Phiên ngoại 1:
Phần 1: Trở về
Mỗi ngày Tắc Mông đều bận chính vụ, nàng để mình bận đến không còn khoảng trống, như vậy mới có thể vơi bớt một chút nổi khổ tương tư, nhưng mỗi đêm dài yên tĩnh, nàng không thể ngừng tưởng niệm Âu Dương Yên, mãnh liệt thương nhớ nàng.
Đếm từng ngày, chờ đợi Âu Dương Yên có thể trở về sớm một chút.
Thường thường Âu Dương Yên cũng có gửi thư về cho nàng, nhưng lúc này phương tiện rất hạn chế, mỗi bức thư đưa đến thường phải đợi rất lâu, cho nên mỗi lá bức thư đối với nàng đều rất trân quý.
Ôn dịch đã được dập tắt, Cát Lai thảo cực kỳ hiệu quả, thành Nhĩ Vạn nằm trong tâm động đất cũng bắt đầu được xây lại, dân chúng tha hương cũng quay về quê hương mình, tình hình trong nước rốt cục cũng yên ổn.
Âu Dương Yên thành lập đội quân từ nạn dân, phong cách chiến đấu hung tàn không sợ chết nổi tiếng, làm quân An Đát Đan xâm lược chỉ cần nghe đến đội quân của cô gái phương Đông mảnh mai đã sợ mất mật.
Đội quân Âu Dương Yên giành được vài thắng lợi, sau đó nàng được quân đội tháo chạy của Lai Tạp Cầm tin tưởng, cầm quân chiến đấu.
Mà sau khi tình hình quốc nội yên ổn, toàn bộ tâm tư của Tắc Mông đều đặt trên chiến trường đối phó với An Đát Đan
Vì liên tiếp thắng lợi nên quân trang sung túc, hơn nữa Tắc Mông cũng cho phép Âu Dương Yên thu thập quân thất bại, tùy ý xử lý, gia nhập vào đội quân của Âu Dương Yên, để nàng nắm quyền chỉ huy binh mã tuyệt đối, nói cách khác, quân đội này chỉ nghe mệnh lệnh của Âu Dương Yên, cho dù là Nữ vương cũng không thể tùy tiện điều động.
Đây vốn là điều tối kỵ của quân vương, nhưng mà, yêu một người có thể vì nàng buông bỏ hết thảy, yêu nàng hơn cả tính mạng của mình, không phải là tối kỵ hay sao?
Đối với Âu Dương Yên, Tắc Mông còn cái gì chưa đưa ra nữa? Âu Dương Yên dưới sự tín nhiệm của nàng, không cần phải xin ý kiến bất cứ ai, năng lực phát huy nguyên vẹn, sau đó hiệp lực với Tướng quân Y Vạn, rốt cục sau hai năm, đã đánh đuổi được An Đát Đan, đưa vào bàn đàm phán, để bọn họ rời khỏi Lai Tạp Cầm, hơn nữa còn ký Hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.
Tin tức thắng lợi truyền đến Lai Nhãn, cả nước chúc mừng vang dội, Tắc Mông cũng kích động vạn phần, Âu Dương Yên, rốt cục cũng trở về.
Đêm trước khi Âu Dương Yên chiến thắng quay về, Tắc Mông gần như không thể ngủ được, tha thiết chờ mong nhìn bầu trời, hy vọng trời có thể nhanh sáng lên, loại tâm tình này, giống như lúc nàng còn rất nhỏ, thúc thúc của nàng hứa buổi sáng hôm sau sẽ dắt nàng ra Hoàng cung đi chơi vậy.
Khó khăn đợi đến sáng sớm, Tắc Mông rửa mặt chải tóc ăn mặc thật tốt, cùng với các đại thần đi ra ngoài Thành, chờ Âu Dương Yên chiến thắng trở về.
Ngoài ra còn có rất nhiều dân chúng chờ đợi, Âu Dương Yên bây giờ đã là một nhân vật được ca tụng, mọi người nói nàng là nhân vật truyền thuyết, sau trận sóng gió đã đưa đến Lai Tạp Cầm, Âu Dương Yên chính là hóa thân của Nữ Chiến Thần.
Trên đường lớn rốt cục cũng xuất hiện một đội quân, áo giáp chỉnh tề chói mắt dưới ánh mặt trời.
Đội kỵ binh đi trước đường hoàng tiến vào, mà đi trước đội kỵ binh cường tráng là một nữ tử yếu ớt nhỏ nhắn, tất nhiên là Âu Dương Yên, một thân áo giáp nhìn qua hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, nàng híp mắt dưới ánh mặt trời, tìm kiếm hình bóng Tắc Mông.
Âu Dương Yên rất nhanh thấy Tắc Mông trang phục lộng lẫy, dáng người cao gầy, y phục vàng kim, ánh mắt màu lam mang theo lo lắng nhìn mình.
Âu Dương Yên nhanh chóng thúc ngựa chạy đến.
Tắc Mông cũng thấy rõ được Âu Dương Yên, nhung nhớ đã lâu, làm nàng muốn chạy đến nghênh đón, nhưng dân chúng kích động còn nhanh hơn.
Dân chúng chạy đến trước đội kỵ binh, làm đội kỵ binh không thể đi về phía trước, Âu Dương Yên ghì ngựa lại, thấy dân chúng nhiệt tình cũng không thể nói gì, chỉ có thể bước xuống ngựa.
Vừa bước xuống ngựa đã bị người đỡ chân, không chỉ một người mà rất nhiều người đỡ nàng xuống ngựa, trong tiếng hoan hô của dân chúng, đưa nàng lên cao, loại nghênh đón này, làm nàng có chút không thể thích ứng.
Bị ném lên không trung, mũ giáp của nàng rớt ra, sau khi rơi xuống, những người phía dưới lại đỡ lấy nàng, đem nàng ném lên một lần nữa.
Âu Dương Yên ở trên không trung nhìn thấy Tắc Mông vội vàng bất đắc dĩ, nàng nở nụ cười với Tắc Mông, lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Nhìn thấy Âu Dương Yên tươi cười chói nắng, Tắc Mông thực sự không thể chờ được nữa.
Tắc Mông cố gắng lấn lên phía trước, La Cẩn chạy theo hét to, "Bệ hạ, ngài không thể đi qua đó, rất nguy hiểm", Tắc Mông chạy khỏi đội thị vệ, chen vào trong dân chúng, dân chúng đang kích động ban đầu không phát hiện Tắc Mông đi vào, sau khi Tắc Mông chen qua mấy người, mấy người đó mới phát hiện ra là Nữ vượng bệ hạ.
Trong cái nhìn kinh ngạc và xem xét của mọi người, Tắc Mông chen đến giữa, kéo Âu Dương Yên đang bị dân chúng nâng lên, nắm chặt tay nàng, thoát khỏi đám người, kéo Âu Dương Yên chạy nhanh về phía trước, để đám người đang chờ đón Âu Dương Yên và đại thần lại phía sau, chạy một hơi về Hoàng cung.
Đến phòng ngủ, Tắc Mông đóng cửa lại, đè Âu Dương Yên xuống sau cửa, hôn thật sâu lên môi nàng.
Không thể nói hết tương tư, không thể kể hết dày vò, tất cả đều được đặt trong cái hôn này.
Hồi lâu sau, Tắc Mông mới buông Âu Dương Yên ra, nhìn môi nàng có chút sưng đỏ, nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng phản chiếu hình bóng bình, Tắc Mông nói, "Yên, ta yêu nàng", Âu Dương Yên cười, nhìn Tắc Mông đang kích động lên tiếng, "Ta biết."
"A...Không..." Tắc Mông ôm Âu Dương Yên vào trong ngực, có chút bất mãn nói, "Nàng nên trả lời lại là 'ta cũng yêu nàng'", Âu Dương Yên cười trong ngực nàng không thôi.
Tắc Mông siết chặt lấy Âu Dương Yên, mũi dựa lên cổ Âu Dương Yên, hít một hương thơm quen thuộc còn lẫn một ít bụi đất, hơi thở xông vào mũi nàng, Tắc Mông đột nhiên chưa từng thấy cảm giác tin tưởng như vậy bao giờ, nàng thì thầm bên tai Âu Dương Yên, "Yên, ta rất nhớ nàng."
Âu Dương Yên nâng mặt nàng lên, nhìn mắt nàng nói, "Ta cũng rất nhớ nàng", mặt mày Tắc Mông lập tức hớn hở, hôn lên mặt Âu Dương Yên hai ba cái, dây dưa hồi lâu không muốn buông ra.
Âu Dương Yên bị nàng hôn đến hết hơi, không thể không đẩy ra, có chút khó khăn nói, "Ny Lỵ Á Ti, nàng muốn để ta chết sao?"
Tắc Mông đem tay Âu Dương Yên đè lên ngực mình nói, "Yên, ta thực sự rất nhớ nàng", tay Âu Dương Yên đè lên nơi mềm mại của nàng, một loại cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, vội vàng giãy tay, đi đến bên giường, muốn cởi áo giáp xuống.
Tắc Mông giúp Âu Dương Yên cởi áo giáp ra, nhìn Âu Dương Yên chỉ mặc áo trong đơn giản, nàng ôm Âu Dương Yên vào ngực lần nữa, mút lên vành tai non mềm của Âu Dương Yên.
Hơi thở Âu Dương Yên rối loạn, bất mãn đẩy Tắc Mông ra, cúi đầu nói, "Trước hết cũng phải để cho ta tắm một cái", Tắc Mông nhìn hai má Âu Dương Yên hồng hồng, kích động không kiềm nén được, ôm mặt Âu Dương Yên lên nói, "Ta giúp nàng", nói xong, ôm lấy Âu Dương Yên đi đến phòng tắm.
Khuôn mặt Âu Dương Yên hồng hồng, giống như có chút bối rối, nhưng cũng không hề phản khán.
Tới phòng tắm, Tắc Mông khẩn cấp cởi y phục ra, lại cởi y phục cho Âu Dương Yên.
Có thể nói, mỗi lần Âu Dương Yên tắm chung, y phục đều do Tắc Mông cởi cho nàng, quả thật là không có cách nào, tuy rằng Tắc Mông không hầu hạ người khác, nhưng Âu Dương Yên rất thẹn thùng, nàng không hành động, Âu Dương Yên sẽ không dám cởi sạch quần áo.
Mới vào trong nước, Tắc Mông đã đè Âu Dương Yên đến mép hồ, hôn môi vuốt ve.
Dưới sự trêu chọc của Tắc Mông, Âu Dương Yên dần thở gấp, thân thể mềm mại lả lượt không tự chủ dán gần Tắc Mông hơn.
Tắc Mông cảm giác ngực mềm mại dán đến mình, kìm lòng không được ôm chặt Âu Dương Yên hơn, rên rỉ nói, "Yên, ôm nàng thật tốt."
Cánh tay thon dài của Âu Dương Yên câu lên cổ Tắc Mông nỉ non, "Ny Lỵ Á Ti, Ny Lỵ Á Ti, ta thường xuyên mơ thấy nàng, nàng có mơ thấy ta không?" Nghe được Âu Dương Yên thổ lộ tâm ý với mình, Tắc Mông ngăn không được muốn nhảy lên, tiếng nói khàn khàn, "Mỗi ngày ta đều mơ thấy nàng, Yên của ta, hai năm qua ta quả thật rất dày vò", là rất dày vò, tương tư muốn điên.
Thương nhớ sâu sắc đan vào một chỗ, Âu Dương Yên kìm lòng không được rên rỉ, Tắc Mông nghe vào tai như tiêu hồn đoạn cốt, ngón tay lướt xuống vùng bụng săn chắc của Âu Dương Yên, tiếp tục lướt xuống, lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi của Mai Y Tư, "Bệ hạ, Yến tiệc chúc mừng bắt đầu rồi, mọi người đang đợi ngài."
Tuy rằng giọng nói của Mai Y Tư rất lớn, nhưng Tắc Mông vẫn làm như không nghe thấy, ánh mắt đầy sương mù che tai Âu Dương Yên lại, không muốn nàng nghe.
Âu Dương Yên hít sâu một hơi, đẩy Tắc Mông ra nói, "Ny Lỵ Á Ti, nên tắm nhanh một chút đi, lúc này không thể thiếu nàng được", Tắc Mông chán nản than, "Vì sao ta lại tổ chực Yến hội ngay hôm nay hả trời."
Yến hội chúc mừng đến khuya mới chấm dứt, Âu Dương Yên cũng bị Tắc Mông ôm trở về, nàng bị Y Thụy Kha cố chấp chuốt rượu, say đến rối tinh rối mù.
Tắc Mông đưa Âu Dương Yên mềm oặt để lên giường, cả khuôn mặt Âu Dương Yên đỏ bừng vô ý ôm gương mặt của mình lên tiếng, "Nóng quá!", nói xong bắt đầu cởi bỏ y phục trên người mình, chỉ còn lại bộ yếm, chui vào lòng ngực Tắc Mông.
Hành động Âu Dương Yên là vô thức, nhưng Tắc Mông lại có cảm giác thụ sủng nhược kinh, vuốt ve da thịt mịn màng của nàng, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không khỏi cúi đầu hôn nàng, Âu Dương Yên đẩy ra lên tiếng, "Khó ngửi".
Tất nhiên là Tắc Mông cũng uống không ít, chỉ là Tắc Mông không say mà thôi, nhìn Âu Dương Yên ngon miệng đặt nàng nằm trên giường nói, "Chờ ta một chút, ta đi đánh răng."
Đợi Tắc Mông đánh răng quay về, Âu Dương Yên đã ngủ, cả người nằm nghiêng lên một tay, hơi thở phập phồng, nhìn qua vừa kiều diễm vừa đáng yêu.
Tắc Mông nửa ôm nàng, đem y phục của nàng cởi ra hoàn toàn, hôn lên môi sờ soạng.
Âu Dương Yên đang ngủ bị người quấy phá, không kiên nhẫn đẩy ra, "Đừng động, thật khó chịu."
Nhưng Tắc Mông thực sự không kiềm nén được, trắng trợn ôm tiểu mỹ nhân vào trong ngực, không động? nàng cũng không phải giáo đồ phái Cấm dục.
Tắc Mông cúi đầu muốn hôn Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lại đẩy nàng ra, xoay người ngồi dậy muốn đi xuống giường, Tắc Mông vội vàng hỏi, "Yên, nàng định làm gì?", Âu Dương Yên say ngơ ngác mông lung nói, "Ta khát nước, muốn uống nước."
Nói xong nàng bước xuống giường, ánh sáng từ ngọn nến hắc ra, chiếu lên cơ thể lả lướt của Âu Dương Yên, làm nhiệt huyết Tắc Mông lại sôi trào.
Âu Dương Yên mới vừa bước được mấy bước, lại xiêu vẹo như sắp ngã, Tắc Mông vội vàng đi đến ôm lấy nàng vào ngực lên tiếng, "Nàng nằm đi, ta rót nước cho nàng", Âu Dương Yên "ờh" một tiếng, quỳ ngồi lên giường.
Tắc Mông xoay người tìm thấy bình nước, rót cho Âu Dương Yên một chén bưng đến, Âu Dương Yên chống người lên giường, vươn nửa người đến tiếp nhận chén nước, cứ như vậy cho đến khi uống xong.
Đường cong xinh đẹp, vòng eo hoàn mỹ, đôi mông cao ngất bại lộ trước mặt Tắc Mông, nàng nghiêng người tới cũng làm đôi ngực mềm mại trở nên cực kỳ mê người.
Tắc Mông hoàn toàn si ngốc nhìn nàng, trên mũi từng đợt cay cay, không phải vì muốn khóc, mà vì huyết áp tăng quá cao.
Âu Dương Yên uống xong nước, đưa tay trả chén cho Tắc Mông, không quan tâm Tắc Mông có nhận hay không thì đã buông tay, cái chén rơi xuống mặt đất, xoảng một tiếng, bể nát.
Tắc Mông bị hoảng sợ, tỉnh táo lại, đã thấy Âu Dương Yên bật người dậy, một tay cầm kiếm trên đầu giường, cảnh giác quát một tiếng, "Là ai?".
Tắc Mông nhìn vào mắt, vừa thương yêu vừa buồn cười, ôn nhu nói, "Chỉ là một cái chén rơi xuống thôi."
Âu Dương Yên mở to mắt nhìn thẳng Tắc Mông, ánh mắt có chút mơ hồ, sau đó sửng sốt một trận, giống như giờ mới kịp phản ứng, "uhm" một tiếng, ném kiếm, ngã xuống giường.
Tắc Mông cũng lên giường, ôm nàng vào trong ngực, hôn lấy da thịt ấm nóng của nàng, khuôn mặt hồng hồng của nàng.
Tắc Mông vuốt ve đùi Âu Dương Yên, Âu Dương Yên khó chịu bắt lấy tay Tắc Mông lên tiếng, "Đừng động ta", Tắc Mông giãy tay nàng ra, tiếp tục xâm lược thân thể co giãn mềm nhẵn kia, Âu Dương Yên chui đầu vào trong ngực Tắc Mông nỉ non nói, "Đừng động ta, ta muốn đi ngủ."
Tắc Mông sao có thể nhịn được, đã bao lâu rồi không gặp Âu Dương Yên, không có ôm nàng, không được yêu nàng? Tắc Mông đã không thể kiềm chế được, muốn hảo hảo yêu Âu Dương Yên, nhưng ngay lúc đưa tay sờ lên ngực Âu Dương Yên thì Âu Dương Yên đột nhiên xoay người đè nàng lại, đem hai tay nàng kéo lên phía trên, nằm trên lòng ngực của nàng ngủ mất.
Tắc Mông cố gắng dùng sức kéo nàng ra vài lần, nhưng cũng không kéo được, tâm tình cực kỳ u ám, nàng suy nghĩ, nếu sáng hôm sau người khác phát hiện nàng đã chết, vậy nhất định là do buồn bực chết, trong lòng lúc này cũng nguyền rủa Y Thụy Kha, tên đáng chết này, chẳng lẽ không biết Âu Dương Yên không thể uống được rượu sao? Không nên rót rượu cho Âu Dương Yên mới đúng chứ, nàng nhất định phải tìm một cơ hội dạy dỗ lại muội muội thân ái của nàng mới được.