Tử Tâm Thế Thân

“Ngạn… Ta thật sự nợ Thực ca ca, thật nhiều… nhiều lắm… đến mức không thể bù trả được.” Kỳ nhanh chóng dựa vào tấm lưng tin cậy của tình nhân, lời nói tràn đầy áy náy.

“Không phải ngươi sai……” Cốc Ngạn quay lại ôm lấy hắn, cấp cho hắn chút sức mạnh. “Sai là tại… hắn quá giống ngươi, rồi lại yêu thượng người yêu ngươi – Tập Dịch, bi kịch này vẫn không có hồi kết, mà cũng mãi không buông tha.”

“Nhưng hắn đối đãi với ta, coi ta như đệ đệ ruột thịt… Hắn đối với ta mà nói là thầy tốt bạn hiền, ta thật không đành lòng nhìn hắn ngày càng đau khổ như vậy……”

Bản thân vẫn còn nhớ rõ, vài tháng trước… Tập Dịch lôi kéo ta đi trên phố, nói là muốn giới thiệu cho ta biết một người.

Người kia… chính là Thực ca ca.

Khi ta thấy diện mạo của Thực ca ca cùng ta giống hệt nhau… trong lòng dâng lên cảm giác khiếp sợ.

Nhưng mà… Cũng chính vì nguyên nhân này mà chúng ta hai người nhất kiến như cố (vừa gặp đã thân thiết), mà Thực ca ca vì lớn hơn ta ba tuổi, nên ta gọi hắn là ca ca, bản thân cũng không để ý đến thân phận tiểu quan của hắn… bởi vì chuyện đó cũng không phải do Thực ca ca tự nguyện muốn làm.

Không bao lâu sau… Tập Dịch đem Thực ca ca ra khỏi “Tiểu quan quán”, đưa hắn về Niếp phủ, ta lúc đó nghĩ Tập Dịch thay ta đối Thực ca ca thật tốt, hắn thay ta vì ca ca chuộc thân, trụ tiến Niếp phủ làm bạn với ta.

Ta biết Tập Dịch là vì yêu ta nên mới làm chuyện này, lúc ấy… ta quả thực bởi vì chuyện này mà tâm tình cũng không còn quá xa cách hắn như trước nữa.

Nhưng… cũng không lâu sau, ta mới biết được… hóa ra Tập Dịch lại đem Thực ca ca trở thành thay thế phẩm của ta! Làm tất cả mọi chuyện với Thực ca ca… những chuyện mà hắn không dám làm với ta.

Tập Dịch đối xử với Thực ca ca thật tàn nhẫn… Làm cho trái tim ta đối với hắn càng trở nên băng giá, hắn không biết hắn đối xử với Thực ca ca, người yêu hắn thật lòng như vậy khiến ca ca trầm trọng thương tổn như thế nào… Hết thảy chỉ là vì ham muốn cá nhân của chính hắn mà thôi.

Hắn càng không biết… ta mỗi đêm cùng Thực ca ca thật lâu nói chuyện này, Thực ca ca từ đầu đến cuối vẫn luôn nhẫn nhịn không muốn để những giọt lệ chua xót tràn mi, nói rằng hắn tuyệt không hối hận…

Thế nhưng… cũng bởi vì sự tồn tại của ta… mà Tập Dịch hắn sẽ vĩnh viễn không biết ở phía sau hắn luôn có một người yêu thương hắn. Tập Dịch không bao giờ buông tha tình yêu đối với ta, mà Thực ca ca cũng sẽ mãi yêu thương hắn, dù cho tâm có chết đi.

Cho dù… hiện tại lòng này đã vĩnh viễn thuộc về Ngạn, cái kết này vẫn như cũ, mãi không giải được.

“Kỳ… Ta không cho phép ngươi hối hận vì đã theo ta rời Niếp phủ! Ngươi cho dù có không đi… thì sự tình cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả.” Tâm tình Kỳ ở trong lòng Cốc Ngạn trở nên bất an, khiến hắn không khỏi trở nên khẩn trương.

Ai… Ta đã quên, trước mắt ta bây giờ cũng chính là người ta yêu thương. “Sẽ không… Ta sẽ không bao giờ hối hận! Ngươi đừng sinh khí……”

Cũng giống như Thực ca ca không bao giờ hối hận vì đã yêu thương Tập Dịch, ta cũng sẽ không hối hận…vì đã cùng hắn đi. Kỳ ngẩng lên, cùng hắn mặt đối mặt, để hắn thấy ánh mắt tràn ngập quyết ý của mình.

“Sự tình sẽ không có gì chuyển biến… Nhưng… có lẽ người thì có thể.” Không đầu không đuôi… Cốc Ngạn bỗng nhiên bật ra câu này.

Đúng vậy…… Hy vọng là như vậy.

Biết ý tứ của hắn, Kỳ cười khẽ, cũng không trả lời… Vùi đầu vào lồng ngực hắn, thầm nói những lời này.

Đứng trên con đường nối Cầm Các với nội viện…… ta đón đợt gió lạnh, chờ đợi Tập Dịch nhớ tới Cầm Các, nơi chưa từng được đối đãi công bằng…

★★★★★★

Chân… có chút đau nhức. Gió tựa hồ như ngày càng thổi mạnh hơn……

Thông lộ này… bên cạnh có một tiểu thác nước, thoạt nhìn như một hồ nước lớn, bên trên xây một cây cầu toàn bộ bằng đá trắng, ta đứng trên cây cầu, một mặt như có như không thưởng thức cảnh sắc mĩ lệ, một mặt chờ Tập Dịch đi tới.

“Khụ khụ ——” Ta đột nhiên ho mạnh. Đầu óc trở nên choáng váng… khiến ta chợt nghĩ ra… bản thân chưa ăn chút “Nhất khắc hoa” nào.

Thân thể này… cũng thực sự đã đến giới hạn rồi…… Lấy ra một đóa hoa còn tỏa hương, ta ngậm vào.

Lúc này… Ánh lửa từ phía trước nghênh diện mà đến, tiếng người ồn ào huyên náo, ta biết… ta đã chờ được người đến đây.

“Kỳ……” Tập Dịch mang theo vài người… khí thế mãnh liệt mà đến, thật giống như trước đây gặp ta… thuận miệng mà bật lên tiếng “Kỳ” kia.

Ta vẫn không nói gì… lúc ấy có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua giữa chúng ta, rồi tựa hồ hắn phát hiện ta không phải “Kỳ” của hắn… lập tức vẻ mặt cùng bộ dạng vừa mang theo nét vui sướng trở nên lạnh lùng.

“Thiếu gia, Thực có thể hay không nói chuyện với người một lát…?”

“Ân…” Hắn nhẹ giọng đáp lại, cũng ra ý cho người hầu phía sau tự tản ra tìm kiếm.


“Ngươi có thấy Kỳ ở đâu không? Ta——”

Mở miệng ra đầu tiên vẫn là tìm Kỳ, ta nghe được trong lòng dấy lên chua xót.

“Đi… Chúng ta ra Cầm Viên nói chuyện.” Ta ngắt lời hắn, tiến về phía trước nắm lấy bàn tay to của hắn, kéo hắn đi về Cầm Các… đến khu vườn nơi hắn hay mở yến tiệc chiêu đãi khách quý.

Tay hắn… thực ấm áp, tuy to nhưng thật thon dài làm ta luyến tiếc, vĩnh viễn không muốn buông ra.

Ta không muốn buông, nhưng… hắn muốn. Khi chúng ta vừa đến Cầm Viên… hắn rút tay về, cực nhanh… giống như người lạ gặp mặt nhau không nên có bất cứ va chạm nào. Lòng… nổi lên một trận đau đớn.

“Ngươi… muốn nói cái gì với ta?” Hắn một mình… ngồi lên ghế đá trong vườn, thái độ lạnh lùng kia vẫn như trước không thay đổi.

“Thiếu gia… Ngài mai ngài muốn thành hôn……?”

Ta hướng hắn nói… đại não hướng ta ngồi lên đùi hắn.

A——- hai mặt đối nhau, ta xem thấy con ngươi đen thẫm lãnh ngạo của hắn nhìn ta hiện lên một mạt kinh ngạc.

“Ân……” hắn cũng không đẩy ra thân thể dần dần kề sát của ta, thần sắc trên mặt vẫn không chút thay đổi nhẹ giọng nói.

“Kia… thật chúc mừng ngươi……” Ta đưa môi mình mơn trớn trên đôi môi hắn, thấp giọng nói.

Bản thân biết rõ… giáp mặt hỏi hắn chuyện này chỉ làm tình cảnh của ta càng thêm khổ sở, thế nhưng ta vẫn làm…

Có lẽ… đây gọi là chưa thấy Hoàng Hà chưa chết tâm……

“Thực? Ngươi……”

Ta ngồi lên người hắn, đưa hai chân khóa lại hai bên hông hắn, hai tay ôm lấy bờ vai của hắn. Hắn lúc này mới cảm thấy ta quả thật đang có ý đồ bất lương.

Giơ tay lên… Hắn muốn đẩy ra thân thể đang tựa cả vào trên người hắn của ta, nhưng chính hành động này lại càng giúp ta thuận lợi giữ chặt tay hắn đặt lên hông ta.

“Một lần cuối cùng…… Để ta hầu hạ thiếu gia ngài một lần cuối cùng… được không?”

Cởi bỏ vạt áo bên hông, cởi bỏ hàng cúc trên vạt áo trong, ta không biết thẹn thùng nắm lấy bàn tay to đặt bên hông ta của hắn, để hắn xoa lên khuôn ngực không che đậy của ta……

Tay hắn… mang đến từng trận lo lắng chạm vào ta, thực ấm áp……

Nắm lấy tay hắn… ta bỏ đi tất cả trói buộc trên người, rồi lại hôn lên đôi môi mím chặt của hắn, thong thả… thật thong thả… hôn hắn.

Cuối cùng…… Hắn không chịu nổi cũng bắt đầu cuồng liệt hôn ta, hai tay lúc trước bị động cũng bắt đầu đáp lại dụ dỗ của ta.

Đây không phải lần đầu tiên giữa chúng ta phát sinh loại chuyện vượt ra khỏi phép tắc này… Cùng hắn giao hợp nhiều lần… ta biết phải làm như thế nào mới khiến hắn mất đi khống chế của bản thân.

Môi lưỡi triền miên… thân thể kề sát không phân, hệt như có tình cảm mãnh liệt… Ngay cả những cơn gió lạnh đêm đông cũng không thể làm nguội bớt.

“Ta là Thực…… xin ngươi đừng quên.” Môi ta ở trên môi hắn nhẹ nhàng nói ra.

Hiện tại… ta chỉ muốn hôn lên đôi môi của ngươi, không cho ngươi nói ra những câu tổn thương ta. Ôm chặt thân thể của ngươi… không còn chút cảm giác rét lạnh nào nữa. Ta muốn dùng toàn bộ thân thể này của ta nhớ kỹ hết thảy về ngươi… ở nơi đây, tại thời khắc… cuối cùng này.

Đêm đông cuối cùng này… ta chỉ đơn thuần là một người yêu thương ngươi, không hề sắm vai thế thân cho người ngươi yêu, ta chỉ là ta….. Đây là thời khắc ngắn ngủi ta quay về làm chính mình…… không phải bất cứ ai khác.

Cũng xin ngươi… xin ngươi có thể quên đi người ngươi yêu……

Đáy lòng trống rỗng nối tiếp trống rỗng làm cho thời gian ngắn ngủi của ta dừng lại.

Ta sẽ không xa vọng ngươi sẽ nhớ rõ hết thảy về ta……

Chỉ là xin ngươi… Có thể khi ta rời đi cuộc sống của ngươi… ngươi sẽ ngẫu nhiên nhớ tới có một người như ta từng tồn tại.


Ngẫu nhiên là tốt rồi……

Ta sẽ chúc phúc cho hạnh phúc của ngươi, để báo đáp……

Ngày mười lăm giữa tháng… là thời khắc cuối cùng ta cảm nhận được sinh mệnh chân chính này.

★★★★★

“Công tử… Thư Nguyệt đã theo lời người phân phó, đích thân tiễn Kỳ thiếu gia hai người bọn họ ly khai.” Ta nằm trên giường, quay lưng về phía cửa, nghe tin tức Thư Nguyệt mang về.

“Ân…… Đồ ta bảo ngươi… đã giao cho bọn họ chưa?” Ta cố gắng phát ra thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Thân thể này từ tối qua khi quay về đã bắt đầu trở nên nóng rẫy như bị thiêu đốt, có lẽ là do lúc ấy trải qua kích tình mãnh liệt mà tiêu hao nhiều thể lực, thân thể không thể chống lại được bệnh tật.

Những ngày ta sống chẳng còn lại nhiều, ta cơ hồ có thể cảm nhân được thân thể này càng sa sút……

Ít ra… đêm qua ta cuối cùng cũng có thể cảm nhận những giây phút ngắn ngủi tốt đẹp, vậy là thỏa mãn rồi……

“Rồi ạ, Kỳ thiếu gia có kêu ta nói lại với người câu cảm ơn.”

“Ân… Ta biết rồi… Khụ khụ —— khụ!” Đột nhiên —– cảm nhận được có dòng nhiệt dịch dâng lên trong cổ họng, làm ta nhịn không được kịch liệt ho mạnh……

“Công tử!”

Thư Nguyệt tiến lại gần nâng thân thể không ngừng rung động của ta, lo lắng từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn mặt, để ta dựa hẳn vào người nàng.

Nàng dùng khăn mặt trong tay, lau đi khóe miệng không ngừng tràn ta ô huyết của ta.

“Công tử… Người sao lại tự làm khổ mình? Trong đêm lạnh đầu đông mà toàn thân xích lõa cùng đại thiếu gia giao triền…… cũng chỉ vì giúp Kỳ thiếu gia ăn cắp giải dược, chẳng lẽ… Người không biết làm như thế đã tổn thương chính mình như thế nào sao?” Thư Nguyệt nhăn đôi mày thanh tú, khổ sở chỉ trích ta.

Ha hả… Mỗi khi ta tự tổn thương chính mình, Thư Nguyệt luôn có biểu tình như vậy.

Thư Nguyệt nàng là người thứ hai biết ta đối với Niếp Tập Dịch ôm ấp loại cảm tình nào, mà vẫn không từ bỏ lễ nghi đối đãi với ta… thật là một người hiểu lẽ.

Thư Nguyệt từng khuyên ta đừng tiếp tục yêu Tập Dịch nữa, không phải vì nàng xem thường thân phận tiểu quan của ta.

Mà bởi vì… Nàng biết ta dù có yêu thương hắn nhiều thế nào… hắn vẫn sẽ không yêu ta…… Nguyên nhân này quả thực không ai rõ ràng hơn ta, thế nhưng ta chỉ là chưa bao giờ muốn thừa nhận…… Cho dù nàng nói đến đau miệng, ta cũng sẽ không chịu thừa nhận.

Thế là kệ chuyện gì xảy ra…… Nàng cuối cùng cũng buông tha, ta cùng Thư Nguyệt tuy mặt ngoài là chủ tớ, mà nàng cũng không đi theo Kỳ… ở lại bên ta cùng nhau rơi lệ, cùng nhau chia sẻ bí mật như bạn hữu.

Thế nhưng… nàng cũng không ngăn ta tiếp tục yêu Tập Dịch, bởi vì nàng biết trong đôi mắt tuyệt vọng của ta… là tình cảm đến chết cũng không thay đổi.

Ta bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, nàng lại là người biết rõ nhất. Nhìn thấy ta dần dần gầy đi, thân thể ngày càng suy yếu, Thư Nguyệt nàng… nội tâm khổ sở, luôn tránh đến nơi ta không thể nhìn thấy mà len lén gạt lệ……

Nếu… ngộ nhỡ ta có xảy ra chuyện gì, thì nàng là người thân… là bằng hữu ta không yên lòng nhất.

“Ngươi thành toàn Kỳ thiếu gia… Vì sao không thành toàn chính mình, để tâm chính mình tự do?”

