Tư Thái Cung Phi

Edit: Mai Thái phi.

Beta: Tiên Thái Phi.

Mới có mấy ngày mà tin tức Hoàng đế sắp sửa đi Tây tuần đã lan truyền một cách ồn ào huyên náo. Cuối cùng các nữ nhân hậu cung cũng từ bỏ việc chèn ép hai thai phụ, dời ánh mắt đến sự kiện long trọng nhất từ khi đương kim thánh thượng đăng cơ tới nay.

Cho dù là phân vị cao hay thấp, được sủng ái đến đâu thì các phi tần hậu cung đều rửa mắt, lên tinh thần, tai nghe sáu phương, mắt nhìn tám hướng. Ngưỡng cửa Từ Ninh cung và Vị Ương cung cũng bị các vị phi tần đạp nát, quấy nhiễu khiến cho Thái hậu và Hoàng hậu không chịu nổi.

Thật ra ý nghĩ của những phi tần này rất đơn giản, hỏi thăm tin tức cụ thể trước, sau đó tận lực tranh thủ xem có thể đi theo hay không!

Thái hậu tuổi đã lớn nên cũng mặc kệ việc này. Còn Hoàng hậu mới thật sự là bất đắc dĩ. Hoàng đế vẫn chưa nói chuyện này với nàng, bây giờ các vị phi tần đều chạy tới dò hỏi, nàng cũng chỉ có thể pha trò mà thôi.

Thật ra, nếu nói ai biết tường tận chuyện này nhất thì không thể nghi ngờ đó chính là Hoa Thường. Hoa Thường không ngốc, vào lúc này nàng sẽ không lan truyền tin tức đi khắp nơi. Dù sao Hoàng đế đã sớm quyết định, trong các phi tần hậu cung chỉ dẫn theo một mình nàng mà thôi.

Loại chuyện tương đương với việc gây ra cừu hận này vẫn là nên đợi Hoàng đế tuyên bố.

Hoàng đế cũng không quan tâm đến chuyện hậu cung sôi nổi hỗn loạn như thế nào. Với hắn mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là một đám nữ nhân mà thôi, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió được đây? Bây giờ sự chú ý của Hoàng đế chủ yếu là ở tiền triều, chẳng hạn như hành trình lần này phải đi qua chỗ nào? Người phụ trách bố trí là ai? Phải mang theo những hoàng thân và quý tộc nào? Phải lưu lại ai để giám quốc? Sẽ phái nhánh quân đội nào để hộ tống ngự giá?

Những việc linh tinh vụn vặt này mới là việc lớn.

Hoàng đế đi Tây tuần là một sự kiện trọng đại, tuyệt đối không phải một, hai ngày là có thể quyết định xong.

---

Kính Vương phủ.

Là một con hổ bị Hoàng đế rút đi hàm răng, Kính vương đã ẩn nhẫn cúi mình rất nhiều năm, nhưng việc lớn như Tây tuần này, tất nhiên Kính vương vẫn muốn tranh thủ.

Tiền triều cũng giống như hậu cung, ai cũng tranh thủ để có phần trong danh ngạch đi Tây tuần. Có thể theo Hoàng đế đi Tây tuần, không chỉ được miễn toàn bộ chi phí đi đường, mà còn là một loại vinh quang, một loại biểu tượng.

Dù sao Hồ Nhung ở Tây Bắc muốn nghị hòa, thực chất là thất bại trong chiến tranh, Hoàng đế đi tiếp nhận đầu hàng của bọn chúng, chuyện vinh quang như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể tham dự được.

Trong lòng Kính Vương phi ôm đứa bé mới sinh chưa đầy tuổi, trên mặt là nụ cười ôn nhu của người làm mẫu thân, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nhíu chặt mày của Kính vương, nhỏ giọng lên tiếng: "Thiếp biết Vương gia quật cường, muốn đi nhưng lại không muốn cúi đầu cầu người, cho nên thiếp nghĩ, không bằng đưa tin tức vào cung cho Cát nhi, hỏi một chút để thằng bé xem thử."

Kính vương nhướng mày, mở miệng nói: "Đúng là mấy ngày trước Cát nhi có cho người đưa tin, nói rằng thằng bé sẽ đi theo Tây tuần, cũng coi như là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Có điều nó không có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của Hoàng đế."

Kính Vương phi lắc đầu, khẽ cười: "Cát nhi còn nhỏ, tất nhiên là không có khả năng đó. Nhưng e là Vương gia đã quên một người: Kỳ Hiền phi."

Đôi mắt Kính vương sáng rực lên: "Ý của nàng là...?"


Kính Vương phi cười nói: "Sao Cát nhi lại biết Hoàng đế sẽ mang nó đi Tây tuần? Ngay cả Đại Hoàng tử cũng chưa biết tin tức, cho nên nhất định là Hiền phi nương nương đã thông báo cho nó. Như vậy xem ra, nhất định Hoàng thượng đã nói chuyện này với Hiền phi nương nương, chắc chắn Hiền phi cũng sẽ đi theo thánh giá. Thật ra quan hệ của chúng ta và Hiền phi cũng không tồi, hỏi một chút cũng không có vấn đề gì. Nếu Hiền phi có thể nói vài câu trước mặt Hoàng thượng, việc này của Vương gia xem như đã định rồi."

Kính vương nghe vậy vui vẻ cười to: "Vương phi quả nhiên là thê tử hiền đức, đúng là nhất thời bổn vương không nghĩ ra. Mấy ngày nữa nàng thỉnh chỉ tiến cung một chuyến thăm Cát nhi, tiện thể tán gẫu một chút với Hiền phi đi."

Kính Vương phi đứng lên nhẹ nhàng hành lễ, mỉm cười đắc ý, nhẹ giọng nói: "Vâng, Vương gia."

---

Thượng Dương cung, chạng vạng.

Hoa Thường sợ lạnh sợ nóng, tuy rằng hiện tại đã vào thu, nhưng thời tiết vẫn còn mang theo nhiệt độ của ngày hè, cho nên sau khi Hoa Thường gỡ bỏ trang dung thì chỉ mặc một bộ trung y màu hồng cánh sen.

Thược Dược từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, hành lễ nhỏ giọng nói: "Nương nương, Thấm Thục phi nương nương đến chơi."

Hoa Thường nghe vậy thì sửng sốt một chút. Dường như rất lâu rồi chưa thấy Thấm Thục phi, lâu đến mức nàng cũng đã quên mất người đó, điều này không biết là tốt hay xấu nữa.

Một lát sau, Hoa Thường quay đầu lại khẽ nói: "Đúng rồi, hình như thời gian cấm túc của Thục phi đã hết, bổn cung cũng quên mất, thật là trí nhớ không tốt. Trang điểm, mặc y phục cho bổn cung. Lan Chi, ngươi đi nói một tiếng với Thục phi, chờ ta một lát."

Lan Chi hành lễ đáp vâng.

Chờ Hoa Thường đổi y phục xong ra đến nơi thì Thục phi đã ngồi uống hết một chén trà nhỏ.

"Khiến Thục phi tỷ tỷ đợi lâu, thật là muội muội không phải." Gương mặt Hoa Thường mang theo vui vẻ và ngượng ngùng, từ trong điện bước nhanh tới, trực tiếp vươn đôi tay nắm lấy bàn tay Thục phi, trong mắt đều là ôn nhu hoà ái.

Thấm Thục phi cũng đứng dậy, trên mặt mỉm cười, nhưng hình như nàng có chút u sầu, thanh âm vẫn mềm mại như cũ: "Đã lâu chưa gặp muội muội, trễ thế này còn tới quấy rầy muội muội, là tỷ tỷ không phải."

Hoa Thường kéo Thấm Thục phi ngồi xuống, vẫn thân thiết với Thục phi giống như ngày thường, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ gầy đi rất nhiều nên càng lộ vẻ yếu ớt. Sao tỷ lại không chăm sóc tốt cho bản thân vậy?"

Thấm Thục phi cúi đầu, khóe mắt có chút phiếm hồng, miễn cưỡng cười nói: "Ta cũng chưa từng nghĩ đến Ôn Quý tần sẽ làm ra chuyện như vậy, cho nên ta ngày đêm ưu sầu, lo lắng cho thân thể của muội, cũng sợ Hoàng thượng giận ta. Suy cho cùng, là ta làm chủ một cung không tốt, mới đưa đến nhiều tai họa như vậy."

Hoa Thường nắm chặt tay Thấm Thục phi, thanh âm trầm thấp: "Tỷ tỷ đừng nhắc lại những chuyện đó nữa. Muội cũng đã quên, hận không thể cả đời không nghĩ đến nó nữa."

Thấm Thục phi nhìn vẻ mặt đau buồn yếu ớt của Hoa Thường, biết mình không cẩn thận lại chạm đến nỗi đau của Hoa Thường, áy náy nói: "Là tỷ tỷ không phải, sẽ không nói nữa."

Khóe miệng Hoa Thường hơi nâng lên, đôi mắt rũ xuống, dịu dàng hỏi: "Tỷ tỷ đến muộn như vậy là có chuyện gì? Ban đêm thời tiết chuyển lạnh, tỷ nên mặc dày thêm một chút mới phải."

Thấm Thục phi chậm rãi lắc đầu, trong mắt sóng nước mênh mông, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là ta muốn tìm một người trò chuyện mà thôi."


Hoa Thường nhìn cũng hiểu được đau buồn trong mắt Thục phi, cũng thấy được vẻ kiên cường trên mặt Thục phi, trong lòng nàng không biết là tư vị gì, khổ sở nói: "Nhận đau khổ, lại luôn hiểu chuyện, tỷ và ta giống nhau."

Thấm Thục phi chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng Hoa Thường, nắm chặt tay Hoa Thường, thân thể hơi nghiêng về phía trước, mở miệng nói: "Muội muội, tỷ tỷ chỉ hỏi muội một câu, muội có từng nghi ngờ tỷ không?"

Thân thể Hoa Thường cứng lại một chút. Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cương nghị của Thấm Thục phi, sau đó nàng nhắm mắt lại, trầm giọng mở miệng: "Đã từng nghi ngờ, không chỉ có tỷ tỷ, ai ta cũng nghi ngờ. Tỷ tỷ, tỷ biết loại đau đớn này không? Không phải đau vì mất đi đứa bé, mà đau vì nhìn quanh bốn phía, thế nhưng lại phát hiện ra không có lấy một người mà mình có thể tin tưởng được."

Hoa Thường tựa như khóc không thành tiếng, rốt cuộc lệ trong khóe mắt của Thấm Thục phi không nhịn được mà rơi xuống, lộ vẻ bi thương: "Ta biết muội nghĩ như vậy là bình thường, là đương nhiên, ta cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng mà, khi chính tai ta nghe muội nói như thế, ta vẫn không nhịn được mà rơi lệ, khiến muội muội chê cười rồi."

Hoa Thường nở nụ cười, kéo tay Thấm Thục phi, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, đều qua rồi. Hoàng thượng cũng đã tra ra hung thủ, hãy để chuyện này chôn theo Ôn Quý tần đi, ta không muốn nhắc lại nó."

Thấm Thục phi vừa lấy khăn lau khóe mắt vừa gật đầu: "Xem ta này, lại khiến muội đau lòng rồi."

Hoa Thường vì muốn làm dịu bầu không khí ngột ngạt này, quay đầu phân phó cung nữ phía sau dâng trà.

Cảm xúc của Thấm Thục phi đã ổn định, ngón tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên khóe mắt của mình, thanh âm nhu thuận: "Hôm nay Hoàng thượng đến thăm ta, đáng tiếc, lời nói không khiến cho ta vui vẻ được. Dù sao ta cũng già rồi, không thể so với trước kia."

Hoa Thường khẽ nâng mi mắt lên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng nói gì mà khiến cho tinh thần của tỷ sa sút như vậy?"

Thấm Thục phi cong cong khóe môi, trên mặt mang theo vài phần tự giễu: "Hoàng thượng quyết định đi Tây tuần, việc quan trọng như vậy có thể đi theo là may mắn, không được thì ta cũng không tiếc nuối, chỉ là..."

Hoa Thường nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"

Thấm Thục phi mím môi, tiếp tục nói: "Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Thái tử và Tứ Hoàng tử đều nằm trong danh sách đi theo thánh giá, chỉ có Ngũ Hoàng tử là Hoàng thượng không có ý định mang đi. Muội muội cũng biết, Ôn Quý tần phạm tội lớn, bây giờ Ngũ Hoàng tử dưỡng ở dưới gối của tỷ, cho dù tỷ nguyện ý hay không muốn thì dù sao cũng có một phần trách nhiệm. Hoàng thượng có thể không mang theo tỷ, nhưng chỉ để một mình Ngũ Hoàng tử ở lại, làm vậy thằng bé sẽ nghĩ như thế nào? Tỷ tỷ còn có mặt mũi sao?"

Hoa Thường nghe vậy cũng kinh ngạc, nàng không biết việc Hoàng thượng không dẫn theo Ngũ Hoàng tử. Theo lý mà nói, Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử cùng tuổi với nhau, mang người này nhưng không mang theo người kia, quả thật là hơi quá đáng.

"Suy nghĩ của Hoàng thượng, chúng ta cũng không thể suy đoán, có thể Hoàng thượng có dự định khác, tỷ tỷ đừng đau lòng." Hoa Thường chỉ nhỏ giọng an ủi, cũng không bàn luận gì thêm.

Thấm Thục phi bị nghẹn đến mức khó chịu, bây giờ nói ra những oán giận này với Hoa Thường thì nàng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Nàng bị cấm túc thời gian dài như vậy, phi tần mới vào cung cũng đã mang thai hơn ba tháng, nhưng nàng chỉ có thể ngây ngốc ở nơi nho nhỏ kia, nhìn sự việc phát sinh ở bên ngoài, mà không thể làm bất cứ chuyện gì.

Loại cảm giác này đối với người vẫn luôn được thánh sủng, ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh như Thấm Thục phi mà nói, thật đúng là sự đau khổ chưa bao giờ trải qua.

Thấm Thục phi cũng không ở Thượng Dương cung quá lâu, dù sao sắc trời đã tối, nói thêm mấy câu nữa thì cáo từ rời đi.

Hoa Thường trở lại nội điện, lại tháo trang sức, thay trung y lần nữa. Cốc Hương đứng ở phía sau Hoa Thường, cầm lược ngà voi nhẹ nhàng chải lại tóc mái dài cho Hoa Thường.


Lan Chi bưng canh sâm lên, Hoa Thường uống mấy ngụm thì ngừng lại.

Lan Chi tiến lên thu dọn, thấy vẻ mặt Hoa Thường không có biểu tình gì, thấp giọng lên tiếng: "Nương nương, hôm nay gặp Thục phi, người có phát hiện gì không? Rốt cuộc có phải là nàng ta hay không?"

Hoa Thường chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: "Không biết. Người trong cung đều rất khôn khéo, nếu chỉ nhìn mặt mà có thể nhận ra dấu vết, vậy thì cũng quá buồn cười rồi."

Lan Chi lộ vẻ không cam lòng, cắn môi nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Nương nương chịu khổ, chịu tội như vậy, chẳng lẽ cứ để từng ngày trôi qua, rồi bị quên đi, bị vùi lấp hay sao?"

Hoa Thường khẽ nâng mi mắt lên, nhìn khuôn mặt mơ hồ của mình trong gương đồng, thấp giọng nói: "Sẽ không, sẽ không đâu."

Hoa Thường đứng dậy, hơi nghiêng đầu nói: "Hoàng thượng đi Tây tuần, bổn cung cũng đi theo thánh giá. Người sau lưng kia thấy bổn cung không ở trong kinh, xa ngoài vạn dặm, ngươi nói, có thể lộ ra chút dấu vết hay không? Có thể xót lại một ít chi tiết còn chưa xử lý xong cần phải xử lý hay không?"

Ánh mắt Lan Chi sáng lên, trả lời: "Ý của nương nương là người nọ sẽ có hành động sau khi nương nương rời cung hay sao?"

Hoa Thường khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Lần này bổn cung đi theo thánh giá sẽ mang theo ngươi và Thược Dược. Sự vụ của Thượng Dương cung, Cốc Hương, bổn cung sẽ giao cho ngươi."

Cảm giác tồn tại của Cốc Hương xưa nay luôn rất thấp. Nàng vừa nghe xong thì kinh ngạc trợn tròn mắt, ngập ngừng nói: "Nô tỳ... E là nô tỳ khó có thể đảm đương trọng trách lớn như vậy."

Lan Chi cũng mở miệng nói: "Nương nương để nô tỳ ở lại đi. Tất nhiên nô tỳ sẽ nhìn chằm chằm, bắt được người đứng sau màn này!"

Hoa Thường lắc đầu không đồng ý: "Bổn cung có lý do của bổn cung. Lan Chi và Thược Dược, mọi người đều biết các ngươi là tâm phúc của bổn cung. Nếu bổn cung để lại một trong hai ngươi, tất nhiên người sau lưng kia sẽ càng lưu ý cẩn thận, đã cẩn thận thì sẽ cẩn thận hơn. Dù sao các ngươi cũng chỉ là cung nữ nên năng lực có hạn. Nhưng Cốc Hương thì không giống như vậy, có mấy người nhớ rõ về ngươi? Ngươi ôn hòa nội liễm, lại là người có nguyên tắc, bổn cung vẫn luôn tín nhiệm ngươi, người khác cũng sẽ không quá đề phòng ngươi."

Cốc Hương được Hoa Thường khen thì sắc mặt ửng đỏ, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, nhẹ giọng trả lời: "Nương nương hậu ái, nô tỳ không có gì báo đáp. Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực, báo đáp ơn tri ngộ của nương nương."

Hoa Thường vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cốc Hương, ôn nhu nói: "Ngươi làm việc, bổn cung luôn luôn yên tâm. Bổn cung biết trong nhà ngươi còn có một đệ đệ nhỏ tuổi, vừa vặn đang tuổi đi học, thư viện Nam Hoa rất có danh tiếng, là nơi tốt để đến."

Cốc Hương lập tức quỳ xuống tạ ơn: "Đại ân của nương nương, nô tỳ suốt đời không quên."

Thư viện Nam hoa là thư viện do Hoa thị sáng lập, đã có 300 năm lịch sử, trải qua nhiều lần chiến loạn, từng bị thiêu hủy bốn lần.

Nhưng có một thứ thiêu không được, đó là tinh thần của người đọc sách, là khí phái của văn nhân.

Tin tức Hoàng đế đi Tây tuần ầm ĩ vài ngày. Cuối cùng Hoàng đế cũng vung tay lên, đưa ra danh sách người đi theo thánh giá, nhất thời có vui có buồn, mọi người có đủ trăm sắc thái.

Cấp bậc thân vương chỉ có hai vị đi theo thánh giá là Tuyên Thành vương và Kính vương.

Quận vương thì nhiều hơn, có năm vị, tuổi từ 20 đến 60 gồm: Lễ Quận vương, Tĩnh Quận vương, Ngụy Quận vương, Hành Quận vương và Tương Quận vương.

Các hoàng thân khác cùng với năm đẳng tước: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam thì nhiều không đếm xuể.

Trọng thần ở tiền triều cũng có nhiều người được đi theo thánh giá. Đáng nhắc tới là Tham tri Chính sử, Phó sử Xu Mật viện và Thái sư Thái tử. Còn Trung tướng La Thấu sẽ không đi theo thánh giá mà phụng mệnh giám quốc, một lần nữa thể hiện sự coi trọng và tín nhiệm của Hoàng đế đối với hắn.

Mà trong hậu cung, Hoa Thường là phi tần duy nhất đi theo thánh giá.


Trong các Hoàng tử, ngoại trừ Ngũ Hoàng tử thì các Hoàng tử khác đều phụng mệnh đi theo thánh giá. Người trong cung đều nhìn ra Ngũ Hoàng tử mất đi sự sủng ái của thánh thượng, đội cao đạp thấp cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Mà trong các Công chúa, chỉ có Đại Công chúa Tố Chi được ân điển như vậy. Lan Tần không ngừng vui vẻ, hoàn toàn khác với những ngày cúi mình mờ nhạt trước đó.

Sau khi danh sách này được công bố, không biết tiền triều như thế nào, nhưng mọi người trong hậu cung đều có suy tính của riêng mình.

---

Vị Ương cung.

Hoàng hậu đang chuẩn bị hành trang cho Thái tử, Thúy Lâu cũng ở một bên giúp đỡ. Thái tử đứng bên cạnh, đột nhiên mở miệng nói: "Mẫu hậu, vì sao phụ hoàng không mang theo người đi?"

Động tác trên tay của Hoàng hậu dừng lại, sau đó mỉm cười quay đầu nói: "Hậu cung còn có hai vị thai phụ, thân thể của Thái hậu lại không tốt, tất nhiên mẫu hậu phải ở lại hậu cung, lấy đại cục làm trọng. Nghiễm nhi, con là Thái tử, sau này đừng nói những lời như vậy, truyền đến tai người khác sẽ không tốt."

Đứa bé Trần Nghiễm nhỏ nhắn mím môi, cau mày, trông có vẻ thành thục, rũ mi mắt xuống, không tình nguyện nói: "Nhi thần đã biết."

Hoàng hậu đi đến bên cạnh Thái tử, sửa lại cổ áo cho Thái tử, mỉm cười nhẹ nhàng: "Con là Thái tử, đi theo thánh giá càng phải đặc biệt chú ý, phải ra dáng một chút, nhưng cũng không thể quá cao ngạo. Chuyến đi này còn tiếp nhận đầu hàng từ Hồ Nhung, việc quân sự quốc gia lớn như vậy, con càng phải cẩn thận, không phạm sai lầm chính là công lao, hiểu không?"

Thái tử ngoan ngoãn gật đầu. Những đạo lý này không phải là nó không hiểu, nhưng mẫu thân tha thiết dặn dò, tất nhiên nó phải vâng lời, thể hiện dáng vẻ cẩn tuân dạy dỗ.

Hoàng hậu vui mừng cười nói: "Nghiễm nhi thật ngoan, mẫu hậu an tâm rồi."

Thái tử nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt của mẫu hậu, trong lòng đau xót, cúi đầu giấu đi dáng vẻ này.

Hoàng hậu dặn dò xong thì để người đưa Thái tử về Đông cung. Sau đó nàng thay y phục, nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Thúy Lâu thấy dáng vẻ mệt mỏi của Hoàng hậu, trong lòng cũng khó chịu, khẽ nói: "Nương nương, bây giờ Kỳ Hiền phi được quá nhiều sủng ái, thật sự chúng ta phải ngồi yên không làm gì sao?"

Khóe miệng Hoàng hậu khẽ nâng lên, vẫn không mở mắt, trầm giọng nói: "Trước khi danh sách đi theo thánh giá được công bố, mọi người trong hậu cung còn cười nhạo Hiền phi, đã sảy thai lại còn phải dưỡng hai thai phụ trong cung của mình, cho rằng mệnh không tốt. Bây giờ tất cả mọi người đều hâm mộ, ghen tị, oán hận, một đám nhảy đến chỗ bổn cung nói Kỳ Hiền phi vượt quy củ, không khỏi có chút buồn cười."

Thúy Lâu bất đắc dĩ nói: "Triều đình cũng có những lời nghị luận, nô tỳ chỉ là lo lắng cho nương nương mà thôi."

Hoàng hậu mở mắt ra, lắc đầu lên tiếng: "Hoàng thượng luôn đối xử khác biệt với Hiền phi. Việc hôm nay bổn cung đã sớm đoán trước, cho nên cũng phòng bị nàng ấy. Nhưng điều khiến bổn cung giật mình không phải là Kỳ Hiền phi, mà là Thấm Thục phi."

Thúy Lâu cũng tiếp lời: "Đúng vậy, lần này Hoàng thượng không mang theo người nào của Tiêu Phòng cung. Không tính Ngũ Hoàng tử không được sủng ái, ngay cả Công chúa Hoa Chi và Thái tử điện hạ đồng trang lứa với nhau mà Hoàng thượng cũng không suy xét, thì đừng nói gì đến bản thân Thấm Thục phi."

Hoàng hậu cong cong khóe miệng: "Hoa đẹp rồi cũng tàn, Thấm Thục phi cũng có ngày hôm nay sao? Cuối cùng trong lòng bổn cung cảm thấy rất thoải mái. Rốt cuộc không có nhi tử thì cũng chẳng gây được sóng gió gì lớn. Hai Công chúa thì có ích lợi gì chứ?"

Thúy Lâu cười nói: "Thấm Thục phi vừa mới hết cấm túc, chung quy cũng không có tự tin mà gây sự với nương nương người. Sau này còn không phải đến dựa vào nương nương để kiếm cơm hay sao!"

Hoàng hậu lộ ra vẻ thống khoái, nhưng ngữ khí lại rất khiêm tốn: "Dù sao nàng ta cũng đứng hàng tứ phi, nên không đến mức ngu ngốc như vậy."

Thúy Lâu khen ngợi: "Thái tử điện hạ thông tuệ hiếu thuận, nương nương cứ chờ hưởng phúc, người khác sẽ không có phúc khí như nương nương đâu. Hai chữ Tiêu Phòng bị Thục phi đoạt đi, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn chặn được phúc khí."

Hoàng hậu cười một trận, sau đó lại xụ mặt, nheo mắt lại, khẽ nói: "Đây là dấu hiệu Thấm Thục phi thất sủng, như vậy uy hiếp lớn nhất chính là Đức phi ở Ngọc Hoa cung và Ninh Chiêu nghi ở Trường Nhạc cung. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đều là huynh trưởng của Thái tử. Tuy rằng đích thứ có khác, nhưng dù sao lớn nhỏ có thứ tự, không phải là việc tốt..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận