Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ

Bạch Phi Nhi từ từ mở mắt, ả nhíu mày, mùi thuốc khử trùng nồng đậm, là bệnh viện sao? Chưa chết, hahaha, rốt cuộc ả vẫn chưa chết! Mụ già khốn kiếp, chờ ả khoẻ lại chắc chắn sẽ khiến cho mụ điên đó sống không yên.

Ả bỗng cảm thấy mệt mỏi, hai mắt ả khép lại, đoạn ký ức kia lại ùa về. Hôm đó sau khi quay xong, ả nhận được tin nhắn của vị đại gia bất động sản hiện đang là kim chủ của ả. Ông ta hẹn ả đến một khách sạn sang trọng. Ả có chút hoài nghi, bởi lẽ hai người bọn họ thường hẹn nhau đến căn hộ cao cấp ông ta chu cấp cho ả mới phải. Cuối cùng ả vỡ lẽ, con heo này là muốn thay đổi một chút để khơi cảm hứng! Ả nhếch mép khinh thường sau đó lại gửi một tin nhắn ngọt ngào cho lão rồi tức tốc đến nơi hẹn! Kết quả, ả bị người ta cho người tổ chức đánh ghen một cách tàn nhẫn. Năm sáu người đàn ông khoẻ mạnh túm lấy ả, còn tranh thủ nắn bóp, sờ mó các kiểu, mụ vợ già của lão đại gia thì hùng hổ xong lên túm tóc ả, tiếp đó từng cái tát như trời giáng rơi xuống, mặc cho ả gào khóc, van xin, bọn họ chẳng chút để tâm thương xót. Mụ già lấy cái bình hoa trên bàn, đập lên đầu ả, ả cảm thấy đau đớn đến tối cả mặt, cảm giác máu bắt đầu túa ra, ướt hết cả mái tóc, chảy xuống khoé môi vừa tanh vừa mặn. Không dừng lại ở đó, mụ còn tàn nhẫn cầm lên mảnh sứ bể sắc nhọn, từng chút từng chút một vẽ lên mặt ả, ả đau đớn, nhưng không còn chút sức lực nào để hét nữa. Trong tiếng đay nghiến: 

“Xem mày còn dùng khuôn mặt này để quyến rũ chồng người ta nữa không? Lột quần áo con điếm này ra cho tao.”

Mười giây sau, Bạch Phi Nhi trần truồng, người bê bết máu, tóc tai lộn xộn cũng bị máu làm cho bết dính lại, ả thở thoi thóp, những tưởng đã qua. Nhưng không, mụ già vẫn tiếp tục lệnh cho hai tên đàn ông kéo hai chân ả về hai phía, sau đó mụ lôi ra một nắm ớt tươi, mang bao tay vào, mụ híp mắt nhìn ả, ánh mắt tàn nhẫn, khiến lòng ả lạnh lẽo.

“A…Aaaaa” Cùng với tiếng la hét của ả, mụ xé toạt, xé nát mấy trái ớt, rồi dúi cả vào bộ phận nhạy cảm giữa hai chân ả, dường như vẫn chơi chưa đủ, mụ nhìn ngó xung quanh, rốt cuộc tìm được một cái móc quần áo, mụ cười hề hề, chậm rãi đưa phần đầu móc nhọn vào hạ thể của ả, nghiến răng mà vừa ngoáy vào bên trong. 

Năm sáu người đàn ông nhìn thấy máu từ hạ thể Bạch Phi Nhi tuông ra thì chợt lạnh sống lưng. Ai cũng cảm thấy: Đàn bà khi ghen vô cùng đáng sợ!

“Bà chủ, tiếp tục như vậy, cô ta sẽ chết đó.. chúng ta… chúng ta..” Một người đàn ông lo lắng nhắc nhở.

“Chết?Tốt, con điếm này nên chết mới phải. Vì cô ta, vì cô ta mà lão già ấy hành hạ vợ con, vì cô ta mà lão suýt nữa đã giết chết tôi, con trai tôi, đáng lẽ năm sau thì có thể sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, vì cứu tôi mà ngã cầu thang chết. Một gia đình êm ấm, vợ chồng chúng tôi đồng cam cộng khổ xây dựng nên sự nghiệp hiện tại, chỉ vì một con điếm mà tan nát tất cả, con điếm này có chết một vạn lần cũng chưa hết tội!”


Nói xong, mụ nhanh chóng lôi ra một con dao, hung hăng đâm vào tim ả, vừa đâm vừa gào:

“Đi, đi xuống địa ngục mà tìm ông ấy rồi tiếp tục dan díu với nhau đi!”

Bạch Phi Nhi trợn mắt, mất dần hơi thở.

Năm sáu tên đàn ông thấy vậy bỏ chạy táng loạn.

“Bà xã..có phải em không?”

Bạch Phi Nhi cảm giác được có người lay ả. Giống như người sắp chết đuối vớ được…phao cứu hộ, ả chợt tỉnh cơn mê. Nhìn thấy người ngồi trước mặt, đang nhìn ả với ánh mắt đầy lo lắng, ả ngạc nhiên không thôi. Lương tổng sao lại nhìn ả bằng ánh mắt ấm áp như vậy? Rất nhanh ả lấy lại bình tĩnh, bằng kinh nghiệm của một diễn viên, ả hướng ánh mắt nhìn Lương Cảnh Hàn nở một nụ cười yếu ớt

“Bà xã, em tỉnh rồi phải không? Anh có đang nằm mơ không?” Giọng nói Lương Cảnh Hàn chứa đầy kích động.


Lương tổng gọi ả là bà xã, ả có đang nằm mơ không? Mặc kệ là mơ hay thật, trước hết cứ hưởng thụ ánh mắt ấm áp này thôi. Phải biết rằng Lương tổng là giấc mơ của ả, nhưng trước giờ ả luôn biết tự lượng sức mình, Lương Cảnh Hàn trước nay chưa bao giờ nhìn lại ả, cho dù cả trong và ngoài nước có vô số người hâm mộ ả, hay ả là nghệ sĩ dưới trướng của công ty anh, thì Lương Cảnh Hàn anh vẫn là người duy nhất chả bao giờ nhớ ả là ai.

Nghĩ đến đây, ả thấy sống mũi mình cay cay, ở khoé mắt, từng chuỗi hạt nước rơi ra, thấm đẫm cả chiếc gối bệnh nhân màu trắng toát.

Lương Cảnh Hàn nhẹ nhàng đưa tay lên, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt ấy.

Bạch Phi Nhi đột nhiên bật dậy, ôm chầm lấy Lương Cảnh Hàn, chỉ sợ đây là giấc mơ và sự dịu dàng của anh sẽ biến mất:

“Hàn, em yêu anh, rất, rất yêu anh!” Rốt cuộc, rốt cuộc ả cũng nói lên được lời mà từ lâu ả muốn nói.

Lương Cảnh Hàn nhíu mày, ánh mắt chuyển động, nhẹ nhàng đẩy người trong lòng ra, cười nói:

“Xem em kìa, khóc đến như vậy, em cảm thấy trong người thế nào, có thấy khó chịu ở đâu không?”


Bạch Phi Nhi đỏ mặt, e lệ lắc đầu. Nhớ đến bản thân vừa rồi kích động, thì hơi lo lắng, ả lo mình như vậy sẽ không xinh đẹp trong mắt Lương Cảnh Hàn. Lại nhớ đến việc ả đã bị rạch mặt? Mặt của ả bây giờ có phải rất đáng sợ không?

“Em..em vào nhà vệ sinh một lát.” Ả dịu dàng, e thẹn nói.

“Anh đỡ em.” Lương Cảnh Hàn cẩn thận đỡ ả xuống giường, đưa ả đến tận cửa nhà vệ sinh, sau đó kiên nhẫn đứng chờ.

Cho đến khi bước vào nhà vệ sinh, trông thấy gương mặt vô cùng quen mắt hiện lên trong gương thì hoảng loạn. Ả biến thành Lam Anh rồi! Thảo nào toàn thân ả trừ cảm giác không có sức lực thì hoàn toàn không có cảm giác đau đớn nào cả. Chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng của ả rồi. Mất một lúc lâu ả mới lấy lại được bình tĩnh. Ả nghĩ như vậy chả phải rất tốt đẹp sao, trời mới biết ả ghen tỵ với Lam Anh đến sinh hận như thế nào, giờ thì tốt rồi, bây giờ ả không phải đỏ mắt ghen tỵ nữa, ả sẽ có cả, tiền bạc, danh vọng và cả Lương tổng. Hahaha.

Khi Bạch Phi Nhi mở cửa bước ra, vẫn trông thấy Lương Cảnh Hàn nhẫn nại đứng chờ ở cửa, lòng ả dâng lên một dòng ấm áp.  Lương Cảnh Hàn cẩn thận đỡ ả lên giường, sau đó anh chăm chua nhìn ả, nhìn đến ả đỏ cả mặt, e thẹn cúi đầu cười tủm tỉm.

Lúc ả cúi đầu, Lương Cảnh Hàn khẽ nhíu chặt mày lại, ánh mắt anh trầm xuống, bàn tay nắm chặt lại.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hà Triết mặc blouse trắng bước vào, sau khi thăm khám thì hỏi thăm một chút, anh có cảm giác Lam Anh có chút là lạ, nhưng không nói được là lạ ở chỗ nào. Cuối cùng, nói vào câu khách khí với Lương Cảnh Hàn rồi rời đi, bà xã anh bảo lát nữa sẽ đến thăm Lam Anh, anh còn phải nhanh chân về nhà tự mình đón bà xã nữa.

Hà Triết rời đi, trong phòng bệnh còn lại hai người, trái tim Bạch Phi Nhi đập loạn xạ, đứng trước Lương Cảnh Hàn, ả bỗng trở nên luống cuống, bao nhiêu kỹ năng quyến rũ giờ phút này bỗng nhiên quên sạch, chỉ biết len lén nhìn anh, khi ánh mắt hai người chạm nhau ả lại cúi đầu đỏ mặt e thẹn. 

Một lát sau, người giao thức ăn đến, Lương Cảnh Hàn thôi không nhìn ả nữa, từ từ đứng lên, mở cửa, nhận thức ăn rồi ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu bày từng món ra bàn.


Một thố cháo trắng toả khói nghi ngút, trong làn khói thoang thoảng hương lá dứa. Xung quanh là tám món ăn kèm: Kim chi, chà bông, thịt băm, trứng muối, trứng bắc thảo, đậu hủ xào gừng, tôm ram và bánh quẩy. Tất cả đều nóng hổi thơm lừng, bắt mắt.

Lương Cảnh Hàn cẩn thận quan sát biểu cảm của người trên giường, chỉ thấy Bạch Phi Nhi dịu dàng nở một nụ cười tiêu chuẩn. Anh chợt thấy lòng lạnh băng, giọng không chút cảm xúc:

“Lại đây.”

Nhận ra cảm giác người kia mất hứng, Bạch Phi Nhi xốc lại tinh thần, dịu dàng đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.

“Em ăn đi.” Lương Cảnh Hàn điềm tĩnh nói.

“Anh ăn cùng em đi, nhiều như vậy, người ta ăn không hết đâu.” Bạch Phi Nhi ngọt ngào nói, cố ý cọ cọ bộ ngực trên cánh tay Lương Cảnh Hàn.

“Trước khi đến đây anh đã dùng bữa, cái này là của em. Ăn đi, cẩn thận kẻo bỏng.”

“Vâng.” Bạch Phi Nhi vui vẻ, cầm lấy muỗng, khoáy khoáy cháo, từ tốn lịch sự, ăn từng muỗng. Chưa đến nửa thố cháo, thức ăn cũng không vơi đi, ả đã nhẹ nhàng lau khoé miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận