Tư Thái Cung Phi

Edit: Nguyệt Đức phi.

Beta: Ka Thái hậu.

Tiêu Phòng cung, thiên điện bên trái.

Ôn Quý tần ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm ngọc trên búi tóc, khóe miệng mang theo ý cười ôn nhu, quả thật là dáng vẻ dịu dàng hiền hậu, chỉ là trong mắt lóe lên tia sáng khiến người khác không đoán được.

Cung nữ thiếp thân Bình Nhi nhẹ nhàng chải tóc cho Ôn Quý tần, giọng nói êm dịu vui vẻ: "Hôm nay Nội phủ đã đưa tới vài bộ trang sức, đều vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ, nhất định nương nương sẽ rất thích."

Ôn Quý tần nhướng nhướng khoé mắt, hé miệng cười nói: "Phân lệ tháng này đã đủ rồi, Nội phủ còn đưa thứ gì đến nữa vậy?"

Bình Nhi cũng cảm thấy vinh dự, lên tiếng nói: "Người của Nội phủ đều vô cùng có mắt nhìn, người nào cũng nịnh nọt lấy lòng nương nương."

Khóe miệng Ôn Quý tần nhếch lên, duỗi ngón tay tinh tế của mình vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, khẽ cười: "Đám người Nội phủ đều là gió chiều nào theo chiều đó, hừ, có gì đáng để vui vẻ đâu chứ?"

Bình Nhi nhẹ giọng nói: "Lúc Kỳ Hiền phi nương nương có thai, người của Nội phủ hận không thể dán mặt lên cửa Thượng Dương cung, khi đó nơi này của chúng ta vắng vẻ biết bao nhiêu. Đáng tiếc, khi Hiền phi nương nương sinh ra nữ nhi thì người của Nội phủ còn không phải đến lấy lòng nương nương hay sao?"

Ôn Quý tần nhếch môi, mở miệng nói: "Hiền phi tỷ tỷ là người mà ngươi có thể nghị luận ở sau lưng sao? Không nói đến việc Hiền phi sinh ra nữ nhi, ngay cả lúc không sinh thì cũng cao quý hơn chủ tử của ngươi đấy."

Bình Nhi thấy hình như nét mặt Ôn Quý tần có vẻ hậm hực, vội vàng khuyên nhủ: "Nương nương đừng buồn. Bây giờ lòng của Hoàng thượng đang ở Thượng Dương cung, đương nhiên Hiền phi nương nương được nở mày nở mặt rồi, nhưng mà Nội phủ mới là đại diện cho hướng gió ở hậu cung. Nương nương có Hoàng tử, hiện giờ Ngũ Hoàng tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, tương lai nhất định sẽ là người tài. Công chúa của Hiền phi nương nương dù được sủng ái như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là Công chúa mà thôi.

Lúc này trên gương mặt Ôn Quý tần mới có chút vui vẻ, đôi môi đỏ thắm kéo ra một độ cong nhu hòa, sau đó nàng thu liễm lại ý cười, khẽ nhíu đôi mày ngài, thấp giọng nói: "Ta kém hơn bọn họ chỗ nào? Gia thế? Dung mạo? Tính cách? Đều không thua. Nhưng vì sao Hoàng thượng chỉ yêu thích hai vị tỷ tỷ mà không nhìn ta lâu hơn một chút chứ? Ta cũng muốn làm một muội muội ngoan ngoãn, nhưng mà rốt cuộc cũng khó mà được như ý muốn."

---

Thượng Dương cung, chính điện.


Bây giờ Hoa Thường hết sức bận rộn, chưa nói đến việc Tứ Hoàng tử và Tứ Công chúa còn nhỏ cần phải có người trông nom, mà Thế tử Trần Cát cũng sắp phải xuất cung, điều này khiến cho Hoa Thường quay cuồng đến sức đầu mẻ trán.

"Lưu mama, hành trang của Thế tử nên chuẩn bị kĩ càng một chút, đừng nhiều quá hay ít quá, đến lúc đó không chỉ có sai sót mà còn khiến cho người ngoài chê cười, nếu vậy thì bổn cung không thể nhắm mắt cho qua được đâu." Hoa Thường ngồi trên ghế chủ vị, mặc một bộ cung trang hơi cũ, chậm rãi mở miệng dặn dò. Chuyện trâm phượng lần trước đã khiến cho Hoa Thường nảy sinh cảnh giác, lần này tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót nữa.

Lưu mama cung kính đáp lời: "Đây là đương nhiên, tất cả đồ vật đều qua tay nô tỳ một cách cẩn thận. Tấm lòng yêu thương của nương nương dành cho Thế tử, Thế tử cũng sẽ ghi nhớ trong lòng."

Vị Lưu mama này là người của Kính vương, cũng là người duy nhất theo Thế tử vào cung, tất nhiên tâm niệm đều là vì tiểu chủ tử của mình. Bây giờ Kính Vương phi lại mang thai lần nữa, trong lòng Lưu mama cũng lo lắng thay cho Thế tử, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

Hoa Thường hài lòng gật đầu nói: "Lưu mama cũng là lão nhân bên cạnh Thế tử, ngươi làm việc thì bổn cung yên tâm. Lần này Thế tử trở về, cũng không biết là sẽ ở lại bao lâu, thân thể của Vương phi cũng không biết cụ thể như thế nào. Bổn cung vẫn không nỡ xa Thế tử, định lâu nhất là một tháng sẽ đón Thế tử trở về, đợi đến khi đứa bé của Vương phi ra đời, ta lại cho Thế tử về đó một lần nữa."

Lưu mama khom người, mặt đầy ý cười trả lời: "Nương nương suy nghĩ chu toàn, khiến người phải lao tâm rồi."

Hoa Thường cười ôn nhu: "Có gì mà nhọc lòng đâu chứ, hoàng cung với vương phủ cách nhau cũng không xa lắm, qua lại cũng thuận tiện."

Lưu mama cũng không biết là tốt hay là xấu, khom lưng đáp vâng.

Lan Chi ở phía sau Hoa Thường, nhẹ nhàng hạ bờ vai của Hoa Thường xuống, mở miệng nói: "Thế tử lương thiện nhưng số mệnh lại lận đận."

Hoa Thường bất đắc dĩ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Gì mà số mệnh do ông trời định sẵn chứ, trên đời này có rất nhiều người lương thiện, sao trời xanh có thể bảo hộ cho từng người được đây?"

Lan Chi biết sự khổ tâm và khó xử của Hoa Thường, cười một tiếng, không nói nữa.

Tính tình của Thế tử Trần Cát quả thật rất thiện lương, khoan dung nho nhã, cung nhân ở Thượng Dương cung không có ai mà không yêu mến Thế tử. Đương nhiên Lan Chi cũng vậy, đứa trẻ còn nhỏ như thế mà đã phải rời xa phụ mẫu đến một nơi đầm rồng hang hổ như hoàng cung này, thì có bao nhiêu cực khổ đây? Bây giờ phụ mẫu có thêm hài tử, bá phụ Hoàng đế chí cao vô thượng còn tính kế cốt nhục, quả thật rất đúng với câu nói: trời cao vô tình.

---


Sáng sớm ngày hôm sau, Vị Ương cung.

Hoàng hậu mặc một thân cung trang màu vàng sáng, vấn kiểu tóc lưu vân kế đơn giản, cài thêm hoa nhung đính tua rua kim tuyến khiến cho khí chất quanh thân Hoàng hậu ôn hòa hơn rất nhiều.

"Các vị muội muội miễn lễ." Hôm nay trên mặt Hoàng hậu không mang theo ý cười, có thể Hoàng hậu cũng cảm thấy cười mãi thật là mệt mỏi.

"Tạ Hoàng hậu nương nương." Hoa Thường vẫn hành lễ một cách chuẩn mực như cũ, sau đó đứng dậy, hoàn mỹ không một thiếu sót.

Sau khi các vị phi tần ngồi xuống, không một ai nói chuyện, bầu không khí lập tức trở nên có phần lúng túng.

Nói ra thì quả thật hậu cung thiếu một người nhanh nhẹn quyết tuyệt, nếu có một người như Vương Hy Phượng [1] ở đây, ít nhất cũng sẽ không quá nhàm chán.

Hoàng hậu miễn cưỡng cười nói: "Mấy ngày nay bổn cung có chút mệt mỏi, giờ đến các vị muội muội cũng mệt rồi ư? Không muốn trò chuyện với bổn cung sao?"

Khánh Quý tần ngồi ở phía dưới cười sang sảng một tiếng, mở miệng trả lời: "Hoàng hậu nương nương không nói chuyện, đám người tần thiếp cũng không dám vượt qua quy củ."

Hoàng hậu không có cảm tình tốt với Khánh Quý tần. Chỉ dựa vào việc Khánh Quý tần là chất nữ (cháu gái) của Thái hậu, thì cũng đủ để nàng không thích Khánh Quý tần rồi, nhưng vì mặt mũi nên đương nhiên nàng phải dịu dàng rộng lượng.

"Khánh Quý tần nói đùa, đều là tỷ muội trong nhà, làm gì có nhiều quy củ như vậy."

Dung mạo của Khánh Quý tần cũng không đẹp lắm, chỉ có thể xếp vào loại bình thường. Mặt tròn như cái mâm, vóc người hơi phì nhiêu, không được Hoàng thượng sủng ái thì cũng không có gì kỳ lạ.

Khánh Quý tần đối với việc biểu ca không sủng ái mình rất là bất mãn, nhưng ai dám nổi giận với thiên tử chứ? Nhẫn nhịn, đương nhiên là phải trút giận lên người của người khác rồi.


Cho nên Nghiêm Tần ở cùng một cung với Khánh Quý tần liền gặp xui xẻo. Hai ba ngày thì bị chửi chó mắng mèo, Nội phủ đưa tới thứ gì cũng đều bị Khánh Quý tần cướp hết một nửa.

Cũng may tính tình Nghiêm Tần mềm mỏng, hơn nữa Nghiêm Tần cũng không để ý đến những chuyện này cho lắm, nếu không thì lại gây ra một trận phong ba rồi.

Khánh Quý tần thấy hôm nay tâm tình Hoàng hậu không tốt, đảo tròng mắt một cái, cười nói: "Hôm nay Nghiêm Tần muội muội bị bệnh nên không tới, ít đi một người nên cũng bớt đi vài phần náo nhiệt. Nói tới thì thân thể Nghiêm Tần muội muội quả thật là liễu yếu đào tơ, cứ hai ba ngày thì lại bị bệnh, ai chịu cho nổi kia chứ? Vậy mà Hoàng thượng lại thường xuyên đến thăm, tần thiếp ở bên cạnh nhìn thấy đúng là rất lo lắng, lỡ như lây bệnh cho Hoàng thượng thì biết làm thế nào?"

Hoàng hậu nhíu mày. Đúng vậy, nàng không thích Khánh Quý tần, nhưng cảm tình đối với Nghiêm Tần cũng không tốt hơn bao nhiêu. Bây giờ nghe Khánh Quý tần nói xấu Nghiêm Tần, đúng là có mấy phần dở khóc dở cười.

Hoa Thường vẫn luôn có biểu tình nhàn nhạt, vừa nghe Khánh Quý tần nói như vậy thì có chút bất mãn.

Lúc Khánh Quý tần mới vào cung thì trông còn khá ổn. Tuổi còn nhỏ nhưng có hậu thuẫn vững chắc, làm người lại khiêm tốn nội liễm, không gây ra chuyện thị phi gì. Kết quả mới có mấy tháng mà nàng ta đã hiện nguyên hình, lộ ra bộ mặt thật.

Hoa Thường nâng tách sứ Thanh Hoa ở bên cạnh lên, nhấp một ngụm, thong thả lên tiếng: "Quý tần muội muội không hổ là biểu muội của Hoàng thượng, so với người khác còn thận trọng hơn mấy phần, bổn cung đúng là hổ thẹn. Có điều, chân ở trên người Hoàng thượng, đi đâu đương nhiên là theo ý muốn của người, thân là phi thiếp, chúng ta vẫn nên đoan chính khắc chế bản thân là được rồi."

Khánh Quý tần nghe Hoa Thường nói như vậy, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, khóe miệng khinh thường vểnh lên, không cam lòng yếu thế nói: "Hiền phi nương nương nói rất đúng. Tần thiếp xuất thân vọng tộc, tuy không bằng người gia thế hiển hách, nhưng chút đạo lý này thì tần thiếp cũng hiểu. Cho nên không phải hôm nay tần thiếp đến đây để hỏi ý kiến của Hoàng hậu nương nương sao? Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, lại là thê tử kết tóc của Hoàng đế biểu ca, lo lắng cho long thể an khang của Hoàng thượng cũng là chuyện đương nhiên thôi."

Khánh Quý tần nhìn thẳng Hoa Thường, người khác sợ Hoa Thường nhưng nàng thì không sợ.

Cô mẫu của nàng còn đang ngồi ở Từ Ninh cung kia kìa. Tuy biểu ca của nàng không sủng ái nàng nhiều, nhưng dù sao cũng là huyết mạch tương liên, tính từng nữ nhân ngồi ở đây, thì làm gì có ai thân thiết với Hoàng thượng hơn nàng kia chứ?

Mi mắt đang rũ xuống của Hoa Thường khẽ nâng lên, trái lại nàng có mấy phần hứng thú. Khánh Quý tần đây là đang muốn đánh tay đôi với nàng hay sao? Ai cho nàng ta tự tin này vậy? Thái hậu à?

Những phi tần khác thấy thế cũng hứng thú bừng bừng. Hậu cung phẳng lặng giống như một đầm nước đọng, có thể thấy chút náo nhiệt quả thật không dễ dàng gì. Mỗi người đều im lặng cúi đầu, nhưng ai cũng dựng lỗ tai lên thật cao để nghe ngóng.

Gương mặt Hoa Thường vẫn nhu hòa dịu dàng như cũ, thanh âm nhẹ nhàng: "Dường như Quý tần muội muội có chút hiểu lầm bổn cung rồi, lời trong lời ngoài đều mang theo "ý tại ngôn ngoại". Bổn cung cũng không để ý, dù sao muội vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên không hiểu chuyện. Chỉ là bổn cung thấy tội nghiệp cho Nghiêm Tần muội muội, bất luận là mùa đông hay mùa hè đều thường xuyên đau bệnh, mùa đông thiếu áo mặc, mùa hè thì thiếu băng."

Khánh Quý tần vừa nghe những lời này thì có chút chột dạ, sau đó là tức giận. Phải, nàng đã cắt xén bớt mấy thứ, nhưng Nghiêm Tần cũng không nói gì cả. Vậy mà một tứ phi ở Thượng Dương cung lại quản quá rộng rồi!

"Lời này của Hiền phi nương nương quả thật là lời trách móc, làm cho tần thiếp thấy hổ thẹn. Từ nhỏ tần thiếp quen được cưng chìu nâng niu, vào cung lại may mắn có Thái hậu cô mẫu trông nom, nên chi tiêu ăn mặc đều dư ra vài phần. Tần thiếp sợ phá hỏng cung quy, đương nhiên là cự tuyệt. Nghiêm Tần muội muội thấy tình trạng đó, vì muốn làm yên lòng tấm lòng từ ái của Thái hậu, nên mới thường xuyên tặng phân lệ cho tần thiếp. Tần thiếp thấy muội muội tình thâm nên không tiện cự tuyệt, sao đến miệng của nương nương lại là tần thiếp ngang ngược vậy?"


Đối với chuyện Khánh Quý tần ngang nhiên đảo trắng thay đen, Hoa Thường vô cùng bội phục, lấy Thái hậu làm lá chắn, ai cũng phải cho nàng ta ba phần mặt mũi. Nếu là chuyện khác, e là Hoa Thường cũng không truy cứu nữa. Nhưng Nghiêm Tần là người mà Hoàng thượng đề cập muốn nàng trông nom chăm sóc, nhất định nàng không thể làm như không nghe không thấy được.

Hoa Thường cầm khăn tay lên lau khóe môi một cái, ôn nhu nói: "Quý tần muội muội miệng mồm lanh lợi, bổn cung thật sự là cảm thấy không bằng. Nhưng mà thế gian trắng đen rõ ràng, không thể đảo lộn được. Nghiêm Tần muội muội dịu dàng nhu thuận, xuất thân thế gia vọng tộc, thân nhân vẫn còn đang liều mạng ở chiến trường, thần thiếp ở đây mong Hoàng hậu nương nương điều tra kỹ càng, chớ làm rét lạnh lòng trung liệt của gia tộc."

Hoàng hậu thấy lửa này đốt tới người mình thì khẽ nhíu mày. Hiền phi không phải là người thích gây chuyện hay là lo chuyện bao đồng, hôm nay nàng ta đối chọi khá gay gắt như vậy, nhất định là có nguyên do. Mà Khánh Quý tần có Thái hậu chống lưng, nếu thật sự điều tra kỹ, nhất định sẽ chọc giận Thái hậu.

Trong lòng Hoàng hậu khó chịu, Hiền phi gây ra chuyện rắc rối, vì sao nàng phải đi đắc tội với Thái hậu chứ?

"Hiền phi muội muội nói quá lời, từ xưa đến nay hậu cung luôn luôn hòa thuận. Nghiêm Tần đau ốm cũng là do thân thể không tốt. Mặc dù Khánh Quý tần làm việc có nhiều bất công nhưng thật ra thì cũng không có gì quá đáng, cũng không cần phải chuyện bé xé ra to, làm mất hòa khí ở hậu cung, khiến lòng người hoang mang." Hoàng hậu nở nụ cười rộng lượng, đôi môi đỏ thẫm vẽ ra một độ cong cực kỳ uy nghi.

Hoa Thường thấy vậy, biết Hoàng hậu không muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn đắc tội với Thái hậu, nhàn nhạt cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói phải, nhất định sẽ không có gì thiếu sót đâu."

Hoàng hậu thấy lời nói của Hoa Thường có điều không đúng, ngước mắt lên nhìn gương mặt bình tĩnh đoan trang của Hoa Thường một chút, cảnh giác trong lòng.

Khánh Quý tần nhếch khóe miệng lên, khóe mắt liếc Hoa Thường một cái, rất là xuân phong đắc ý.

Thấm Thục phi không nhìn nổi bộ dạng càn rỡ kia, không âm không dương lên tiếng nói: "Trong núi không có cọp, khỉ xưng đại vương."

Sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên thay đổi, sắc mặt Khánh Quý tần cũng trở nên khó coi.

Lời này của Thục phi thẳng thắn châm biếm Hoàng hậu vô dụng. Hoàng hậu là con cọp ở trong núi nhưng lại giống như không có vậy. Mà ở trong mắt Thục phi thì Khánh Quý tần chẳng qua cũng chỉ là một con khỉ nhảy lên nhảy xuống mà thôi.

Thỉnh an sớm ở Vị Ương cung cứ như vậy mà hạ màn một cách không hề vui vẻ. Nhưng khiến cho mọi người kinh ngạc chính là chỉ ý của Hoàng đế vào ngày hôm sau.

"Từ xưa nay trẫm đều mong hậu cung luôn duy trì lễ giáo, xem trọng khuôn phép trang nghiêm hòa nhã. Nghiêm thị có tài có đức, ngôn hạnh đủ đầy, tuyển vào hậu cung. Nghiêm thị ở trong cung đức cao vọng trọng, phẩm hạnh đoan trang, thận trọng hòa nhã, chưa từng sinh thị phi bất hòa. Dựa vào từ dụ của Hoàng Thái hậu, lấy sách ấn tấn phong thành Tu nghi, chủ vị Trữ Tú cung. Cần phải ôn hòa, cần mẫn, cung kính, khiêm tốn, vì hoàng thất kéo dài nhân mạch. Khâm thử."

---

[1] Vương Hy Phượng: (chữ Hán:王熙鳳) là một nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, Trung Quốc. Tên thường gọi của Vương Hi Phượng là Phượng Thư. Tuy xinh đẹp nhưng Hy Phượng lại là người phụ nữ đanh đá, chanh chua, cay nghiệt và độc ác nên có biệt danh là Phượng ớt. Là người nắm tất cả quyền hành trong phủ Vinh, Phượng Thư ngày ngày cai quản mọi việc vô cùng khéo léo, thông thạo, có thể quán xuyến công việc nhà cửa nên được người trên như Giả mẫu hay Vương phu nhân rất quý mến, nhưng bị người dưới e ngại, có khi thù ghét. Tuy không biết đọc sách ngâm thơ nhưng nàng lại có đầu óc thông minh sắc sảo, giỏi tính toán, xứng đáng liệt vào bậc nữ lưu hào kiệt trong phủ, nam nhân không thể so sánh được. Phượng Thư thông minh nhưng hay phải dụng nhiều tâm cơ, cậy khỏe nên tham công tiếc việc, bởi vậy nên sức khỏe dần dần suy kém. Trong kết thúc của Cao Ngạc, Vương Hy Phượng chính là người bày kế tráo giường đổi cột, để Bảo Ngọc lấy Bảo Thoa, còn Đại Ngọc ôm hận mà chết. Cơ nghiệp trong phủ thì ngày một lụn bại, quyền hành của Phượng Thư cũng mất dần, lại phải gánh chịu nhiều nghiệp chướng lúc trước nên đến đám tang của Giả mẫu, nàng cũng không còn được người trọng nể. Cuối cùng bệnh tật rồi chết, thọ khoảng 30, 31 tuổi. Khi bốc thẻ nàng được thẻ hoa cúc. (Trích Wikipedia)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận