Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ

Vẻ mặt Hoa Thần tràn đầy khinh thường, trình độ vô lại của Lương Cảnh Hàn gần đây cậu mới hiểu rõ. Trước đây cứ nghĩ anh ta là hình mẫu lạnh lùng kiêu ngạo, cũng có chút bị hấp dẫn, còn định buông bỏ ý nghĩ sai trái mà quy thuận anh ta. Hoá ra là thể loại mặt người dạ thú. May mắn thật, nếu không lầm to rồi. Ném cho Lam Anh ánh mắt thương hại. Sau đó lấy hai chén, hai đũa chia một bộ cho Liễu Chi, nhàn nhạt nói:

“Ăn đi.”

Liễu Chi bối rối, hết nhìn Hoa Thần lại nhìn vợ chồng sếp tổng.

Lam Anh thương hoa tiếc ngọc, thấy cô gái nhỏ đáng yêu như sắp khóc, liền cười nói:

“Ăn đi em, chị đi lấy thêm chén đũa.” Xoay người lấy chén đũa, đột nhiên nghĩ ra một cách, cô nói:

“Chụp một tấm ảnh ăn uống vui vẻ của bốn người chúng ta, đăng tải trên trang cá nhân của một trong bốn người chúng ta là giải quyết được vụ ồn ào này rồi.”

Lương Cảnh Hàn cong môi, vẻ tán thưởng:

“Bà xã thông minh.” Mặc dù anh vẫn có khả năng giải quyết ổn thoả, nhưng nếu cô thích chơi đùa thằng nhóc này thì theo cô thôi. Ánh mắt Lương Cảnh Hàn hiện vẻ tính kế, anh rất ngứa mắt thằng nhóc này, Hà Lỗi dù là người có lỗi trước nhưng Hoa Linh bỏ đi có ngày nào được yên đâu, cũng bất chấp can ngăn của gia đình mà kết hôn, tận tâm yêu thương con trai, nhưng chưa bao giờ thằng nhóc này gọi bạn già của anh một tiếng cha. Nếu là con trai anh, khẳng định anh sẽ bóp mũi nó đến chết. Hừ. Anh nhìn Liễu Chi nói:

“Cô, mở mạng xã hội, khoá danh sách bạn bè lại, sau đó kết bạn với mấy người chúng tôi, rồi đăng đi.”

"Tôi... tôi đăng sao?” Liễu Chi hốt hoảng, lắp bắp.

“Ừ.” Anh gật đầu.

Lam Anh bối rối, cô đâu biết mạng xã hội của ‘Lam Anh’ chứ. Cô hơi liếc mắt nhìn Hoa Thần, thế nhưng thằng nhãi này không quan tâm đến, mặt lạnh tanh. Thật ra Hoa Thần cũng không biết, mạng xã hội gì đó của ‘Lam Anh’ vì toàn là người khác quản lý. Mà người khác này chính là Lương Cảnh Hàn.

“Ok, ngồi xuống chụp hình đi, cậu cười lên một cái Hà Lỗi cũng không sống thọ thêm được một năm đâu, yên tâm.” Lương Cảnh Hàn nhàn nhạt nói.

“Đăng thế nào đây?” Liễu Chi méo mặt hỏi.

“Để chị.” Lam Anh hứng trí bừng bừng soạn một dòng chữ đi kèm bức ảnh: “Sau cơn mưa, trời lại sáng, cảm ơn hai anh chị ‘trai tài gái sắc’ đã tài trợ chúng em một bữa ngon miệng.”

Khoé môi Liễu Chị run lên, nhận lại điện thoại, tag tên ba người bọn họ, sau đó đăng tải.

Cơm nước xong xuôi, Liễu Chi rửa chén, Lam Anh cắt gọt trái cây. Hai người đàn ông ra phòng khách ngồi đối diện, không khí lạnh lẽo. Hoa Thần vẫn nhớ rõ như in đoạn đối thoại của Hà Triết và Dương Ngọc Vân. Trong lòng buồn bực không thôi, lập tức đứng lên, bỏ vào phòng, ‘rầm’ một cái, cửa đóng lại.

Lương Cảnh Hàn mở tivi xem tin tức thời sự. Lam Anh bưng đĩa trái cây ngồi xuống cạnh anh. Liễu Chi rửa chén xong cũng không ra phòng khách, cắn môi ngồi ở bếp. Lam Anh gọi thế nào cũng không ra. Lương Cảnh Hàn rất hài lòng, rõ ràng cô nhóc này so với hai đứa nhóc kia thì hiểu chuyện hơn rất nhiều. Anh dịu dàng ôm eo vợ kéo sát vào người mình, chờ vợ đưa trái cây đến miệng.

Lát sau anh cầm điện thoại, lướt mạng xã hội. Quả nhiên, có người thắc mắc việc Hoa Thần nắm tay Lam Anh kéo đi. Anh nhếch môi, vẻ mặt tàn nhẫn, những ngón tay thon dài, lướt trên phím, bình luận: “Đôi trẻ hờn dỗi, liên luỵ đôi già.”. Sau đó, anh gọi điện cho Ngô Sâm.

Kết quả: Tối này, Đôi trẻ ở lại cùng nhau vui vẻ. Đôi già nắm tay nhau ra về dưới sự bao vây của cánh phóng viên và sự bảo hộ của lực lượng bảo vệ. Trước khi tiễn vợ chồng họ Lương ra cửa, Hoa Thần mặt lạnh tanh, giơ ra ngón tay giữa. Lương Cảnh Hàn cười đến vui vẻ, ôm vợ ra về. Lam Anh nhìn Liễu Chi và Hoa Thần nhẹ giọng nói:

“Tạm biệt.” Cô rất áy náy, cô bị họ Lương lấy sắc ra dụ dỗ làm chuyện xấu, có hận có thù thì cứ nhắm vào chồng cô đi.

“Cút.” Hoa Thần phun ra một chữ sau đó đóng sầm cửa lại.

Liễu Chi cảm nhận sâu sắc thế nào là lòng người hiểm ác. Vợ chồng sếp tổng là trời sinh một đôi.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...

“Em sao vậy?” Thấy vợ trẻ từ khi nhận điện thoại đến giờ vẫn luôn thất thần, Hà Triết nhíu mày, chả lẽ vì Diệp Lam Anh?

“Không sao, đi đường xa nên có chút mệt mỏi.” Dương Ngọc Vân nhỏ giọng nói, sau đó xoay người đưa lưng về phía Hà Triết.

Chị ấy sao bỗng dưng gọi cho cô nhỉ? Lẽ nào suy nghĩ thấu đáo rồi? Chắc không phải đâu. Nghĩ lại hiện tại cô đã là phụ nữ có chồng, chị ấy cũng vậy, phải làm thế nào đây? Đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay ôm lấy cô, kéo cô vào lồng ngực ấm áp, bất chợt xua bớt đi cái rét cắt da cắt thịt của Hà Thành vào những tháng cuối năm. Cô nằm yên lắng nghe hơi thở của hai người, lắng nghe nhịp tim của anh của cô đều đang đập thình thịch. Bất chợt cảm thấy bàn tay kia bắt đầu di chuyển hướng lên ngực, vỗ về, xoa nắn. Cái gậy cứng rắn cách lớp quần áo đang chĩa vào mông cô. Dương Ngọc Vân đen mặt, không chút khách khí, dùng sức thụt trỏ vào bụng anh, đừng nhìn bề ngoài như búp bê nhỏ của cô mà lầm tưởng. Con cháu nhà tướng sao có thể vô dụng được chứ.

“Em muốn mưu sát chồng hả?” Hà Triết ăn đau, nghiến răng nói.

“Cất quả dưa chuột vào và ngoan ngoãn ngủ đi.” Cô lạnh giọng nói.

"....."

Hà Triết cảm thấy tủi thân vô cùng, sau khi ký giấy kết hôn, con nhóc này tự cho mình không còn là tội phạm cưỡng hiếp nữa, liền quay sang bạo lực gia đình với anh. Bên ngoài vẫn luôn nhu thuận, bên trong chỉ anh mới thấu, thật là đắng CMN lòng. Anh yếu ớt hỏi vợ:

“Bà xã, em định bắt anh dùng tay đến khi nào?”

“.....”

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Trái ngược với đồng chí Hà Triết. Sếp tổng họ Lương hiện tại đang rất hưởng thụ cảm giác của hoàng đế. Hai người ngồi trong bồn tắm, Lương Cảnh Hàn híp mắt vẻ mặt vui sướng khi được vợ cọ lưng.

“Dùng lực một chút.”

“Pi xà, ngài thấy như vậy có được chưa ạ?”  Lam Anh vừa phục vụ vừa âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh, liên tục liệt kê những cái tên phù hợp với anh: Lương Vô Lại, Lương Lưu Manh, Lương Bại Hoại, Lương Yêu Nghiệt, Lương Phúc Hắc, Lương Đen Tối, Lương Dâm Tặc,..

“Tốt, tốt, lát nữa trẫm cho nàng chết toàn thây.” Lương Pi Xà cong môi.

Bờ mịa ó, cô không thể không ngoan ngoãn, tên này thủ đoạn vô biên, sau mỗi lần đại chiến, y như rằng hôm sau thằng nhãi này sẽ càng sinh long hoạt hổ, còn cô sẽ mệt như một con chó. Vì ngày mai phải đi quay nên cô cần hầu hạ thằng nhãi để lát nữa sẽ được thủ hạ lưu tình.

Đang suy nghĩ, đột nhiên, Lương Cảnh Hàn xoay người, đối diện với cô, cong môi cười, ôm lấy cô, dùng khăn giúp cô lau người, cắm điện sấy tóc. Xong việc, anh dán môi sát tai cô, cất giọng trầm khàn, mị hoặc nói:

“Bà xã, ân tình cọ lưng của em thật là cao tựa thái sơn, anh chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

Bị đẩy ngã xuống giường, đồng chí Lam Anh lúc này đầu tóc xoã ra, có chút rối loạn, trần trụi nằm trên giường như một con cừu non chờ con sói đến ăn thịt. Cô rất muốn nói: “Xin anh đừng lấy oán báo ân” nhưng cô bị sắc dụ, vô cùng không có tiền đồ mà nhếch môi cười quyến rũ, trong mắt tràn ngập háo hức chờ mong.

Lương Cảnh Hàn kéo chân cô mở rộng ra, vươn lưỡi liếm lên chỗ đùi trong non mềm, bất ngờ há miệng cắn một cái, chỗ bị cắn lập tức đổi sang màu đỏ, cơ hồ rơm rớm máu.

“A, mẹ kiếp, báo ơn cái mông,..” Đau chết cô rồi.

Anh nhếch môi, đáy mắt tràn ngập ý cười và dục vọng. Bàn tay chuyển đến hoa huy*t, vuốt ve, từ từ đâm ngón tay vào hoa tâm, càn quấy tới lui, khiến cô ngâm nga rên rỉ.

“Bà xã quả nhiên nhạy cảm.” Giọng anh đầy từ tính như có ma lực khiến cô cảm thấy mình sắp gây lũ lụt rồi. Cô khó chịu, tay chân bắt đầu đấm đá loạn xạ. Lương tổng đã có sự chuẩn bị, anh nhếch mép, bắt lấy hai tay cô kéo qua đầu trói lại bằng một sợi dây mềm thắt vào đầu giường. Tách hai chân cô ra, hoa huy*t đỏ tươi, non mềm, ướt át hiện lên trần trụi trước mắt anh.

“Ông xã, chúng ta thương lượng một chút đi.” Lam Anh cười ngọt ngào, cố gắng cứu vớt chính mình.

“Thương lượng thế nào?” Anh vừa nói vừa lấy mãnh thú đang trướng lên cực đại, hung hăng cắm vào hoa huy*t. Sau đó, đỡ hai chân cô lên quấn qua hông anh. Ngắm chuẩn từng phát, từng phát. Đủ nhanh. Đủ mạnh. Đủ sâu. Đưa người chưa kịp mở miệng thương lượng lên cao trào đầu tiên.

Nghe tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ mê hoặc của vợ, anh đưa tay xoa nắn hai bánh bao trắng mịn trên ngực cô, há miệng ngậm lấy đỉnh hồng dùng răn lưỡi trêu chọc khiến người dưới thân kêu lên khe khẽ, thở gấp càng khiến cho bộ ngực phập phồng lên xuống mê người. Anh chuyển môi dán lên đôi môi hồng đang hé mở, đầu lưỡi linh hoạt đi vào khoang miệng cô, Lam Anh rất phối hợp đưa lưỡi nghênh đón anh, day dưa triền miên đến khi cảm thấy không thể thở nữa mới rời nhau ra. Lương Cảnh Hàn hôn lên cổ cô, cắn nhẹ vành tai mẫn cảm khiến cô run rẫy, một tay vuốt ve bầu ngực, một tay cầm lấy mãnh thú đang nổi gân xanh ma sát lên hoa huy*t ẩm ướt trơn trượt, sau đó nhắm ngay cửa động, hơi đè xuống, động thắt lưng đâm vào trong hoa huy*t. Lam Anh cảm thấy con mãnh thú này giống như càng ăn càng no, lớn đến mức cô cảm thấy mỗi một nếp gấp trong hoa huy*t cũng phải căng ra để nghênh đón. Anh còn đang chậm rãi cố nhét hết phần còn lại vào trong cô. Đau đớn và khoái cảm mãnh liệt khiến cô không nhịn được mà phóng đãng kêu rên:

“A...không....đừng... ông xã.. đừng...a... đi vào nữa... quá lớn....a....” Hai chân cô vô thức dang rộng ra, để anh có thể dễ dàng đi vào.

“Bà xã...chậc quá....em sắp xiết chết anh rồi.”

"Cảnh Hàn....Aaaa.. quá... lớn rồi...aaaa...”

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, cong môi cười, vẻ mặt đắc ý:

“Đừng khen anh, anh bị kích thích sẽ càng lớn hơn nữa đó.” Dứt lời anh nhấn người đâm mạnh vào, rốt cuộc cũng cho vào toàn bộ. Bên trong cô khít khao hút lấy anh, khiến cho anh sung sướng đến phát cuồng, anh thở dài sảng khoái. Bắt đầu ra vào theo tiết tấu ba cạn một sâu, khiến cho người dưới thân nhịn không được ưỡn eo lên, kêu rên đến khàn cả giọng....Cao trào lần nữa nhưng con mãnh thú dường như không có ý định rút lui, vẫn to lớn, vẫn cứng rắn, vẫn nóng bỏng, vẫn cuồng nhiệt rút ra đâm vào rồi lại rút ra đâm vào. hoa huy*t nhiều lần cao trào mẫn cảm cực độ bị đâm đến run rẩy, cao trào cứ hết lần này đến lần khác thay nhau đến như sóng xô bờ, cô nức nở rên rỉ đến khàn giọng mà đồng chí Lương Cảnh Hàn vẫn chăm chỉ giúp cô lướt sóng.....

“......”

[Lời người viết truyện : Đoạn này phải lược bớt mấy chục ngàn từ, vì sợ ngân hàng máu quốc gia cạn kiệt vì phải tiếp máu cho các bạn.]

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

Thời gian: Buổi sáng.

Địa điểm: Phòng Vip ở Nice.

Trên cái ghế đệm màu trắng sữa. Người đàn ông đang ôm một người phụ nữ trẻ tuổi. Yên tĩnh. Họ trần trụi. Họ đang ngủ. Quần áo rơi đầy trên mặt đất. Mùi hương hoan ái thoang thoảng. Tối qua nơi đây có vẻ rất kịch liệt.

"Ưm..” Người phụ nữ mơ màng mở mắt. Hoảng sợ hét lên một tiếng, vùng khỏi tay người đàn ông, suýt té khỏi ghế, may mắn là người đàn ông bắt kịp tay cô ấy kéo trở về. Nhìn rõ gương mặt người đàn ông, người phụ nữ run lên lên cái, cúi thấp đầu nhỏ giọng:

“Thầy.”

Người đàn ông trên mặt tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy những vết hồng hồng hình quả dâu chói lọi trên làn da trắng nõn thì ánh mắt sâu thêm một chút, nuốt nước miếng.

Người phụ nữ như lấy hết dũng khí để hỏi vấn đề mình thắc mắc:

“Tại sao thầy lại ở đây?”

“Vậy em muốn ai đang ở đây?” Người đàn ông híp mắt nguy hiểm chất vấn ngược lại.

“Em...” Người phụ nữ cắn môi, không biết phải nói gì.

“Đồng Ngân Vy, em giỏi lắm, dám đến những nơi như thế này. Nói, đến đây làm gì?” Giọng nói tức giận không che giấu. Con mẹ nó, nếu không phải tình cờ nhìn thấy cô, thì tối qua thằng khốn đó sẽ... tức chết anh. 

“Tìm 419.” Đồng Ngân Vy cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.

“419 là cái thể loại gì?” Dương Kỳ Phong nhíu mày. Cô gái này gần đây luôn rất kỳ lạ, cứ như biến thành người khác vậy, ở trường kết giao thêm rất nhiều bạn, còn là số lượng giống đực chiếm số đông nữa chứ. Gặp anh còn nhìn với ánh mắt bình thường khiến anh thấy bất thường. Thay đổi cách ăn mặc từ giản đơn sang quyến rũ, hôm qua lại còn mặc đồ vừa ngắn, vừa bó, vừa hở, trên mặt còn tô son điểm phấn, đi đến mấy nơi phức tạp như vậy, còn say khướt bị bỏ thuốc nữa chứ. Bà mịa nó, nhớ đến là thấy khó chịu rồi.

Đồng Ngân Vy cảm thấy cả người ê ẩm hạ thân vừa rát vừa xót, cảm giác khó chịu này nhắc nhở cô, tại sao cô lại phải sợ Dương Kỳ Phong. Chị Lam Anh từng nói. ‘Làm người nhất định phải mặt dày, nếu mặt dày làm gì cũng thành công.’ Một người mặt dày thì sợ cái gì, xấu hổ cái gì chứ? Chẳng phải mấy ngày nay cô làm rất tốt sao? Đột nhiên quên mất. Cô ngẩng đầu, ưỡn ngực, dựa theo vẻ mặt thản nhiên của Lam Anh mà phát huy, cong môi cười nói:

“Em đến tìm tình một đêm giải trí. Tình cờ thật, thầy cũng vậy hả?” Dứt lời cúi người nhặt quần áo, từ từ mặc vào.

Dương Kỳ Phong nhìn hành động ưỡn ngực của cô, bộ ngực sữa theo đó hơi đong đưa, vểnh lên cao như mời gọi. Lại còn cười như yêu nghiệt vậy, anh cảm thấy hạ thân nóng lên. Sau đó lại nghe cô trả lời thì bốc lửa, không phải lửa dục mà là lửa giận. Anh nghiến răng, nghiến lợi gọi:

"Đồng, Ngân, Vy.” 

“Thầy yên tâm, em không để ý đâu.” Cô thản nhiên nói, sau đó đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo. Nhìn người đàn ông đang đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán giật liên hồi, cô vui vẻ nhếch môi nói:

“Em về trước, tạm biệt thầy.” Sau đó ngẩng đầu, ưỡn ngực, xoay người lắc mông rời đi. Quả nhiên mấy chuyện làm tình này khiến người ta đau muốn chết. Đau đến tận tim! Rõ ràng cô muốn dùng cách này để quên anh, cớ sao ông trời lại trêu ngươi như vậy. Tình đầu đã khó quên, giờ lại là người đàn ông đầu tiên, cô phải làm sao đây? Dì nói xong thủ tục ly hôn, dì sẽ trở về bên anh, cô phải đối mặt với hạnh phúc của bọn họ thế nào đây?

“Đứng lại, em dám bước ra khỏi đây thử xem.” Giọng nói trầm khàn giận dữ gần như hét lên.

Đồng Ngân Vy là học trò giỏi của sư phụ Lam Anh, cô lập tức vứt vẻ mặt đau đớn lẫn chua xót, xoay người, nhìn Dương Kỳ Phong, nhếch môi cười, giọng nuối tiếc:

“Thầy là người em kính trọng, nhưng cũng phải nói thật. Kỹ thuật quá kém, thôi, coi như em xui xẻo.” Dứt lời bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, cô ôm ngực nghe tim đập loạn xạ, vừa rồi sợ thật.

Dương Kỳ Phong vẫn bị mấy chữ ‘Kỹ thuật quá kém’ đánh cho mất hồn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chạy mất. Hơn ba mươi năm sống trên cõi đời, đây là lần đầu tiên cảm nhận được câu: Ngũ vị tạp trần. Cô gái kia luôn ma sát ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải vào nhau, rõ ràng là biểu hiện hồi hộp và lo sợ muốn chết mà giả vờ mạnh miệng, cách nói chuyện này... Diệp Lam Anh, cô ta dám dạy hư phụ nữ của anh. Đồng Ngân Vy em được lắm, dám khiêu khích giới hạn của tôi, xem tôi trừng trị em thế nào.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

Thời gian: Buổi sáng.

Địa điểm: Nhà Hoa Thần.

“Hoa Thần, anh không thể đi. Hôm nay có lịch quay và lịch sự kiện.” Liễu Chi kiên quyết, liều mạng giữ chân cậu.

“Tránh ra.” Hoa Thần bực bội, lạnh giọng quát.

“Không, hôm nay thế nào anh cũng không thể đi, gần đây báo chí xem anh là tiêu điểm, anh không thể cảm tính như vậy.”

Liễu Chi luôn cúi đầu, cắn môi, im lặng, nhát gan hiện tại giống như một chiến sĩ vậy, thề chết không sờn lòng vậy. Đột nhiên khiến Hoa Thần có chút bất đắc dĩ.

"Tôi phải đi gặp một người quan trọng nhất đời tôi, cô làm ơn, tránh đường đi, sắp đến giờ bay rồi. Xem như tôi xin cô đi.” Hoa Thần thề đây là lần đầu tiên trong đời cậu cầu xin ai đó.

“Em đi với anh.”

“Cô không có vé. Đừng làm mất thời gian.” 

“Em có.”

“.....” Hoa Thần nghi ngờ phòng cậu có đặt camera giám sát nếu không thì tài khoản hoặc điện thoại bị giám sát. Cô gái này rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước. Phương án một khuyên ở lại, nếu không được thì chuyển sang phương án hai là cùng đi. 

“Cô có vạch ra phương án ba hay không?” Hoa Thần giễu cợt.

“Em đã nghĩ sẽ đánh ngất anh.” Liễu Chi thành thật khai báo.

“.....” F**k!!! Quả nhiên là có phương án ba. Quả nhiên không nên xem thường cô trợ lý nhỏ này. Quả nhiên bị chọc giận nhưng không thể phát tác.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Tin nóng nhất: Nam thần Hoa Thần hẹn hò trợ lý.

Câu hỏi nóng nhất: Liệu có phải đây là một chiêu Pr cho bộ phim mới của họ?

Người đang nóng nhất: Đạo diễn Trương Nham.

“Dương Kỳ Phong; Diệp Lam Anh; Hoa Thần ba người tốt nhất là cho ông đây một lý do chính đáng cho sự vắng mặt ngày hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui