Tử Tâm Thế Thân

Bên đường nhỏ… có một gốc cây nụ hoa đã muốn nở ra nhỏ xíu, lẳng lặng bị bỏ quên nằm dưới ánh mặt trời.

Sớm tinh mơ đóa hoa kia tươi mới ướt át vẫn được bao bọc bởi những giọt sương, ánh nắng lúc bình minh chiếu rọi xuống làm ánh lên một mạt lam quang, thân cây tiêm dài hiện ra sinh khí dạt dào.

Đóa hoa nhỏ màu lam, lẳng lặng chờ đợi…… chờ đợi một người có tình đi tới.

Φ Φ Tử tâm thế thân Φ Φ

Niếp Tập Dịch thần sắc ngưng tụ mỏi mệt, cứ vậy phi nước đại mà đi, giữa con đường nhỏ thân người di chuyển như ảo ảnh.

Trên đường……

Thần thái chuyên chú bỗng nhiên bị sắc lam quang hấp dẫn… hắn tao nhã suy tư dừng lại cước bộ, nhìn chăm chú đóa hoa nhỏ kia.

Này.. là hoa cỏ ngoại quốc sao!? Hắn nghĩ thầm. Trong đầu đồng thời hé ra ý tò mò cùng biểu tình cười nhẹ.

Có lẽ… y sẽ thích nó!? Đoán đoán, khóe môi hắn vì trong đầu hiện ra khuôn mặt người kia mà ý cười hiện lên không ít.

Có ý niệm này trong đầu, hắn liền tiến lên ngắt xuống cành hoa màu lam kia, sau đó lập tức lấy khinh công nhanh chóng biến mất.

****** Cầm đóa hoa tặng cho ý trung nhân, đi tới ngoài phòng… đã thấy gió mát nhộn nhạo khắp người.

Trước mắt là người đi – nhà trống thật thê lương, làm lạnh lẽo tâm người mới đến.

Đau lòng… Buồn khổ… Khó hiểu…… Cứ như vậy tự tâm sinh ra.

Trong tay vẫn cầm đóa hoa nhỏ, nhưng giờ đã mất đi ý nghĩa nguyên bản của nó, buông lỏng tay…… lần thứ hai đóa hoa lại rơi xuống nằm trên mặt đất.


Đi rồi… Sớm biết y sẽ không có chút lưu luyến mà theo người nọ bôn tẩu, nhưng sao lại không thể buông tha?

Vẫn là bởi vì đã yêu quá sâu đậm, đã yêu từ lâu lắm… đến không thể xa rời sao?

Ai biết… bởi vì ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết là vì cái gì.

Phải tìm hắn!! Ý niệm hiện lên trong đầu liền xoay ngươi lại, Niếp Tập Dịch không cam lòng cứ như vậy buông tay mà vội vàng muốn đi tìm.

Nhưng mà… lại không nghĩ đến thiên hạ kia sẽ lại xuất hiện ở trước mắt hắn.

“Kỳ!?” Vui sướng tràn ngập trong tim, hắn ôm chặt lấy thiên hạ nhỏ xinh trước mặt, thâm tình gọi to.

“Ngươi… Ngươi trở về là vì… Ngươi đã nghĩ thông suốt, ngươi bằng lòng… chấp nhận ta đúng không?”

Hắn thốt lên lời bản thân đã từ lâu không dám nói ra, hỏi… Thế nhưng người trong lồng ngực không có đáp lại cái gì, chỉ là có chút khiếp đảm quay lại ôm chặt lấy hắn.

Song chưởng gầy yếu, khẽ khàng run rẩy… tựa như ôm ấp người kia là chuyện không thể làm.

Niếp Tập Dịch mặc dù thấy kỳ quái… thế nhưng đại não tràn ngập thỏa mãn của hắn lại phân tâm không hề để ý, chỉ gắt gao ôm lấy người nọ không muốn buông ra, thẳng đến khi… người trong lồng ngực nói ra một câu.

“Thiếu gia……” Thanh âm run rẩy phập phồng, khách khí một từ nói ra.

Là hắn! Là hắn……

Một câu giội đổ đi vui sướng của Niếp Tập Dịch, cũng khiến hắn thấy rõ người trước mắt không phải là người mình đang chờ đợi.

Này chính là một cái thế thân, chính là một cái thế thân hắn tìm đến để tự an ủi, không phải y… không phải Kỳ!!

“Vì sao lại là người!? Ngươi tới làm cái gì? Ta không phải lệnh ngươi không được tiếp cận nơi này sao?!” Suy sụp đẩy người kia ra, không còn chút nhiệt tình nào nữa… chỉ còn xấu hổ cùng lạnh lùng giận dữ.

Đáng chết! Vì cái gì lại đùa cợt ta, vì cái gì khiến ta nghĩ rằng mất đi đã tìm lại được… rồi lại mất đi!!

Không còn hăng hái như trước, chỉ có bộ dáng lãnh liệt tuyệt ngạo, hắn giờ phút này… là suy sụp… là thất ý.

Để rồi… hắn oán hận…

Lại không phát hiện ra, trong mắt Thực đang giấu đi yêu thương… cùng đau lòng….

So với hắn còn yêu sâu hơn… So với hắn còn đau đớn hơn.

“Kỳ y… có vật này muốn ta thay y trả lại cho thiếu gia ngươi.” Cố ý lờ đi nỗi đau vừa rồi nhói lên trong lồng ngực, trong tay đang nắm lấy cành hoa nhỏ Niếp Tập Dịch vừa buông xuống, Đỗ Thực thản nhiên nói.

Ta không phải y… Hắn biết không phải sao? Vừa rồi mới phát hiện ra sao? Ta… vĩnh viễn cũng không thể là y nha……

Như vậy… Ngươi vì sao không nhìn ta thật rõ ràng, mà là liên tiếp đem ta lầm lẫn là y, muốn hưởng chút hạnh phúc ngắn ngủi rồi sau đó… cũng không chịu đi đối mặt với sự thật… ta không phải y?


Nghe thấy vậy liền nâng mắt lên nhìn khuôn mặt tương tự ngươi kia, lại càng thấy tâm đau khổ hơn: “Cho ngươi! Ta không cần!”

Không cần xem… hắn cũng biết đó là cái gì……

Một câu này… khiến cho tâm đau đến thu lại một khối, “Này…… là hoa ni?” Cố gắng đè nén đôi tay muốn run rẩy, Thực đem hoa cầm ở trước mặt.

Kia cũng là muốn tặng y! “Ngươi nếu thích… cầm đi, nếu không liền vứt bỏ!” Dù sao….. Y cũng vĩnh viễn không tiếp nhận bất cứ thứ gì hắn cấp cho không phải sao?

Hắn nên sớm biết…… nhưng vẫn là chưa từng từ bỏ ý định muốn tặng y đồ vật này nọ.

Không hề cấp nhiều cảm tình cùng ngôn ngữ, ngay cả mắt cũng không có nâng lên xem qua một khắc, nói xong, Niếp Tập Dịch liền vận khởi khinh công, hư hư thực thực hướng về phía Kỳ bọn họ rời đi mà đuổi theo.

Thẳng đến lúc hắn đi…… Đỗ Thực mới dám để lộ ra biểu tình thê thiết chưa bao giờ hé ra trước mặt hắn.

Nhìn đóa hoa cùng miếng ngọc bội xanh biếc trên tay, nói thật…… Đỗ Thực thật sự không biết có nên cảm thấy cao hứng hay không.

Bởi vì không thể ngưỡng chế lòng ghen tị, đã bắt đầu ăn mòn khắp nơi ở tâm thịt, hắn… đau quá a……

Nếu…

Mấy thứ này đều là người nọ tự tay tặng cho hắn…… hắn có lẽ sẽ vui mừng không thôi.

Nhưng mà…… Này cũng là đồ dư thừa hắn tặng cho người kia mà người kia thì không cần nó.

Liền cùng hắn… không phải là một……

Cho nên…… Mới hợp thành một đôi không phải sao?

Đem ngọc bội thật cẩn thận thu hồi trong lồng ngực, Đỗ Thực là nhẹ nhàng mà thở dài.

Ngọc bội… có lẽ còn có chút tác dụng an ủi mình, nhưng… còn đóa hoa?


Đóa hoa bộ dáng quá sức xinh đẹp, hắn không thích……

Huống chi… đóa hoa thoạt nhìn sẽ càng nở rộ xinh đẹp hơn rất phù hợp với chủ nhân đáng lý của nó hơn là mình nha……

Khí chất cao quý vô hạ…… không thích hợp với người xuất thân thấp hèn dơ bẩn như hắn.

Bất đắc dĩ cười than…… Đỗ Thực đi tới con sông nhỏ trong viện, thân ngồi xổm xuống… đem đóa hoa đặt trong dòng nước trôi.

Có lẽ là hữu duyên mới có thể ngắn ngủi mà có được ngươi, đem ngươi trôi ra sông… mong rằng ngươi có thể tìm thấy  người chân chính thích hợp với ngươi, tìm thấy nơi ngươi thuộc về.

Đừng giống ta… bước vào vũng bùn mãi mãi không thể ly khai, trừ bỏ hết tất cả yêu thương ra… cái gì vô pháp tự thoát khỏi.

Không thể có được… cũng không có khả năng thực hiện……

Bất luận… thương có bao nhiêu nặng, đau có bao nhiêu sâu, hết thảy đều là bởi vì… ta yêu hắn!!

Thế thân cũng chỉ là một cái… thế thân bé nhỏ không đáng kể, nếu có cái gì vĩnh viễn……

Thì ta cũng chỉ là như vậy…..

Vĩnh viễn……… cũng chỉ là như vậy.

Vĩnh viễn……

_______________HOÀN________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận