Lãnh Hàn Vũ
nheo mắt nguy hiểm nhìn cô gái đối diện, giọng nói lạnh lùng cũng với
sát khí vang lên “ Ngươi rốt cuộc là ai?“. Mái tóc che đi phân nửa khuôn mặt của cô khiến hắn không biết cô đang nghĩ cái gì, cô im lặng không
nói gì. Một bầu không khí trầm lặng đến đáng sợ, bản năng cho hắn biết
cô gái này tuyệt đối không đơn giản, lưu lại có thể là họa. Lần đầu tiên trong 25 năm hắn cảm thấy đe dọa.
Khẽ lùi nửa bước chân, sau đó
dùng tốc độ nhanh tung một cước vào vị trí bụng của cô bất quá, cô khẽ
nói “ Quá chậm” , lùi về phía sau tránh đi công kích nhưng sau đó một
cánh tay hướng tới tuy nhiên cô vẫn dễ dàng tránh né được. Hắn nhìn cô
ung dung tránh né công kích của hắn mà vẫn còn có thể bình luận từng
động tác của hắn tỷ như lúc này cô nói “ Phối hợp hoàn hảo, sơ hở không
nhiều bất quá vẫn có đặc biệt tốc độ quá chậm” vừa kết thúc câu nói cô
thẳng chân đạp ngay xương bánh chè của hắn.
Hắn lùi về sau mấy
bước thở dốc cộng với ngạc nhiên nhìn cô, trong lòng không ngừng nói cô
là quái vật hay sao? Tốc độ với cách thức đánh rất quái lạ nhưng lại
không có sơ hở để đối phương tấn công, ngầm nghĩ lại hiện nay không có
một sát thủ nữ như vậy cả. Không để hắn kịp suy nghĩ thêm cô tung cước
đá ngay cằm hắn khiến hắn đập mạnh vào tường sau đó ' Rắc... Rắc'. Hắn
đau đớn nhưng cơn đau này không sánh bằng lúc huấn luyện nhưng lâu rồi
chưa ai có thể động đến hắn như vậy, thầm nguyền rủa ' Chết tiệt xương
cổ tay cổ chân bên trái gãy rồi'. Cô ngồi xổm xuống chổ hắn nhẹ giọng
nói “ Quá yếu”, tâm hắn trấn động mạnh ' Quá yếu' lần đầu tiên có người
nói với hắn như vậy, ánh mắt mang vài phần nguy hiểm nhìn cô nhưng cô
vẫn thờ ơ không nói gì.
Đứng lên đi về phía Tô Nhược, khác với cô
tưởng tượng của cô Tô Nhược phải hoảng sợ gì gì đó nhưng cô ta chỉ lẳng
lặng nhìn cô khẽ bỉu môi sau đó liền một mạch đi ra ngoài trước khi đi
cũng không thèm liếc mắt đến ' tình yêu' sau này của cô ta. Chẳng lẽ
kịch bản thay đổi, tác giả ngu xuẩn ta không cố ý. Bất quá như vậy, con
người như vậy cũng tuyệt loại người cô hứng thú không phải kẻ đơn giản.
Đuổi theo sau Tô Nhược hoàn toàn quên kẻ trọng thương đầy mình - Lãnh Hàn
Vũ. Lúc đi được một đoạn Tô Nhược dừng lại xoay người nhìn cô ánh mắt
thì như tức phụ bị ruồng bỏ rồi chạy nhanh về phía cô và “ Ô tiểu tô
tông, con thật nhớ người” rồi ôm cô khóc [ giả đấy] như bão lụt tới nơi. Cô đen mắt cầm cổ áo 'Tô Nhược' quăn cô ta đi chổ khác rồi bước đi
trong sự kêu gào của 'Tô Nhược' “ Tiểu tổ tông con là Lạp Ảnh đây”, cô
không dừng lại. Lạp Ảnh thấy vậy vội ba chân bốn cẳng chạy lại chổ cô “
Con thật sự là Lạp Ảnh mà tiểu tổ tông” “ Ta biết” cô nói. Ánh mắt Lạp
Ảnh lập tức rưng rưng “ Sao người biết?” , cô khinh thường nhìn nhỏ “
Ngoài ngươi ra chẳng ai kêu ta là tiểu tổ tông cả” . Lạp Ảnh che môi
cười “ Ố hố hố con độc quyền mà”
Thật lâu cô mới nói “ Sao ngươi
lại tới đây?”, vừa nghe tới đây Lạp Ảnh hung hăng nói “ Tu La chết tiệt, Tu La khốn kiếp. Tiểu tổ tông rõ ràng con thích hắn mấy ngàn năm nay
tới hôm nay con mới có dũng khí bày tỏ với hắn. Thế mà tên đầu gỗ
ấy..... tức chết đi được” rồi dùng chân dậm dậm chỗ đi cho đỡ tức. Cô
không nói gì thêm trong lòng thì không ngừng chán ghét hai chữ tình yêu
này dù là người hay thần tình yêu vẫn là thứ rắc rối khiến cô chán ghét.
Hai người vừa bước đến trường ngay lập tức mặt than Dương Tuấn
Minh xuất hiện trong tầm mắt. Mặt than Dương Tuấn Minh nhìn hai kẻ đã
từng 'ngươi sống thì ta chết' này, hít một hơi thật sâu hắn mới bắt đầu
nói “ Hai bạn đồng học này đã đến trễ với quy định. Vì vậy, dựa vào quy
định của nhà trường Tô Nhược phạt chạy 5 vòng sân thể dục” sau đó hắn
nhìn chằm chằm vào cô “ Còn Hàn Như Nhi, 10 vòng thêm vào đó là hai
tháng khu thể chất” liền chuẩn bị rời đi thì nghe giọng nói của ' Tô
Nhược' hét lên “ Tên kia sao ngươi dám bắt tiểu tổ à nhầm Như Nhi chạy
nhiều vòng như vậy còn hai tháng thể chất gì đó ngươi định giết người“.
Hắn ánh mắt nhìn nhỏ như nhìn người ngoài hành tinh ' Bình thường không
phải là nên vui sướng khi có người gặp họa sao?' tuy nghĩ vậy nhưng hắn
cũng chậm rãi nói “ Hàn Như Nhi ngày hôm qua trốn không làm vô lễ với
đàn anh nên bị phạt thêm” đánh chết hắn cũng không nói hắn đang trả thù
riêng.
“Xí mặt khó ưa chẳng bù với Tu La chút nào” nhỏ bỉu môi
sau đó khuôn mặt thay đổi 180 độ cười cười nhìn cô “ Tiểu tổ tông, cái
sân thể dục mà con người kia nói là ở chỗ nào vậy? :]” . “ Phiền phức”
cô nói xong liền dẫn Lạp Ảnh đi đến sân thể dục đương nhiên sau khi thay đồ thể dục để nhận phạt. “ Woa” Lạp Ảnh ngạc nhiên lên tiếng, sau đó
ánh mắt thán phục nhìn cô “ Không ngờ tiểu tô tông lại ' học' ở nơi như
thế này. Quá nhỏ” cô không thèm liếc mắt nhìn Lạp Ảnh thầm nghĩ nếu lũ
con người nghe được lời này chắc tức ói máu luôn tuy ngôi trường này
không thể so sánh với bên 'dưới' nhưng ở thế giới loài người ngôi trường này được tính là trường lớn nhất thế giới rồi.
“ Tiểu tổ tông.
Xuất phát” nói xong con nhỏ chạy một lèo về phía trước cô cũng bắt đầu
chạy theo tuy nhiên mới chạy được nửa sân đã nghe thấy nhỏ than “
Hộc.... hộc thân xác con người quả là yếu ớt mới.... mới có chút.... đã
thấy không thoải mái“. Cô không nói gì nhưng thân thể của 'cô' cũng bắt
đầu có dấu hiệu đuối sức, chạy xong vòng thứ hai chân cô bắt đầu sưng
mọng nước, cô nhìn nhìn sau đó cởi giày ra chạy bằng chân đất. Dương
Tuấn Minh từ xa quan sát hai người âm thầm khen thưởng cái sân này con
trai chạy một vòng cũng đã đứt hơi vậy mà hai tiểu thư như hai người có
thể trụ nổi đến vòng thứ hai, bất cứ mọi hành động nào của hai người
cũng không thoát khỏi ánh mắt hắn. Và đương nhiên hắn cũng thấy từ xa có một nhóm người bước lại.