Ngày hôm sau.
Đoàn người Giang Minh Chiêu liền phải rời đi, cặp song sinh kéo Giang Tiểu Nhị bọn họ không nỡ buông ra: "Lần sau các ngươi lại đến chơi, tới mùa đông, chúng ta còn đi vào núi bắt gà rừng."
"Được." Giang Văn gật đầu.
Giang Tiểu Nhị nhìn sang Đại Bảo, lại nhìn về tiểu thúc nhà mình, bĩu môi nói lầm bầm: "Tiểu thúc, ta không muốn trở về."
Âm thanh quá nhỏ, Giang Minh Chiêu không nghe rõ: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ta không muốn trở về, ta muốn ở chỗ này chơi." Giang Tiểu Nhị lớn tiếng nói.
Giang Minh Chiêu nhíu nhíu mày: "Ngươi ở chỗ này chơi? Làm sơn đại vương? Không đọc sách? Cẩn thận nương ngươi cầm roi quất mông ngươi!"
Giang Tiểu Nhị biến sắc, lập tức che mông, nhưng vẫn là theo lý cố gắng: "Ở đây cũng có thể đọc sách, tỷ phu Đại Bảo khai giảng đường."
Giang Minh Chiêu xụ mặt: "Vậy cũng không được."
Giang Tiểu Nhị đều sắp muốn khóc: "Vì sao không được."
"Bởi vì tỷ phu Đại Bảo chỉ thay mọi người dạy vỡ lòng, ta nghe Đại Bảo nói ngươi đã học được tứ thư? Quản chi là không có cách dạy ngươi." Tống Tân Đồng nói.
Đâu ra không thể dạy a? Lục Vân Khai thế nhưng đã thi tú tài rồi, tứ thư ngũ kinh gì đó sớm đã học thuộc làu.
"Như vậy à?" Giang Tiểu Nhị vẻ mặt thương tiếc, mặc dù hắn ham chơi, nhưng vẫn biết là phải đọc sách.
Tống Tân Đồng cười cười: "Không bằng chờ lần sau tiểu công tử nghỉ lại đến, đến lúc đó cũng có thể ở lâu một chút, đến lúc đó để Đại Bảo bọn họ lại dẫn ngươi đi lên núi bắt gà rừng, thế nào?"
"Vậy được rồi." Giang Tiểu Nhị mếu máo, thu hồi tư thế sắp khóc.
"Được rồi, lên xe ngựa đi." Giang Minh Chiêu dẫn hai đứa bé ra ngoài, nhưng Giang Tiểu Nhị bọn họ thỉnh thoảng vẫn là quay đầu lại: "Đại Bảo, ngươi đợi lần sau chúng ta đến."
Đại Bảo khô cằn nói: "Được."
Tiểu Bảo phất phất tay: "Nhất định phải tới."
"Được." Giang Tiểu Nhị rất không nỡ đi về phía trước, leo lên xe ngựa sau lại thò đầu ra từ cửa sổ xe, lớn tiếng hỏi: "Lục phu nhân, đã xếp gà rừng chúng ta đi săn được chưa?"
Tống Tân Đồng không khỏi cười, hai vị Giang tiểu công tử còn nhớ mãi không quên với hai con gà rừng kia đâu, bị vặt lông rồi còn không quên lấy dây thừng làm kí hiệu, sợ bị cầm nhầm: "Xếp rồi, để ở trong rương phía sau."
Giang Tiểu Nhị nói cảm ơn: "Cảm ơn Lục phu nhân."
"Không cần cảm ơn, các ngươi thuận buồm xuôi gió." Tống Tân Đồng nhìn theo đoàn người đánh xe ngựa ra thôn, quay người nhìn cặp song sinh hai mắt đỏ hồng: "Hai đứa khóc?"
Đại Bảo mạnh miệng: "Không có."
"Không nỡ?" Tống Tân Đồng lại hỏi.
Tiểu Bảo gật đầu: "Rất lâu không thấy được."
"Không có việc gì, chờ mấy đứa nghỉ, bọn họ không đến, chúng ta liền đi Lĩnh Nam thành tìm bọn hắn." Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu hai cậu, đột nhiên cảm thấy hai cậu cao hơn rất nhiều, năm ngoái vẫn chỉ tới bên hông nàng, năm nay sắp cao bằng vai nàng, nhìn thật là nhanh.
"Hai đứa nên đi đọc sách."
"A...!lại phải đọc sách." Cặp song sinh trên miệng mặc dù rất bất mãn nhưng vẫn là rất nhanh chạy về phía phòng học, bởi vì hôm qua lúc đi săn còn xảy ra nhiều chuyện nhá, bọn họ phải nói tốt với Cẩu Đản Nhi bọn họ một câu.
Chờ sau khi Lục Vân Khai đi phòng học giảng bài, Tống Tân Đồng đem thịt dê cùng thịt hươu còn dư lại trong bếp đều đặt trong hầm băng, còn có không ít xương, xương này đều lấy đến nấu canh, so với xương đầu heo dinh dưỡng hơn rất nhiều.
Mà dư lại gần chừng 100 cân thịt lợn rừng, Tống Tân Đồng phân chia, lưu lại mấy cân thịt, còn lại để Đại Nha đưa đi cho thôn trưởng 10 cân, thịt dư lại và nội tạng các loại sẽ đưa đi xưởng cùng chuồng gà phía sau, như vậy cũng tiết kiệm được tiền mua thịt mấy ngày.
Cách ngày liền là ngày tắm ba ngày của em bé Tạ gia.
Tống Tân Đồng và Lục mẫu cùng đi Tạ gia, đưa cho tiểu Tạ Quân hai cái vòng đeo chân phân lượng rất nặng: "Để ta đeo lên cho tiểu Quân Quân ngươi."
Tạ thẩm ôm đứa bé nhẹ tay lắc la lắc lư: "Thiết Đản Nhi chúng ta cảm ơn Tân Đồng thẩm."
"..." Lập tức từ tỷ tỷ biến thành thẩm, mẹ ơi, ta mới 17 tuổi a! Tống Tân Đồng nhịn xuống chua chát dưới đáy lòng, nhẹ nhàng sờ sờ hai má đứa bé đã dưỡng trắng nõn: "Sao thẩm lấy cái tên thế này cho nó?"
"Tiện danh dễ nuôi!" Thu bà tử ba hai cái bao đứa bé lại, sau đó đưa cho Tống Tân Đồng: "Tân Đồng ngươi thử xem, luyện tay nhiều một chút, đến lúc đó cũng không hoảng hốt."
Tống Tân Đồng nhìn đứa trẻ bị nhét vào lòng, đáy lòng đặc biệt khẩn trương, nhưng vẫn là cố nén khẩn trương, nhẹ nhàng hoạt động một cái tư thế: "Như vậy được chứ?"
"Có thể." Hà nhị thẩm nói: "Xem còn có hình có dạng."
Lục mẫu nhẹ nhàng kéo tay Tống Tân Đồng, để cho nàng có thể ôm được càng ổn thỏa một chút, sau đó khoa tay múa chân nói: "Con có thể ôm một tay, tay kia có thể nhẹ nhàng sờ sờ hai má nó."
"Như vậy?" Tống Tân Đồng dọn ra một tay, nhẹ nhàng sờ sờ hai má đứa trẻ: "Ta có thể làm được?"
"Có thể được có thể được, chính là như vậy." Hà nhị thẩm cười vang lên: "Tân Đồng học có hình có dạng, vừa nhìn chính là người muốn làm nương."
"Ha ha ha..."
Vạn Hồng ôm đứa bé đã sắp nửa tuổi, trêu ghẹo nói: "Không phải sao, động tác nhưng dịu dàng."
"Lời này tẩu tử nói, ta vẫn rất dịu dàng hiền thục." Tống Tân Đồng nhè nhẹ vỗ vỗ đứa bé lại ngủ: "Tạ thẩm, nó ngủ, có phải nên để nó vào trong phòng không?"
"Ai, ta ôm vào trong phòng đi." Tạ thẩm nhận lấy đứa trẻ ôm vào trong phòng.
Chờ đứa bé đi rồi, thất đại cô bát đại di các bà đều liền tiến đến bên người Tống Tân Đồng: "Tân Đồng, khoai lang thôn chúng ta cũng đào gần hết rồi, người xem lúc nào có thời gian, chúng ta lựa khoai lang qua đây?"
Những người này đều là thân thích Tạ gia, hơn nửa năm biết được nàng muốn thu khoai lang, hẳn là liều mạng khai vài mẫu đất hoang ra, trồng khoai lang xuống.
"Tùy tiện lúc nào cũng có thể." Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn nhìn một ít phụ nhân bổn thôn đứng bên ngoài một cái: "Hiện tại trong thôn không ít người đưa khoai lang qua đó, xưởng sắp chồng không hết, nếu không các ngươi muộn chút nữa lại đưa khoai lang qua đây?"
Sắc mặt thân thích Tạ gia đổi đổi, muộn chút nữa đưa qua? Hay là không thu đi? Lập tức hoảng hốt hỏi: "Này không được, vạn nhất sau này ngươi không thu làm sao?"
Thu bà bà liếc mắt nhìn mấy người này một cái, đều là thân thích nhà mẹ đẻ Hòe Hoa, bà cũng không tiện nhăn mặt: "Bà thông gia, xưởng này chỉ cần mở ra khẳng định sẽ thu, chỉ là đưa muộn chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Gần đây xưởng thu không ít khoai lang, sắp chất không hết, để ngươi muộn chút đưa tới cũng là không muốn bên kia xưởng chen không còn chỗ, các ngươi không phải vội vàng trồng lúa mạch sao, không có thời gian lựa qua đây vậy chờ một khoảng thời gian đi!"
"Thực sự còn có thể thu?"
"Thực sự còn có thể thu." Thu bà tử tức giận nói: "Nếu như nàng không thu, ta thu hết cho ngươi!"
"Đây chính là bà thông gia ngươi nói a, vậy ta liền nghe lời ngươi."
"Là là là, là ta nói." Thu bà bà không vui đi ra ngoài: "Bên ngoài trên bàn sắp bày cơm, mọi người ra ngồi, ăn xong sớm một chút rồi về nhà vừa lúc làm việc."
Lời này mặc dù nói không xuôi tai, nhưng mấy ngày nay chính là lúc trồng lúa mạch, nhà người nông dân là thật thật tại tại rất bận rộn, không có bao nhiêu thời gian lãng phí ở đây.
Vừa nghe đến gọi cơm, tức thời mọi người đều đi ra ngoài, vội vàng ăn cơm xong, sớm trở lại một chút, miễn cho làm lỡ thời gian!.