có phải quân tử hay không thì Giang Hạ Sơ không chắc chắn, tuy việc bị bắt về tính sổ là không thể thiếu được, nhưng liều mình bồi quân tử cũng không tính là chạy trốn. Giang Hạ Sơ im lặng cúi đầu, cô còn có thể nói gì nữa đây nên gật đầu: “Mình đầu hàng.”


Vẫn là Giang Hạ Sơ hiểu rõ Quan Ngải, quả nhiên không phải là chỗ gì tốt, không chỉ có không tốt mà còn là nơi ngư long hỗn tạp, xa hoa truỵ lạc có một nhóm người điên cuồng lắc mình uống éo, không cần đoán cũng biết là ………quán bar.

Giang Hạ Sơ vừa đi vào thì lập tức bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng người huyên náo làm cho suýt hôn mê, cô chau mày, tỏ vẻ không thể chịu đựng được. Ngược lại, Quan Ngải lại rất hưng phấn, vẻ mệt mỏi, buồn ngủ trong bữa tiệc nhanh chóng biến mất, lập tức mạnh như rồng như hổ.

Quan Ngải hưng phấn kéo Giang Hạ Sơ đến một vị trí dễ thấy trên quầy bar. Tùy ý nhìn lướt qua, Giang Hạ Sơ than thở không dứt.

Trên sàn nhảy, nam nữ đều lắc mình uốn éo. Dưới sàn nhảy, một đám người tụm năm tụm ba khoác vai, ôm eo nhau nhảy nhót, ánh đèn sặc sỡ đủ màu chiếu xuống làm mọi người như tắm mình trong rượu đỏ.

Cuộc sống xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son như vậy hiển nhiên không thích hơp với Giang Hạ Sơ, loại lãng phí thanh xuân, lãng phí nhiệt tình này hoàn toàn không hợp với cô, cuộc sống của cô không có những thứ này.

“Đây chính là chỗ tốt mà cậu nói?” Mày Giang Hạ Sơ nhíu lại đến mực có thể kẹp được một cây viết.

“Mình đã nói là liều mình bồi quân tử mà.” Quan Ngải cười đến gian trá, trên mặt tràn đầy gian kế và hài lòng sau khi được như ý.

Nếu đã liều mạng, vậy thì kích thích là điều tốt, tối nay nhất định phải diễn ra kịch hay. Cái đầu nhỏ của Quan Ngảt bắt đầu rục rịch, chộn rộn.

“Nơi này quá mức ồn ào, hỗn loạn.” Giang Hạ Sợ liếc nhìn quanh một lượt.


“Nơi này có thể không cần kiêng dè.” Quan Ngải nhìn xung quanh: thật là kích thích.

“Không ngờ hai chúng trái ngược như vậy mà vẫn thể bình an vô sự trải qua ba năm.”

Điểm này cũng khiến Giang Hạ Sơ rất kinh ngạc, nhớ lại lúc họ mới gặp gỡ ở Thiên Lam, cô và Quan Ngải bị đưa nhầm cà phê, cô nhấp một miếng, Quan Ngải cũng uống một hớp.

Cô nói: “Quá ngọt.”

Quan Ngải nói: “Quá đắng.”

Một ly Cappuccino và một ly Mandailing, đúng là hai thái cực, ngọt và đắng, là mùi vị mà hai người bọn họ yêu thích.

Sau đó mỗi lần Giang Hạ tới Thiên Lam thì phục vụ đều mang ra một ly Mandailing. Qua bao nhiêu ngày Giang Hạ Sơ cũng không nhớ rõ nữa thì Quan Ngải tới nói với cô câu đầu tiên: “Cô là người duy nhất uống Mandailing ở trong tiệm của tôi, xin lỗi cô, chúng tôi hết hàng rồi.”

Giang Hạ Sơ nhớ cô lúc ấy mình trả lời như thế này: “Vậy thì nhập thêm hàng đi.”

