Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương FULL


Sau giờ ngọ, nhiệt độ nóng bức bao phủ tiểu sơn thôn xa xôi này.
Tiểu sơn thôn này gọi Đào Hoa thôn, nghe nói là đi lên là một địa phương có cỏ ngon, hoa rụng rực rỡ chốn đào nguyên, trên thực tế lại là một chỗ thâm sơn cùng cốc cách rất xa Lĩnh Nam thành.

Đào Hoa thôn hơn tám mươi hộ nhà nông dân cư trú gần đây, mỗi nhà đều không giàu có, khắp nơi có thể thấy nhà gạch mộc bằng đất bùn.
Tống Tân Đồng từ rất xa đã thấy căn phòng cỏ tranh rách nát nhà mình, may mắn hiện giờ mới vừa vào hạ, thời tiết dông tố không nhiều nếu không đỉnh nhà cỏ tranh rách nát kia đã sớm bị gió thổi không còn.
“Quả đào này lúc nào mới có thể chín a.” Tiểu Bảo nhìn cây đào lông ven đường, trên ngọn cây treo mấy trái màu xanh lớn nhỏ như móng tay.
“Còn phải chờ hai tháng.” Nhà bà ngoại Tống Tân Đồng cũng là nông thôn, nàng nhận thức loại cây đào lông này, lớn lên cũng lớn nhỏ cỡ nắm tay tiểu hài tử, lông xù, rất cay, đắng.
Tiểu Bảo liếm miệng, muốn ăn.
“Chờ chín rồi tỷ liền mang bọn đệ đến hái.” Tống Tân Đồng đau lòng nhéo nhéo hai má không có thịt gì của Tiểu Bảo, liền một chút quả đào đều cao hứng, “Chẳng qua đoán chừng bị người hái xong rồi, nếu không chúng ta dời về nhà?”
“Tỷ, không cần dời, tỷ đã quên phía sau chỗ chúng ta cũng có?” Đại bảo ngửa đầu nhìn Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng cười gượng hai tiếng, hì hì, nàng thật đúng là đã quên.
Thôn này từ tên đã gọi Đào Hoa thôn, tên như ý nghĩa chính là có rất nhiều cây đào, mặc dù đều là cây đào lông ăn không thể nào ngon nhưng nhà nhà, trước phòng sau nhà đều trồng hai, ba bụi cây dùng để giải thèm.

Ba người sau khi thở hổn hển bò lên sườn núi, vừa liếc mắt một cái chính là rừng cây sau núi nhìn không đến tận cùng, xanh um tươi tốt, kín không kẽ hở, tiếng chim hót không ngừng, lẫn vào còn có thanh âm róc rách của dòng nước.
Tống Tân Đồng nhấc chân đã muốn hướng chỗ sâu của cánh rừng mà đi nhưng cánh tay rất nhanh liền bị Đại Bảo đem kéo lại.
“Tỷ, không thể đi vào Đại Sơn.” Đại Bảo lão thành nói.
Đi xuyên vào trong chính là núi sâu rừng già, truyền thuyết có cọp cắn người qua lại, trừ phi chính là thợ săn lành nghề trong thôn đi săn mới đi hướng vào trong núi sâu, người bình thường cũng chỉ dám ở bìa rừng nhặt củi, hái rau dại, nguyên chủ bình thường cũng chỉ ở đây đi lại một vòng, không dám đi vào trong.
“Tỷ không muốn đi vào trong, đệ xem chỗ ấy, chúng ta liền đi chỗ ấy.” Tống Tân Đồng chỉ vào cành cây khô cách đó không xa.
Đại Bảo gật đầu đáp ứng, “Ân”
Tống Tân Đồng mỗi tay kéo một đứa, mang tiểu hài nhi thật là mệt!
Tống Tân Đồng động tác nhanh nhẹn đem cành cây rớt xuống mặt đất chặt ra, bỏ vào giỏ, lúc này mới thở hồng hộc ngồi xuống mặt đất.

Thực sự là mệt chết đi được! May mà nguyên chủ thường xuyên làm việc, hơn nữa trước khi xuyên qua thường xuyên trèo đèo lội suối, nếu không hôm nay liền mệt đến không đứng dậy được.
“Tỷ, nếu như đệ giống Tạ đại thúc biết đi săn thì tốt rồi.”
“Tỷ, nếu như đệ có cánh thì tốt rồi, đến lúc đó liền trực tiếp bay đi bắt chim này đó đến ăn.” Tiểu Bảo nghe thanh âm chim kêu trong rừng, khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải, hận không thể đem con chim đáng ghét đó đi lột da.
Tống Tân Đồng: “…” Đệ đệ, đệ suy nghĩ nhiều.
“Tỷ, đệ thật nhớ cha.” Tiểu Bảo nhào vào lòng Tống Tân Đồng, khẽ nức nở.
Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo, “Tiểu đệ, ngươi là muốn ăn thịt đi?” Trước đây khi cha còn, trong nhà mặc dù trôi qua vất vả nhưng một tháng cũng có thể ăn thịt một lần, nhưng từ khi cha không còn sau này, trong nhà càng một ngày so với một ngày càng khổ sở, cặp song sinh càng là đã quên cảm giác ăn thịt.
“Ân.” Tiểu Bảo nuốt một ngụm nước bọt.
Tống Tân Đồng cảm thấy thật có cảm giác tội ác, nếu hôm nay nàng có thể để hai tiểu đệ ăn thịt thì tốt rồi, “Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, đừng khóc.”
“Đến đây, chị đi xem có con thỏ ngốc đụng cọc hay không.” Tống Tân Đồng cầm cái liềm đứng lên, giắt vào eo* đi đến.

[*: Gốc là ‘cung eo triều dã điểu xì’ nhưng tìm không thấy từ thích hợp]
Tiểu Bảo hiếu kỳ hỏi: “Tỷ, có thỏ ngốc như thế sao?”
“Đệ cũng muốn biết rốt cuộc có hay không.”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn bốn phía, “Đại Bảo đâu?”
Tiểu Bảo hướng bốn phía liếc mắt nhìn, vô tội lắc đầu, “Không biết.”
“Đại bảo? Đại Bảo đệ ở đâu a?” Tống Tân Đồng lo lắng gọi, đứa bé xui xẻo này, chạy đi đâu?
“Tỷ.” Thanh âm run rẩy của Đại Bảo ở phía trước cách đó không xa truyền đến.
Tống Tân Đồng rất nhanh chạy tới, liền nhìn thấy Đại Bảo không nhúc nhích nằm sấp trên một cành cây, mà ở chạc cây ở chỗ khác thì có một tổ chim, mà tổ chim bên cạnh có một con rắn màu sắc rực rỡ xoay quanh, hướng thẳng phía Đại Bảo phun nọc.
Trời ơi, đứa nhỏ xui xẻo này!
Rắn này vừa nhìn chính là có kịch độc, hiện tại làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tống Tân Đồng hít một hơi thật sâu, hướng về Đại Bảo đã sợ muốn khóc lên nhỏ giọng nói: “Đại Bảo, đệ trước đừng động, nghe sự chỉ huy của tỷ.”
“Tỷ, đệ sợ.” Đại Bảo nhỏ giọng nói.
Tỷ cũng sợ a.

Tống Tân Đồng từ từ đến gần, quay đầu hướng phía con rắn độc nhỏ giọng nói: “Xà huynh, chúng ta đối với ngươi không có ác ý, sẽ không cướp khẩu phần lương thực của ngươi, ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha đệ đệ ta đi.”
Tiểu Bảo nháy nháy mắt, học bộ dáng chị, hai tay tạo thành hình chữ thập hướng chỗ rắn độc nói: “Xà thúc thúc, Tiểu Bảo không ăn trứng, ngươi đừng ăn ca ca ta.”
“…”Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Tiểu Bảo, nàng cảm giác mình đem đệ đệ ‘căn chính miêu hồng’* dạy sai lệch.

[*:ý chỉ gốc rễ ngay thẳng, đứa bé ngoan]
“Tỷ, tỷ mau cứu đệ a.” Đại bảo run rẩy hoạt động thân thể, nhưng cậu không động còn tốt, động tác của cậu khiến cho rắn độc đề phòng, cho rằng nhân loại đáng ghét này muốn động thủ với nó, nó lập tức nhổm dậy, thè lưỡi, rất nhanh hướng Đại Bảo bò qua.

Tống Tân Đồng cẩn thận từng li từng tí nhặt trên mặt đất một cành cây dài, tính xua đuổi nó, một đạo gió lướt qua bên tai nàng, nàng sợ đến run rẩy một chút.
Chờ nàng lấy lại tinh thần, vừa nhìn, thình lình phát hiện rắn độc đã bị một mũi tên bắn thủng đầu, bị định ở trên cây khô.
Tống Tân Đồng quay đầu hướng phía sau nhìn lại, thấy một người nam nhân trung niên mặc áo ngắn vải thô cầm cung tên đi tới, thì ra là Trương đại thúc, hộ săn bắn trong thôn, hắn cao giọng nói với các nàng: “Tống gia nha đầu, thế nào lại chạy vào trong rừng? Rắn độc, con kiến ở đây nhưng còn độc hơn, nếu như không cẩn thận bị cắn liền không cứu được.”
“Chúng ta tới chặt củi.” Tống Tân Đồng nghĩ mà sợ, liếc mắt nhìn rắn độc bị định ở trên thân cây, “Trương đại thúc, cảm ơn ngươi đã cứu đệ đệ ta.”
“Không có việc gì, không có việc gì, dễ như trở bàn tay.” Trương đại thúc hì hì cười, “Sau này thấy rắn độc chớ có khiêu khích nó như vậy, nó bò đến cắn người so với hổ chạy còn nhanh hơn.
Tống Tân Đồng đem cành cây vứt xuống bên cạnh, “Ta lần sau sẽ không.”
“Còn có, độc xà không nghe hiểu lời của ngươi”.

Trương đại thúc cười nói, “Ngươi càng tới gần, nó lại càng nghĩ ngươi đối với nó có nguy hiểm, đứng bất động để nó đi trước là được, nếu như thật sự không được phải đánh bảy tấc, bất quá người bình thường đều không có cách nào làm được.”
Tống Tân Đồng lúng túng cười cười, “Là ta nghĩ sai.”
“Oa… Tỷ…” Đại Bảo nghĩ mà sợ rồi khóc rống lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận