Edit: Quan Vũ.
“Vậy cậu muốn cái gì, cậu tính toán chuẩn xác như thế, tại sao có thể là tình cờ.”
“Ông nói xem?” Tả Thành cười nhạt hỏi ngược lại, ánh mắt sâu xa, một đôi mắt màu đen thăm thẳm không thấy được vui giận.
Điều tra mấy năm nay, Tề Minh Hải chỉ biết những thứ nhỏ bé về Tả Thành, ông ta xâu chuỗi những đầu mối lại, bỗng trong đầu thoáng qua một cái tên, ông ta to gan phỏng đoán: “Người phụ nữ kia sao?”
Đôi mắt đen như vẩy mực* kia nặng nề, bỗng dưng gò má lạnh lùng thâm hiểm rét lạnh hơn mấy phần.
*Vẩy mực: Một trong những lối vẽ tranh thủy mặc. Trong đây đang chỉ đôi mắt anh tĩnh và đẹp như tranh thủy mặc.
Giọng điệu Tề Minh Hải thoáng buông lỏng, đúng là con mèo mù chạy vào lại chết con chuột (ý nói may mắn, giống kiểu ăn hên), kiểu gì cũng không ngờ tới tử huyệt của một người như Tả Thành lại là một người phụ nữ tay không tấc sắt.
“Quả nhiên tôi đã đoán đúng.” Từ khi Tề Minh Hải bước vào cửa, là lần đầu tiên lộ ra nụ cười gian xảo như thế.
“Ông biết nhiều hơn tôi nghĩ.” Giọng âm u, khiến cho người ta tự dưng sinh ra cảm giác lạnh thấu xương.
Một giọt nước cũng không lọt vào trong, nhưng mà vẫn có cá lọt lướt, quả nhiên không thể xem thường Tề Minh Hải, Tề Minh Hải cười như không cười, không còn vẻ mặt cầu xin nữa: “Đã như thế thì Dĩ Sâm, cậu không đụng vào được.”
Đầu ngón tay quay bút máy thả lỏng, rơi tự do, bất chợt Tả Thành ngẩng đầu lên, nụ cười vui vẻ mà lạnh lùng hiện lên trên môi: “Thì sao?”
Thản nhiên hỏi ngược lại, cười như không cười, anh vẫn thâm sâu không lường được như trước.
Bỗng Tề Minh Hải lạnh sống lưng, sợ hãi lan tràn trong lòng, lại á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy nhỉ, nếu như Tả Thành không muốn được cứu, thì chắc chắn bên kia sẽ không tiếp nhận, vảy ngược của cậu ta, đụng vào là chết ngay.
Tả Thành, chắc chắn là một cuộc chơi không thể đoán trước vận mệnh được.
Tề Minh Hải ỉu xìu, lụn bại rời khỏi, Tả Thành à, không ai có thể nắm trong tay, sống chết không do trời, không do vận mệnh, mà là do cậu ta.
Phòng bệnh tĩnh mịch, ánh đèn màu vàng nhạt, cô ngồi lặng im, mắt nhìn người đang nằm trên giường.
Đưa tay lên, bỏ qua lưng bàn tay tím bầm băng đầy vải, nhẹ nhàng đặt lên, sắc môi tái nhợt: “Dĩ Sâm, tối hôm qua, anh đã đồng ý với em rồi, anh quên rồi sao?”
Cô hỏi anh, nhưng phòng bệnh vẫn yên tĩnh như trước, chẳng ai đáp lời.
Cô đau khổ cười nhạt: “Em nhớ rồi, em nói cho anh nghe.” Kề sát hơn một chút, cúi xuống bên tai anh, “Anh nói, anh sẽ sống, cho dù là kéo dài hơi tàn thì cũng không buông bỏ, anh nói chỉ cần em gọi anh thì anh sẽ quay về.” Con ngươi ươn ướt, cô khẽ chớp mắt mấy cái, hơi rung động rồi mở ra, “Em gọi anh nhiều lần như thế, chắc chắn là anh nghe được mà đúng không, vậy thì tại sao anh vẫn chưa về?”
Con mắt hơi khép lại, một giọt nước mắt rơi xuống lưng bàn tay anh, rồi từ từ chảy đi, chảy thành một đường lạnh như băng.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt mù mịt nhìn thẳng vào ánh đèn, mặc dù chói mắt, nhưng cô không nheo mắt lại chút nào, cho đến khi đôi mắt ráo hoảnh, cô mới cúi xuống, khẽ tựa đầu vào trước ngực Dĩ Sâm, khẽ thì thào bằng giọng run run: “Dĩ Sâm, em rất sợ, đừng ngủ như thế nữa, em sợ.”
Ai cũng nói Giang Hạ Sơ lạnh lùng kiên cường hờ hững, không sợ cô đơn tịch liêu, không sợ ly biệt, không sợ yêu hận. Thì ra là, cô sợ hãi, chỉ một người trước mặt.
Ngoài cửa, có một đôi mắt sáng rực thâm sâu đang lạnh dần, nhưng sâu trong đó thì lại có một sự dịu dàng ẩn đâu đó.
Giang Hạ Sơ khép đôi mi lại, lẩm bẩm thật khẽ, giống hệt như đang mụ mị: “Tề Dĩ Sâm, nếu như #Guānyǔ anh thật sự đã mệt mỏi, không muốn tỉnh dậy, thì em đi tìm anh là được rồi.”
Cô đã từng nói, nếu như anh hóa thành bộ xương trắng trong bãi đất vàng, thì cô sẽ ngủ giấc nghìn thu với anh cả đời.
Nói mãi nói mãi thế thôi, dù sao thì sống, cũng thật là tội nghiệp.
“Dĩ Sâm.” Dường như đang ngủ mà cũng chẳng phải ngủ, cô chỉ nói mỗi hai từ này rõ ràng.
“Dĩ Sâm.” Yếu ớt, ngang ngược, không ngại mà cũng chẳng chán, lông mi dài khẽ run, lệ tràn mi, rơi xuống vương vấn quanh trên đôi mi dài và dày, đôi môi khẽ lướt qua đồng phục bệnh nhân màu trắng của Tề Dĩ Sâm, cô khẽ thầm thì: “Em gọi anh, tại sao anh không về?”
Anh đã nuốt lời, cuối cùng thì anh đã bội ước, vẫn cứ từ bỏ lời hứa của cô? Cô đã không thể truy cứu được nữa, bởi vì, anh sẽ không bao giờ…… trả lời nữa.
“Dĩ Sâm.”
Tịch mịch qua đi, cuối cùng thì cô đã biết, sẽ không còn ai cười với cô bằng đôi mắt như vầng trăng nữa.
“Hạ Sơ, đừng gọi nữa, không có tác dụng đâu.” Bỗng một giọng nói vang lên bất thình lình ở đằng Tây, cô chợt tỉnh mộng. Ngước mắt lên, người đàn ông trên giường thì khép chặt đôi môi.
Hình như cô bị điên rồi, làm sao Dĩ Sâm của cô lại cất tiếng rét lạnh như băng đến cùng cực như thế chứ?
Sau đó, tiếng bước chân vội vã. Cô quay đầu lại, không nhanh không chậm, lại nhìn thẳng vào đôi mắt ảm đạm tịch liêu như màn đêm vắng lặng, cũng chỉ vội vàng hờ hững lướt qua. Sau đó thì lại gọi một cách máy móc: “Dĩ Sâm.”
Lần đầu tiên, đôi mắt của cô không có đề phòng, căm ghét, nhưng mà im hơi lặng tiếng không thèm nhìn như thế lại khiến Tả Thành khó có thể cuồng nộ mà cũng khó mà đè nèn tâm tình.
“Giang Hạ Sơ!”
Đây cũng là lần đầu tiên, anh hung hăng quát lên, tức giận với cô.
Anh cũng chỉ đứng ngay đằng sau cô, ánh đèn vàng chiếu xuống làm ấm thân thể, giọng nói đằng sau lưng lặng lùng, nhưng cô không hề quay đầu lại, dường như giọng cũng lạnh đi mấy phần: “Hôm nay đừng cãi vã với tôi có được không? Chỉ hôm nay thôi.”
Mặc dù Giang Hạ Sơ không nhìn Tả Thành, nhưng chỉ với lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu như thế cũng đủ khiến cho Tả Thành mềm lòng, tất cả cuồng nộ cũng nghẹn lại, nhìn cô mà không nói gì, bóng lưng xác xơ của cô, trong đôi mắt anh lại dịu dàng như làn sóng yên ả.
“Dĩ Sâm.” Cô lại gọi như chẳng có ai.
Âm thanh hơi mờ mịt khàn khàn, rất yếu ớt, giống như sợi dây đàn, chỉ cần đụng vào một cái thì sẽ đứt ngay, quấn lấy trái tim của Tả Thành, mỗi một tiếng thì lại siết chặt đau đớn hơn.
Cuối cùng, đau lòng tràn lan đã chiếm lấy tâm tư, Tả Thành tiến lại gần, hơi ngồi xổm xuống bên cạnh người cô, ngẩng đầu, nhìn gò má ảm đạm của cô, giọng nói nhu hòa không kiềm lại được: “Hạ Sơ, không có tác dụng, em tin anh đi.”
“Không, tôi không tin.” Đôi mắt cô, bất thình lình đôi mắt sáng rực hoàn toàn lạnh lùng chiếu thẳng vào đôi mắt của anh. Gương mặt [d]đl#q"d tái nhợt, hoàn toàn chắc chắn.
Dường như chỉ cần Tả Thành nói, thì cô cũng bác bỏ không cần biết đến lí do, Tả Thành mím môi cười khổ, bỗng, lạnh như băng: “Em chỉ tin vào cái người sống không quá mấy ngày như anh ta sao?” Giọng âm u, nén giận gào lên.
“Phải, tôi chỉ tin anh ấy.” Không chần chừ một giây, cô trả lời thẳng thừng, rồi nhìn đi chỗ khác, không nhìn Tả Thành nữa, cô tiếp tục ngoan cố, “Dĩ Sâm.”
Cô tin, cô gọi anh, thì cuối cùng anh cũng sẽ về.
Không thèm để ý đến ước định như thế, cô tin hết, nhưng không tin một câu một chữ nào của Tả Thành.
“Dĩ ——” Lời chưa dứt thì cổ tay đã bị nắm chặt.
Giọng nói của anh lạnh lùng như sương lạnh: “Tại sao em lại gọi anh ta nữa, cứ tiếp tục như thế, thì anh ta cũng không tránh khỏi cái chết đâu.” Nắm cổ tay cô, khó có thể kiềm chế sức lực của bản thân, những ngón tay trắng nõn như sứ cũng hơi đỏ, rất giống với màu đôi mắt của anh, nhìn vào mắt cô, “Hạ Sơ, có thể cứu anh ta, không phải là em, mà là anh.”
Đột nhiên đôi mắt tĩnh mịch của Giang Hạ Sơ hiện lên những điểm sáng vụn vặt rối loạn tứ tung, từ từ, rồi vội vàng biến thành hai điểm nóng rực, phản chiếu gương mặt anh tuấn nổi bật như ma quỷ của Tả Thành.
“Ha.” Bất chợt, cô cười lạnh, như giễu cợt.
Thì ra là, bản thân cô, còn cả Dĩ Sâm của cô, cũng không chạy trốn khỏi lòng bàn tay lạnh như băng của người này.
Không tệ chút nào, anh xuất hiện, là lúc cô cùng đường.
Tả Thành à, đúng như lời đồn đãi: Không gì không làm được mà.
Cô cũng chỉ cười cười, khẽ nói: “Anh luôn âm hồn không tan như thế.”
Còn nữa: Vẫn luôn luôn chặt đứt được tất cả đường lui của cô như thế.
Anh đứng đó, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, ngoại trừ đôi mắt sáng như tan tành, thì không còn chỗ nào nhu hòa: “Anh ta không còn bao nhiêu thời gian.” Xoay người, đi vài bước rồi lại đứng lại, “Anh chờ em.”
Chỉ nghe một tiếng cười lạnh, cô không trả lời, bước chân anh chậm chạp, nó nặng trịch, rồi từ từ đi xa. Sau lưng, vang lên một tiếng thì thào thật khẽ: “Dĩ Sâm.”
Yếu đuối như thế, bất đắc dĩ như thế, không còn sợ hãi như thế.
Cô không trả lời, chẳng qua là, chẳng qua là không tài nào trả lời được, Tả Thành, chưa bao giờ cho cô đường lui.
Đêm nay, có lẽ sẽ có rất nhiều người không ngủ, đêm lạnh như băng, phía chân trời hửng sáng.
Ngồi yên tĩnh một đêm, đầu ngón tay của cô đã lạnh như băng, nhưng vẫn đặt lên mu bàn tay của Dĩ Sâm, nhiệt độ lạnh lẽo giống hệt như nhau.
Dĩ Sâm của cô, đang lạnh dần, đúng như người kia nói, anh không còn thời gian để đợi chờ nữa.
Cô buông tay ra, đứng dậy, rũ mắt xuống, mi dài phủ xuống cũng không thể che đi đôi mắt buồn bã: “Dĩ Sâm, anh khiến cho em không muốn dây dưa với người đó, nhưng mà em tránh không được ấy chứ.”
Cuối cùng Giang Hạ Sơ đã hiểu, cho dù là chân trời góc bể thì đó cũng chỉ là khoảng cách với năm ngón tay trong bàn tay của Tả Thành mà thôi, cô trốn đi đâu cũng không thể nào thoát khỏi nhà tù dưới ngòi bút vẽ của Tả Thành.
Năm năm trước, năm năm sau, luôn là cô bị thất bại thảm hại, không biết lần này sẽ lại lỗ thêm cái gì đây. Nếu như dùng vận mệnh của cô đổi lấy Dĩ Sâm, thì có lẽ, đó là điều duy nhất cô đồng ý.
“Chờ em.” Ngắm nhìn thoáng qua, dứt lời rồi cô xoay người đi dứt khoát.
Đến cửa thì gặp ngay Tần Hi Viện và Tề Minh Hải, Giang Hạ Sơ không nói một lời, thì đã cất bước đi tiếp.
Tần Hi Viện đưa tay ra giữ chặt lại: “Hạ Sơ, cô định đi đâu thế?” Gương mặt tiều tụy, có lẽ là cũng không ngủ không nghỉ gì.
Đôi mắt thâm sâu lạnh lùng không ngước lên, không nói gì cả.
“Nói gì đi chứ, cô đi đâu thế?” Tần Hi Viện hơi bức bách khẩn thiết.
Giang Hạ Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Hi Viện, lạnh lùng mà tĩnh lặng, khẽ hé môi: “Tôi đi cứu Dĩ Sâm.” Kéo tay Tần Hi Viện xuống, dường như cô đang lầm bầm lầu bầu: “Chỉ có người đó mới có thể cứu anh ấy.”
Tần Hi Viện hơi sửng sốt, giữa chân mày chìm sâu trong khốn đốn, ngẩng đầu lần nữa, thì đã không thấy bóng hình Giang Hạ Sơ đâu cả, bỗng dưng, nghe thấy tiếng Tề Minh Hải thở dài: “Dĩ Sâm không có chuyện gì, chỉ cần người kia đồng ý là ổn rồi.”
Bỗng Tần Hi Viện bừng tỉnh, #Vũ#|q""dn thì thào: “Tả Thành.”
Một người có thể đảo điên sống chết của người khác như thế, là ai? Ngoại trừ Tả Thành ra, thì không còn người thứ hai.
Nhìn Tề Minh Hải, chỉ thấy gò má của ông ta thâm sâu như mây mờ.
Chẳng biết tại sao, Tần Hi Viện lại tin.
Trong phòng bệnh của Tả Thành, nằm đúng hướng Mặt Trời, nhưng Giang Hạ Sơ lại cảm thấy chỗ này thật là âm u lạnh lẽo. Lúc cô đi vào, Tả Thành cũng chỉ ngước mắt nhìn cô một cái: “Em đã đến rồi.” Giọng nói bình thản phẳng lặng, “Anh đã chờ em rất lâu.”
Tả Thành vẫn còn mặc bồ đồng phục bệnh nhân màu trắng ngày hôm qua, càng làm nổi bật lên sắc mặt vô cùng tái nhợt của anh, mùi thuốc lá bay khắp căn phòng. Giang Hạ Sơ liếc nhìn qua, tàn thuốc bị ném đầy mặt đất.
Giang Hạ Sơ không thích mùi thuốc lá, khiến cho người ta phiền muộn, chẳng biết cố ý hay vô tình lưu tâm, trước kia Tả Thành không thích hút thuốc lá.
Thời gian, cái thứ này à, tên, cũng chẳng thay đổi gì cả. Giang Hạ Sơ thu tầm mắt lại, nhìn Tả Thành, không hề nói vòng vo, cũng chẳng lá mặt lá trái, bình thản mở lời: “Cứu anh ấy, anh ấy không đợi được nữa.”
Tả Thành dựa nửa người vào gối đầu, tóc đen trông hơi dài ra, che lấp sự âm u giữa hai lông mày, nhưng đôi mắt lại âm u, chỉ hỏi: “Tại sao?” Đôi môi lạnh cứng lại, rồi lại chêm thêm một câu, “Sẽ thỏa hiệp vì anh ta.”
Giọng nói như vọng lại từ trong u cốc sâu thẳm lạnh lẽo làm sao, khiến cho người ta lạnh cả sống lưng. Nhưng Giang Hạ Sơ không nhúc nhích, mà lại có dáng vẻ không lạnh lùng mà cũng chẳng nồng nhiệt, giọng mỉa mai, hỏi ngược lại: “Có khác nhau sao? Dù sao thì anh cũng thắng.”
Mím môi cười lạnh, nó mang một loại liều lĩnh dứt khoát.
Đôi mắt thâm sâu u ám như phủ một lớp tuyết: “Anh muốn một lí do.” Giọng nói không nhanh không chậm, “Anh có thể chờ đợi, giống như lời em đã nói, không thể chờ đợi là anh ta.”
Hai con người cố chấp, cô luôn luôn nhượng bộ lui binh, phòng vệ tầng tầng lớp lớp, còn anh thì lại ép sát từng bước, không hề buông lỏng.
Gây khó dễ khắp nơi, anh vừa mở miệng, thì Giang Hạ Sơ đã rơi xuống thế hạ phong, cặp mắt của cô đã không còn bình tĩnh nữa, rối loạn ngổn ngang, cô cắn răng: “Tả Thành, anh thật vô sỉ.”
Giang Hạ Sơ chưa bao giờ nói tục, nếu như cô tức giận, thì cũng chỉ làm thinh không nói, nhưng Tả Thành lại có cách khiến cho cô nghiến răng nghiến lợi như thế, nếu như nói theo lời của Quan Ngải, thì cái này gọi là nghiệt duyên.
Còn người kia bị chửi là vô sỉ thì lại không thừa nhận mà cũng chẳng chối bỏ, mím môi cười lạnh, chờ câu trả lời của Giang Hạ Sơ.
Ngón tay Giang Hạ Sơ bấu chặt, rồi lại trả lời: “Anh ấy là người duy nhất tôi không thể bỏ được, lí do này đủ chưa? Anh nắm chắc phần thắng rồi, không phải sao? Còn phải dùng tới vỏ bọc đường đường chính chính này sao?”
Giang Hạ Sơ chắc chắn, cho dù là không lí do gì, hay là có lí do gì, thì người đàn ông kia vẫn cứ sớm nắng chiều mưa, không co người ta có cơ hội nghỉ xả hơi đâu. Tả Thành, người này, bản thân anh ta chính là lí do.
Sau khi Giang Hạ Sơ nói xong hết, thì Tả Thành chỉ khẽ nói một câu: “Về em, anh chưa bao giờ nắm bắt được.”
Cô buồn cười, cũng chẳng nói tiếp, cũng chẳng chối mà cũng chẳng thừa nhận, dù sao thì người đàn ông này, chắc cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi.
Bất chợt, đôi mắt sáng rực của Tả Thành lạnh lẽo, quá bất ngờ, Giang Hạ Sơ tránh không kịp, đụng phải một đầm nước lạnh lùng sâu không thấy đáy như biển cả, giọng nói người nào đó lạnh lùng yêu mị: “Nếu như em trả lời em yêu anh ta, thì anh quyết sẽ không cho anh ta sống nữa.”
Chẳng biết tại sao, Giang Hạ Sơ thở phào nhẹ nhõm, người này tuyệt đối không nói bừa. Là một người rất…… Mấy khi Giang Hạ Sơ cảm xúc hóa, mắng: “Đồ điên.” Gương mặt thanh tú lạnh lùng, má lúm đồng tiền ẩn hiện bên môi cũng đã đông cứng lại hết, “Nói đi, điều kiện của anh.”
Anh cười như giễu, nhìn Giang Hạ Sơ và trả lời: “Em biết, anh muốn cái gì.”
Người đàn ông này, là một thương nhân, thế giới của anh ta chỉ có đồng giá trao đổi, có lẽ trên đời này, người khiến Tả Thành bị thua thiệt đã không còn xuất hiện nữa, Giang Hạ Sơ sẽ không trâng tráo nghĩ rằng sẽ chiếm tiện nghi được.
“Tôi không hề hiểu l/q/d"//QV anh như anh nghĩ đâu.” Cô lạnh lùng trả lời, rõ ràng đã dự đoán được kết quả, nhưng vẫn lừa mình dối người.
Làm sao Giang Hạ Sơ không biết, cái người nắm cả thế giới trong lòng bàn tay này, muốn bắt chẹt, cũng chỉ có vận mệnh của bản thân cô thôi.
“Ở lại bên cạnh anh.”
Anh trả lời như thế.
Kết quả, không ngoài dự liệu, cô cũng chỉ cười giễu, má lúm đồng tiền mờ nhạt châm chọc.
“Với thân phận gì? Thời hạn bao lâu?” Giọng điệu đùa cợt, ngay cả đôi mắt cũng mang ý cười, nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Tả Thành.
“Làm vợ của Tả Thành anh.” Giọng trầm như băng ngàn năm, nhưng từng tiếng từng tiếng lại dứt khoát rành mạch, “Cả đời, mang họ của anh.”
Cô hỏi xong thì Tả Thành trả lời, không hề cách một khoảng thời gian nào, điều này khiến Giang Hạ Sơ kinh ngạc biết nhường nào.
Tả thị Giang Hạ Sơ…… Bỗng dưng cô bật cười, thật là buồn cười.
Khép miệng lại cười gằn, ngay cả khi châm chọc thì cô cũng chỉ lạnh nhạt bình thản: “Anh tham lam hơn tôi nghĩ nhiều lắm.”
Cô cũng giống như bao người, chỉ có một đời người, duy nhất một, nếu như anh ta muốn lấy đi, thì cô chẳng còn gì cả, ngay cả trước tên cũng mang họ của Tả Thành, thành người của anh ta, dường như cô đã thật sự là hai bàn tay trắng rồi, trình độ tham lam của người đàn ông này, Giang Hạ Sơ không ngờ tới.
Sau đó thì cô làm thinh, không trả lời gì thêm nữa.
“Anh cho em quyền lựa chọn.” Tả Thành nói tiếp, không phải là thương lượng con đường khác, bá đạo chẳng cho người ta nói gì vào.
Giang Hạ Sơ cũng chỉ cười trừ: “Thật buồn cười, anh nắm tất cả trù mà, bảo tôi tới lựa chọn. Anh chưa từng định cho tôi con đường sống, không phải sao? Đó là mạng của Tề Dĩ Sâm, tôi còn có thể chọn sao?” Cũng chỉ mang chút tiếu ý nhàn nhạt, đôi mắt còn lạnh hơn cả băng, không hề lay động, không hề lưu luyến.
Không hề cuồng loạn, ngay cả phản kháng cũng không, không hề thương lượng, bởi vì những thứ này, cũng sẽ trở nên không còn đáng một đồng ngay khi trước mặt Tả Thành, cô đã tỉnh ngộ rồi. Chỗ duy nhất hơi xa xỉ hẳn là chỗ ẩn sâu trong đáy mắt, linh hồn thống khổ chỉ được cái vẻ bề ngoài đi.
Anh ta, cuối cùng cũng không chịu buông tha cho cô……
Giọng nói lạnh lùng như màn sương băng giá, lạnh đến thấu xương: “Giang Hạ Sơ, sau này không nên lộ vẻ mặt đau lòng vì người đàn ông khác ngay trước mặt anh như thế.” Giang Hạ Sơ cười khẩy, không thừa nhận không phủ nhận, sau đó, giọng nói yêu ma của Tả Thành tiếp tục vang lên, “Sẽ khiến anh muốn hủy diệt.” Trong đôi mắt anh là ngọn lửa như muốn phá tan trời đất, anh chưa bao giờ nói đùa, cũng không uy hiếp vặt vãnh.
Khóe môi Giang Hạ Sơ đông cứng, ngay cả cười cũng không thật.
Người đàn ông này đảo lộn cuộc sống của cô, muốn cuộc đời cô, bây giờ lại còn không chịu bỏ qua cho tâm tình của cô, cô trả lời lạnh lùng: “Nếu như có ngày đó, thì đừng mềm lòng.”
Đôi mắt sáng rực của anh tối đi, gò má như phớt qua một tầng sương ngày mùa thu, ngón tay trắng đẹp có màu giống như màu của khăn trải giường, nắm chặt lại, từng chút từng chút một.
Nếu thật sự có ngày đó, anh vẫn lại mềm lòng……
“Bắt đầu từ bây giờ, không nên ở chỗ anh không thấy được.” Anh rất hiếm khi ra lệnh.
“Tôi vẫn không có lựa chọn khác phải không?” Cô lại cười, gương mặt lạnh lùng như sương giá.
Tự do của cô, cuộc đời của cô, sau ngày hôm nay, đã là thứ của Tả Thành, cô nghèo túng tới nỗi ngay cả họ cũng không phải họ của mình rồi.
Tả thị Giang Hạ Sơ…… Nếu như là số mệnh của cô, vậy cô nhận.
7 giờ, Giang Hạ Sơ ở lại bên cạnh Tả Thành, ngồi trước cửa sổ, nhìn chậu chà là kia, vốn là hai người ít nói, bây giờ lại không có gì để nói, cho đến khi ánh tịch dương đã ngã về Tây, thì Tả Thành làm thủ tục xuất viện.
Cô không đi thăm Dĩ Sâm, không phải là không muốn, mà là không dám, cũng không thể, ngồi trong xe Tả Thành, nhìn cổng bệnh viện, bỗng trong lòng có một mảnh hư không.
“Khi nào Dĩ Sâm đi?” Mở cửa sổ xe ra, gió đêm thật mạnh, phất mái tóc của cô lên.
“3 giờ ngày mai.” Tả Thành trả lời, nhìn gò má của cô, lạnh lùng và u ám.
Giang Hạ Sơ chưa hề dời mắt, Q/Vũ l[q]đ@n vẫn nhìn về phía bệnh viện: “Tôi muốn tiễn anh ấy.”
Đầu ngón tay lướt qua mái tóc của cô, không giống như tính tình của Giang Hạ Sơ, mái tóc của cô rất mềm mại. Nhưng lại lành lạnh, có lẽ là do tiếp xúc với nhiệt độ ban đêm.
Rất lâu sau, Tả Thành mới trả lời: “Điều kiện tiên quyết, đi chung với anh.” Vũ: Giữ chặt quá.
Tả Thành nhượng bộ, nhưng mà nói điều kiện tiên quyết thì vẫn rất cương quyết.
Giang Hạ Sơ cười yếu ớt lạnh lùng, má lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện, nhìn Tả Thành: “Sau này tính nhốt tôi không?” Cô hỏi như nước chảy mây trôi.
Cô muốn phá hỏng kế hoạch, nhưng lại phát hiện, thật là giống với quy tắc của Tả Thành, “Việc này vốn là phi hiện thực.”
Tả Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, áng mây ráng chiều (màu tía) lộng lẫy, trong đôi mắt anh thì chỉ còn lại màu trắng và đen: “Không đâu.” Dời mắt, đôi mắt nhuốm màu tàn nhẫn vô ngần, “Nếu như em trốn nữa, thì bây giờ sẽ không thỏa hiệp, Tề Dĩ Sâm, anh sẽ không để cho anh ta chết.”
Tả Thành, cố gắng bắt bí uy hiếp, Tề Dĩ Sâm, quân trù mà này, thì Giang Hạ Sơ sẽ thua tan tác. Cô cười, ánh mắt còn rét lạnh hơn vầng trăng mới lên mấy phần: “Tốt nhất là cả đời cũng không được để cho anh ấy chết.”
Giang Hạ Sơ không uy hiếp, nhưng trong đôi mắt của Tả Thành cũng giăng kín bất an, người kia đáng ghét như thế, anh cũng không sợ người kia sẽ chết.
Đầu ngón tay quấn lấy tóc của cô, anh lướt qua thật nhẹ nhàng, không dám làm mạnh hơn, giống như lời anh nói, cũng rất cẩn thận: “Hạ Sơ, anh không còn cách nào khác, cho nên, cứ ở lại bên cạnh anh như thế, thiếu em cái gì, anh sẽ lấy hết mọi thứ của anh tới để trả.”