Sau đó họ quen biết nhau, cũng đã ba năm rồi mà Giang Hạ Sơ vẫn chưa hiểu rõ ràng vì sao bọn họ trái ngược như vậy mà vẫn rất hợp nhau.

Tại sao lại hợp nhau? Quan Ngải trả lời như thế này: “Mình bị cậu làm cho buồn chán ba năm.”Quan Ngải quay đầu lại, giảo hoạt nhìn Giang Hạ Sơ, mắt phượng cong cong: “Cho nên mình quyết định tối nay phải giáo dục, cảm hóa cậu.”


Giang Hạ Sơ rất hứng thú nhìn sang thì nghe thấy Quan Ngảihào hứng kêu to: “Cho cậu ấy một ly Ab¬sin¬the.” Sau đó không rõ ý tứ nhìn Giang Hạ Sơ một cái rồi quay lại nói tiếp: “Cho tôi một ly nước chanh.”

Ab¬sin¬the? Là một loại cốc tai rất mạnh, giáo dục và cảm hóa như thế sao? Giang Hạ Sơ có chút dở khóc dở cười, nước chanh giáo dục và cảm hóa rượu mạnh, chỉ sợ không có người thứ hai đề ra ý tưởng sáng tạo như vậy.

Mặt Giang Hạ Sơ không chút thay đổi, liếc mắt nhìn ly cốc tai và Quan Ngải một cái rồi giơ ly rượu lên, mặt không thay đổi một hớp uống, uống xong mặt vẫn không chút thay đổi như cũ.

Quan Ngảithì lại nghẹn họng nhìn trân trối, một hớp nước chanh mà thiếu chút nữa sặc vào trong lỗ mũi. Đây chính là rượu mạnh đó, cho dù có uống nước lạnh thì cũng đến nổi không chớp mắt như vậy. Quan Ngải cực kì hoài nghi: “Cậu ——”

Nhất định là cô nhìn lầm rồi,Giang Hạ Sơ học uống rượu lúc nào, tại sao cô không nhìn thấy? Quan Ngải không thể tin được, còn Giang Hạ Sơ thì vẫn không mặn không nhạt nói một câu: ”Minhd ngàn chén không say.”

“Nhưng mình chưa bao giờ thấy cậu uống rượu.” Đây là lần đầu tiên, quả thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Quan Ngải cảm thán không thôi, Giang Hạ Sơ chính là một cái động không đáy, không biết còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa đây?

“Liều mình bồi quân tử mà.” Giang Hạ Sơ sử dụng lý do của Quan Ngải, hời hợt nói một câu, cũng không có bất kì giải thích nào nữa.

Năm mười bảy tuổi ấy, trong tủ rượu của Tả Thành có rất nhiều, rất nhiều rượu đỏ, một năm đó, Giang Hạ Sơ uống hết số rượu của cả đời mình nhưng làm thế nào cũng không say được.

Cô còn nhớ rõ Tả Thành thích Hatea, nhưng cô không biết là bởi vì cô đã từng Tả Thành hợp với Hatea và cũng không biết bình thủy tinh mà cô vứt đi lại được Tả Thành coi như trân bảo.

Giang Hạ Sơ hơi ngửa đầu, ánh đèn rất sáng làm đau mắt cô.

Quan Ngải uống một hớp nước chanh, âm thầm nuốt hận vì bại trần: “Quyết sách sai lầm, không ngờ cậu im ỉm ba năm mà lại thâm tàng bất lộ như vậy.” Lại uống thêm một hợp nữa, vẻ mặt Quan Ngải giống như lật sách, lập tức âm trầm: “Nhưng mà nếu đã tới đây thìphải cứu vớt được cái gì đó chứ.” Con ngươi Quan Ngải xoay rồi, linh động liếc nhìn xung quanh, trong đầu nảy ra một kế hoạch, lông mày hơi cong lên: “ Sinh nhật của Quan Hân, người làm em gái như mình nhất định phải tặng chị ấy một món quà lớn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận