Phiên ngoại 1:
Phần 2: Hôn lễ
La Cẩn đã thành thân, Âu Dương Yên gặp được thê tử của La Cẩn ở Yến hội chúc mừng, là tiểu thư Phổ Nếu Tư con gái của Công Tước, nhìn thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến, kiêu ngạo quý tộc của tiểu thư, Âu Dương Yên cực kỳ ngoài ý muốn, lúc trước La Cẩn nói như thế nào, không phải muốn cưới một thê tử ôn ôn nhu nhu sao?
Nhưng nhìn thấy khí chất Phổ Nếu Tư tiểu thư có vài phần quen mắt, Âu Dương Yên giống như đã hiểu ra, vị tiểu thư này cho dù là dung mạo, dáng người đều có vài phần giống với Tắc Mông, nhất là tính cách ngang ngược kêu ngạo bá đạo lại càng giống Tắc Mông.
Âu Dương Yên chợt nhớ đến đêm La Cẩn trộm lẻn vào Tẩm cung, thân thể ôn nhu đầy đặn của Tắc Mông bị La Cẩn nhìn thấy rõ ràng, có lẽ là buổi đêm kinh diễm đó, làm hắn nhớ mãi không quên.
Nhưng mà trong lòng Âu Dương Yên lại bắt đầu không thoải mái, khi nhìn thấy tiểu thư Phổ Nếu Tư xong chuyện tình sắp quên mất lại bị lật ra lần nữa, để Âu Dương Yên hết sức buồn bực, cảm giác mình phải ngậm bồ hòn, cũng bắt đầu oán hận bản thân mình chậm chạp, sao lúc đó một chút ý thức bảo hộ đồ vật của mình cũng không có đây?
Tắc Mông vẫn rất bận, nhưng so với trước kia vẫn thoải mái hơn một ít, mặc kệ có bận bịu bao nhiêu, nàng cũng tìm chút thời gian để gặp Âu Dương Yên, đáng tiếc là Âu Dương Yên cũng rất bận.
Tắc Mông vốn muốn tấn phong cho Âu Dương Yên làm Bá Tước, nhưng như vậy địa vị trong cung của Âu Dương Yên sẽ lấn át La Trung, Âu Dương Yên cảm thấy như vậy không đúng lắm, vì thế Tắc Mông tấn phong La Trung làm Bá Tước, để Âu Dương Yên làm Tử Tước, cho nàng quản lý gần hết mọi chuyện.
Lan Đế Cách Thụy Ty bất ngờ đến gặp Âu Dương Yên, Âu Dương Yên tiếp đãi nàng trong tòa nhà Trung Quốc, tòa kiến trúc này hiện tại được Âu Dương Yên đặt tên là Sở Quy Cư.
Ở Sở Quy Cư, Lan Đế Cách Thụy Ty nói với Âu Dương Yên, "Tử Tước đại nhân, hôm nay ta mạo muội đến gặp ngài, là vì Bá Tước đại nhân", Âu Dương Yên có chút kinh ngạc, "Y Thụy Kha? Nàng sao vậy?" Khuôn mặt Lan Đế Cách Thụy Ty mang theo lo lắng, ảm đạm nói, "Ta thực sự yêu nàng, nhưng ta biết nàng không yêu ta, kỳ thực cũng không có gì, ta xuất thân là người hèn mọn, không có tư cách gì yêu cầu, nhưng ta lo lắng nàng, nàng đã yêu một người không nên yêu."
Âu Dương Yên nở nụ cười nói, "Nàng hoa tâm như vậy, cũng sẽ yêu người nào sao? Không thể tưởng tượng nổi, người đó là ai vậy? Sao có thể không nên?", Lan Đế Cách Thụy Ty bất đắc dĩ cười khổ một cái nói, "Xin tha thứ cho ta không thể nào nói cho ngài, nhưng ta hi vọng ngài có thể khuyên nàng một chút, ta nghĩ lời nói của ngài, nàng chắc sẽ nghe." Nhìn thấy gương mặt Lan Đế Cách Thụy Ty ưu thương, Âu Dương Yên thở dài, gật đầu đáp ứng.
Âu Dương Yên tìm cơ hội, muốn nói chuyện này với Y Thụy Kha, nàng lên tiếng hỏi, "Người ngươi yêu là ai vậy? Ta cảm thấy ngươi đúng là ngốc, Lan Đế Cách Thụy Ty là một cô nương thật tốt, quả thật là một vưu vật, nhưng lại không thể có được lòng ngươi, đang ở trong phúc mà chẳng biết", Y Thụy Kha có chút ngoài ý muốn, ưu thương nói, "Chuyện của ta ngươi đừng xen vào", nói xong lỗ mãng rời đi, để lại Âu Dương Yên không hiểu gì cả.
Sau khi Âu Dương Yên trở về không bao lâu, Tắc Mông và Âu Dương Yên kết hôn, nhưng chỉ là tổ chức một hôn lễ nhỏ trong Hoàng cung, người tham dự chỉ có Y Thụy Kha và La Vũ, những người khác đều không biết chuyện này.
Tuy rằng Tắc Mông có quyền để người cùng giới quan hệ hợp pháp, nhưng giáo hội lại không chấp nhận, cũng không có giáo đường nào cử hành hôn lễ cho các nàng, dù sao thành kiến của mọi người vẫn rất sâu, nên chuyện này cũng không cần phải làm lớn ra.
Người La gia sau đó mới biết được chuyện nay, dù chuyện này họ có đồng ý hay không, hiển nhiên cũng không có tư cách có ý kiến, nhưng cho dù nói thế nào, bọn họ vẫn rất yêu thương Âu Dương Yên, sau khi để La Cẩn đem tơ lụa và đồ sứ đến làm của hồi môn cho Âu Dương Yên.
Tơ lụa và đồ sứ này là hàng hóa trên thuyền, nhưng ở đây chỉ có quý tộc có tiền mới có thể dùng đến những thứ hàng xa xỉ phẩm như thế.
Tắc Mông thấy La Cẩn mang đến những thứ này cười nói, "Ở đây Yên không thiếu gì, các ngươi còn lo lắng cái gì?" La Cẩn cúi đầu, "Bệ hạ, đương nhiên thần biết Hoàng cung là nơi giàu có nhất thiên hạ, nhưng đây là quy cũ của chúng thần, nữ nhân gả đi, đương nhiên phải có của hồi môn."
Sau đó gặp La phu nhân, ánh mắt La phu nhân đã tràn ngập bất đắc dĩ, nói với Âu Dương Yên, "Tiểu hài tử, con có biết vì sao chúng ta đối đãi với con như nữ nhi của mình nhưng không chính thức nhận nuôi con không? Con là huyết mạch duy nhất của Âu Dương gia, chúng ta không muốn chặt đứt người nối dõi của Âu Dương gia, lúc trước ta và bá phụ muốn gả con cho La Cẩn, sẽ để đứa con thứ hai theo họ Âu Dương, nhưng mà bây giờ, ....!Aiz...", tiếng thở dài truyền đến, khắc thật sâu trong lòng Âu Dương Yên.
Nhưng cho dù nói thế nào, gả cho Tắc Mông, gả cho nữ nhân này, Âu Dương Yên cũng không hối hận, đêm thành thân ngày đó, Tắc Mông mặc quân phục Thống soái tối cao, kéo Âu Dương Yên đi đến Sở Quy Cư, đây là nới Tắc Mông hứa sẽ cho Âu Dương Yên một cái nhà, Âu Dương Yên mặc áo cưới trắng tinh, chân đạp lên mặt đất phủ đầy hoa hồng, kiên định bước vào phòng tân hôn.
Trên bàn đốt mấy ngọn nến, chiếu rọi khắp phòng, hết sức ấm áp.
Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên đang ngồi bên giường, lấy tay nhấc khăn lụa trắng khỏi đầu nàng, nhìn dung nhan xinh đẹp của Âu Dương Yên mang theo ý cười, đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình ảnh Tắc Mông, Tắc Mông nhìn nàng say đắm, vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ giọng nói, "Yên, đợi đến ngày này thực sự không dễ dàng..."
Âu Dương Yên mỉm cười, đứng lên, để Tắc Mông đứng thẳng, một bên cởi nút áo Tắc Mông, một bên nói nhẹ bên tai Tắc Mông, "Nên nghỉ ngơi, để cho ta hầu hạ nàng", Tắc Mông nghe giọng mềm mại ấm áp của nàng, gần như choáng váng, đứng ở nơi đó, Âu Dương Yên cười, "Giơ tay lên đi", Tắc Mông "ò" một tiếng, hai tay giơ ra, Âu Dương Yên cởi nút áo, bỏ y phục của Tắc Mông ra.
Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên ôn nhu xinh đẹp, nhiệt huyết dâng lên, mới cởi xong y phục đã nhanh chóng ôm Âu Dương Yên vào trong ngực, Âu Dương Yên cười nhẹ đẩy nàng ra, tự mình cởi khăn voăn trên đầu, kéo dây váy cởi bỏ y phục trên người mình, ôm lấy cổ Tắc Mông kéo cả hai cùng ngã xuống giường.
Hương thơm ôn nhu tràn đầy cõi lòng, mùi hương đặc hữu của cơ thể Âu Dương Yên kích thích đại não Tắc Mông rung động ầm ầm.
Tắc Mông ôm vòng eo nhỏ nhắn của Âu Dương Yên, hôn thật sâu lên môi nàng.
Âu Dương Yên hơi cong vòng eo, thiếp bụng mình lên bụng Tắc Mông, thở gấp gáp dưới thân thể Tắc Mông.
Bởi vì hơi thở có chút kịch liệt mà bộ ngực phập phồng, ma xát lên bộ ngực căng tròn của Tắc Mông.
Tắc Mông lúc này giống như là bị mê hoặc, hoàn toàn đắm chìm trong hương diễm, nàng ôm Âu Dương Yên, để Âu Dương Yên ngồi lên đùi mình, ngậm đầu ngực mềm mại của Âu Dương Yên, ra sức liếm mút.
Tóc đen dài của Âu Dương Yên rơi xuống, quấn quanh thân thể phiếm hồng của mình, tóc đen phủ xuống làn da trắng sáng mãnh liệt đối lặp, kiều diễm như hoa, vô cùng mị hoặc.
Tắc Mông đỡ eo nàng, nhìn Âu Dương Yên ngượng ngùng nhưng biểu tình cũng tràn ngập mong muốn, chỉ cảm thấy máu nóng chảy khắp toàn thân, giống như có thể chích ra máu.
Tắc Mông rên rỉ than, "Yên, Yên của ta, nàng mang ta lên Thiên đường...."
Miệng Âu Dương Yên tràn ra tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được, thân thể mềm mại rung lên, không ngừng di chuyển vòng eo, thân thể trơn ướt chà sát lên đùi Tắc Mông.
Tắc Mông kích động hôn thân thể hồng phấn của nàng, nắm nơi mềm mại của Âu Dương Yên trong bàn tay, cảm giác được nụ hoa đã sớm cứng ngắt, lại dùng tay vo lấy điểm mẫn cảm này.
Âu Dương Yên rùng mình càng mãnh liệt, vòng eo mềm mại đong đưa trong lòng Tắc Mông, mái tóc đen nhánh tán xuống, che nửa gương mặt nàng.
Tắc Mông vương tay vén tóc Âu Dương Yên ra, muốn nhìn rõ ràng khát vọng của nàng với mình.
Mi phượng nhíu lại, gương mặt đỏ ửng, ánh sáng chập chờn chiếu rọi đôi môi anh đào trơn ướt, cánh mũi mấp máy, thở gấp rên rỉ trong ngực Tắc Mông.
Tắc Mông dùng lưỡi liếm lên mặt nàng, ngón tay run run vuốt ve đôi môi Âu Dương Yên, Âu Dương Yên loạn ý tình mê ngậm lấy ngón tay, thân thể Tắc Mông không thể kiềm chế rùng mình, khàn khàn lên tiếng mơ hồ không rõ, "Trời...!Thật là muốn chết..."
Âu Dương Yên vô thức câu lấy cổ Tắc Mông, mơ hồ không rõ kêu lên, "Ny Lỵ Á Ti...Ny Lỵ Á Ti....", âm thanh ôn nhu, mang theo ướt át, kết thành tấm lưới, bao trùm lên trái tim Tắc Mông, càng ngày càng chặt, đợi đến cuối cùng nứt toác trong nháy mắt.
Một tay Tắc Mông tiến vào giữa hai chân Âu Dương Yên, nơi đó đã sớm ướt đẫm không thành bộ dáng, Tắc Mông thở gấp kịch liệt, đưa ngón tay tham tiến vào sâu trong thân thể Âu Dương Yên, ham muốn Âu Dương Yên giống như hồng thủy vỡ đê mà tràn ra, động đậy vòng eo, chủ động tìm kiếm lấy khoái hoạt, cảnh tượng ướt át mê loạn làm Tắc Mông muốn hỏng mất, trong sự kích thích mãnh liệt, thân thể Tắc Mông đột nhiên run lên, tiếng rên rỉ của nàng bạo phát đi ra, từng bước đạt đến cao trào.
Nhưng nhìn thấy Âu Dương Yên vừa ngượng ngùng vừa phóng đãng, nàng vẫn không thể kiềm chế được.
Tắc Mông đưa Âu Dương Yên nằm lên giường, đè lên người nàng, mạnh mẽ ra vào thân thể Âu Dương Yên, tiếng rên rỉ của Âu Dương Yên càng ngày càng mãnh liệt, da thịt lửa nóng thiêu đốt cả trái tim Tắc Mông, trong một khắc đó, hai tay Âu Dương Yên nắm chặt lấy vai Tắc Mông, vòng eo cong lên, toàn thân căng cứng, gân máu màu xanh nổi lên trên bàn chân, khoái cảm mãnh liệt đánh úp đến nàng, trong cơn khoái cảm lớn tiếng hô, "Ny Lỵ Á Ti....!Ny Lỵ Á Ti của ta...."
Trong tiếng rên rỉ của Âu Dương Yên, Tắc Mông lại bùng nổ lần nữa, đưa đầu mình chôn trong hỏm cổ Âu Dương Yên, rùng mình thở gấp, rên rỉ nói, "Yên, Yên....!Ta tình nguyện vì nàng xuống Địa ngục, nàng biết không? Yên..."
Âu Dương Yên giống như đóa hoa xấu hổ rồi lại phóng đãng, làm nàng yêu thích không muốn buông tay, không thể kiềm chế được mà dùng sức ra vào thân thể nàng, muốn nghe tiếng nàng rên rỉ mất hồn, muốn nhìn thấy nàng dưới thân mình trằn trọc mềm mại....