Nhẹ nhàng buông ta ra, Thư Nguyệt cẩn thận thay cho ta chiếc áo ngủ bằng gấm để giữ ấm thân thể, tuy rằng… độ ấm trên người ta vẫn không ngừng giảm xuống… nhưng áo ngủ này vẫn làm ta cảm thấy thực ấm áp.

Thư Nguyệt đem khăn mặt đã hoàn toàn nhiễm đầy ô huyết bỏ vào trong thủy bồn (chậu nước) không ngừng vò xát… Nước hóa thành một mảng hồng sẫm.

“Ta… không nghĩ đến… Bởi vì ta thực thương hắn… Đã quyết định sẽ yêu hắn đến khi chết đi.” Khi nói chuyện thế này… không khỏi khiến ta cảm nhận được hơi thở hảo mỏng manh của ta nha…

Thời gian của ta trôi qua nhanh như vậy sao? Như thế mau…


Ta đã từng… tự nhủ với chính mình, chỉ cần ta sống ở đây suốt đời này… ta sẽ không ngừng… không ngừng yêu Tập Dịch, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm ta tuyệt vọng.

Nhưng… Nếu ta rời bỏ thế gian này… Tất cả những yêu thương kia sẽ đóng lại chỉ một khắc ta nhắm mắt… tất cả sẽ chấm dứt.

Cho nên… Đối với cái chết, ta chỉ nghĩ nó như một loại giải thoát.

Giải thoát khỏi yêu thương Tập Dịch… sẽ không còn cảm thấy đau lòng cùng khổ sở nữa.

Thế nhưng… ta vẫn muốn nhìn Tập Dịch giải quyết hôn lễ không có tân nương trưa nay như thế nào… Trò hay cũng sắp diễn ra rồi, ta nên cảm thấy hưng phấn mới phải……

Tay phải vê lại… những đóa hoa trải rộng khắp giường, ta ngậm vào trong miệng.

Hương thơm thật ngọt ngào…… tẩy sạch đi mọi hỗn độn tràn đầy trong đầu óc, ta phải luôn nhớ kỹ thời khắc cuối cùng này.

“Công tử… Chẳng lẽ người mỗi đêm đều ăn “Nhất khắc hoa” sao?” Thư Nguyệt nhìn ta… trong thanh âm có chút điểm run rẩy.

“Ân…… Ta nghĩ ngươi nên biết rằng trong những tháng ngày cuối cùng của cuộc sống này không nên hoảng hốt vì bất cứ chuyện gì nữa.” Đứng dậy đi xuống giường… ta không còn cảm thấy thân thể quá mức mềm nhũn vô lực nữa.

“Công tử người ——–”

Ngắt lời nàng, ta ra vẻ thần bí nói: “Hư…… Có người đang đến đây. Chuyện này dừng lại ở đây thôi!”

Đát đạt —— tiếng bước chân dồn dập, ngày càng tiến đến gần Cầm Các… Kêu người tới châm một ly trà, ta ngồi đợi người kia trên ghế đẩu!

“Thực!” Cửa mở toang, người tới đúng như ta sở liệu… Là Tập Dịch.

Hắn một thân hỉ y đỏ tươi, làm ta thật chói mắt.

Trong giấc mộng của ta… chưa từng có tân lang hiện hữu, nếu… ngươi có thể xuất hiện trong giấc mộng của ta… thì tốt biết bao…… tốt biết bao.

“Ngươi mau thay y phục này vào…” Nói xong hắn ra hiệu cho nha hoàn phía sau cầm y phục tới trước mặt ta, chỉ một câu ngắn ngủn, không một lời giải thích.

Đó là một bộ… cùng bộ của ngươi đều là hỉ phục. Sắc hồng hoàn toàn che phủ lấy mắt ta…… Tâm ta không nhịn được nhảy lên.

Đây chính là bộ hỉ phục trong mộng của ta…… hai bộ giống nhau như đúc.

Cố gắng đem ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bộ y phục đỏ sắc của mình dời đi, “Vì sao?” Không giống như trong quá khứ lúc nào cũng thuận theo ý tứ của hắn, ta hỏi lại……

Mà hắn tựa hồ không biết trước được biểu hiện này của ta, có điểm chần chừ……

“Kỳ… Kỳ đã bị Cốc Ngạn mang đi.” Trong lời nói của hắn… là tràn ngập cô đơn.

Nhưng mà cô đơn này của hắn… chính là do ta tạo thành, nghĩ đến điều này trong lòng ta không khỏi cảm thấy thống khoái a!

Ngươi cũng có thể cảm thấy cô đơn sao? Ha hả…… Cái này so với nỗi đau ngươi đem đến cho ta nào có là gì.

“Thế nên… Thiếu gia muốn ta thay thế Kỳ cùng ngài bái đường, rồi ngay sau đó ngài sẽ đi tìm Kỳ về……” Nhìn ngươi, lòng ta chợt phiếm đau.

Trong mắt ngươi… ta đến cuối cùng vẫn chỉ có thể dùng làm kẻ thay thế, ngươi thà rằng mãi mãi tiếp tục biến ta trở thành thế thân của Kỳ, cũng không chịu mở lòng mình rõ ràng nhìn xem ta là ai.

Lâu dần… Ta biết ta cũng bắt đầu chán ghét, đau lòng cũng tê dại đi, chỉ vì yêu thương ngươi… nên ngay từ đầu ta đã cam nguyện không cần là chính mình, nên ngay từ đầu đã cam nguyện… cái gì cũng nhẫn nhịn.

Bởi vì sâu trong lòng ta đã từng ảo tưởng quá nhiều… ảo tưởng rằng ngươi đối với ta…… có lẽ cũng có chút tình cảm gì đó, vậy nên ta không muốn rời khỏi ngươi… chính là hy vọng một ngày nào đó… ngươi có thể thấy ta……

Biết rõ ngươi sẽ không đáp lại những yêu thương của ta… mà ta vẫn sẽ yêu thương ngươi không ngừng nhưng mà… ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi có thể cho ta cảm nhận được một chút tình cảm mà ta luôn xá vọng kia hay không?

“Thỉnh cầu thiếu gia ngài nói cho ta biết, khi đã tìm được Kỳ trở về… ngài sẽ xử lý ta như thế nào?” Tiến lên phía trước… ta ép xuống hết thảy đau lòng đối mặt với hắn hỏi. Ta không đoán cái gì… chỉ cần ngươi chính mình nói ra cho ta biết.

“Ngươi…… Phía nam Niếp phủ ta ở có một biệt viện, ngươi có thể ——-”

“Biệt viện…… Biệt viện……!?” Nghe được những từ này… lòng ta chợt băng giá!

Ngươi muốn ta rời đi… rời đi bên cạnh ngươi!

Tâm như bị giáng một đòn nghiêm trọng… đau đến không nói ra lời.

Thật không nghĩ tới… ta cho ngươi tất cả không cầu hồi báo, cũng không oán trách, chỉ hận vì sao ngươi không thương ta.

 Mà ngươi cũng không hề do dự nói ra dự định mà ngươi đã sắp xếp tốt cho ta, ngươi đối ta… chẳng lẽ thật sự không có một chút tình cảm nào… không có sao.


“Thực ——-”

“Chính ta đã để cho Kỳ trốn đi.”

Ta kiên quyết nói ra hết thảy, vừa dứt lời…… lập tức vang lên một tiếng thanh thúy.

“Ba —–”

Lực đạo thật mạnh… vô tình dội lên mặt ta không có chút phòng bị.

“Công tử!” Thư Nguyệt cố gắng chạy tới đỡ lấy ta, nhưng nàng đã chậm một bước rồi.

Lực đạo mạnh… Thân thể vô dụng này của ta căn bản không thể chống đỡ, cả thân mình đập lên cầm tòa, một trận hỗn loạn nổi lên… tiếng hét chói tai hòa cùng thanh âm giận dữ quát mắng.

“Ngươi biết rõ Kỳ rất quan trọng với ta, vì sao ngươi còn làm như vậy? Vì sao?” Hắn lớn tiếng rống lên, trong lời nói tràn ngập tràn ngập đau thương.

“Bởi vì bọn họ yêu nhau!” Cố gắng nhẫn nhịn cơn choáng váng trong đầu đến muốn rên rỉ khổ sở… ta cãi lại.

Ta bất quá cũng chỉ là thành toàn một đôi tình nhân yêu nhau… Là ta làm sai nên ngươi đánh ta? Hóa ra ta chỉ đơn giản là thành toàn cho người ngươi yêu thương… mà không thành toàn cho ngươi, thế nên ta đã sai lầm rồi!!

Không… Ta không có làm sai! Bởi vì hắn không thương ngươi, đúng là như vậy!

Ta không làm sai!!

“Yêu nhau?! Ngươi thì biết thế nào là yêu nhau?”

Ngươi hỏi ta yêu nhau là như thế nào?

Đừng hỏi ta…

Cùng với cơn đau tê dại trên mặt, cơn đau nhức nhối trên lưng bị đánh lên cầm tòa, còn có đau lòng! Ngươi có biết chút nào hay không?!

Đánh ta… không hề chần chừ như vậy, ngươi đối ta… quả nhiên không hề có chút tình cảm nào!! Không có chút tình cảm… như vậy ta cũng không biết như thế nào mới là yêu nhau……

Ta đương nhiên không biết! Bởi vì ta yêu thương ngươi nha… nhưng mà ở bên ngươi ta chỉ cảm thấy đau lòng! Nhưng mà ta vẫn cứ như vậy tuyệt vọng… mà yêu ngươi…

Yêu nhau là thế nào? Ta không biết……

Ha hả —— thật buồn cười!

Ta để Kỳ chạy trốn mà không để cho ngươi thú hắn về mới thật là cao hứng a… Hắn đi rồi, ngươi thực đau lòng! Ngươi cuối cùng cũng có thể giống ta biết thế nào là đau lòng a……

“Ha ha ha ——-” Ta đau đớn đến vô lực bò lên trên cầm toà, ở tư thế nan kham khổ sở mà đưa tay xoa nhẹ lên cơn đau tê dại trên má, không ngừng bật cười.

Tất cả những chuyện này… ngay từ đầu đã là một trò hề thật khôi hài.

Ngươi muốn kết hôn với một người nam nhân, (ở thời đại này loại sự tình trên… chỉ là chuyện vô cùng bình thường), nhưng người mà hắn yêu lại không phải ngươi… Hắn chạy trốn, ngươi lấy ta làm kẻ thế thân cho hắn… nhưng thật mỉa mai làm sao, là ta lại yêu ngươi!

A… Trò hề quá mức khôi hài này cũng nên kết thúc thôi.

“Ngươi cười cái gì?” Hắn túm lấy vạt áo của ta, thô lỗ kéo ta lên.

Xung lượng quá lớn… Tinh nhiệt (chất lỏng nóng ấm tanh nồng) chậm rãi từ khóe miệng đang cười của ta chảy ra……

“Cười cái gì ư?? Cười ta… sắp chết a……”

Thấm lên vạt áo của ta đang bị tay ngươi túm chặt, huyết lưu… không ngừng… không ngừng… chảy ra từ thân thể của ta không hề đình chỉ, ta nghĩ vạt áo này cũng đã thấm đẫm sắc đỏ tươi hệt như sắc đỏ trên bộ hỉ phục kia. Cảnh tượng này mà cũng có thể làm cho người ta sợ hãi đến không ngừng hít mạnh, mà không ngờ cũng có thể làm cho đôi tay giết người vô số của ngươi… liên tục run rẩy nha.

“Ta không hề sai… không hề……”

Cuối cùng cũng sắp không thể nhìn rõ thân ảnh của ngươi trước mắt, thanh âm bên tai… cũng không còn nghe thấy, khí lực cũng không ngừng không ngừng biến mất đi……

Chết không phải cái gì quá đáng sợ… Ít nhất thì ta cũng đã được giải thoát rồi a…… Bởi vì tình yêu của ta đối với ngươi chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt.

Rốt cuộc cũng chẳng thể nhìn rõ gương mặt ngươi, mắt dần khép lại……

Thời khắc cuối cùng này…… Yêu ngươi… ta vẫn chẳng thể nói nên lời…… Bởi vì ngươi, đã làm ta thật đau khổ.

“Thực? Thực ——-”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận