Hôm qua khi ghi hình cho tập đầu tiên, Hàn Thiên Vũ đã chú ý đến gương mặt của Lục Húc.
Nhan sắc của hắn cũng rất ra gì và này nọ, nhưng không thể không thừa nhận rằng vẻ đẹp của Lục Húc quả là ăn tiền ăn bạc: "Tôi thấy bằng với dung mạo này mà cậu lại không đi tham gia các cuộc thi sắc đẹp thì tiếc quá chừng."
Câu này không có ác ý, Lục Húc cũng cười cười, không nói gì.
Sau khi trải qua một buổi tối đầy tính "ma quái", bầu không khí của cả phòng 201 trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.
Lục Húc được ba người trong phòng mời đi ăn, cũng không từ chối, cùng đi với bọn họ.
- Húc ca!
Vừa mới bước vào phòng ăn, Từ Nhạc Nhạc đã nhiệt tình vẫy tay chào hỏi cậu, chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, "Lại đây ngồi với em!"
Lục Húc ra hiệu OK, đến quầy đồ ăn nhận bữa sáng.
Để mỗi thực tập sinh đều có bữa ăn phù hợp khẩu vị riêng của mình, nhân viên phòng ăn đã chuẩn bị bữa sáng theo kiểu buffet.
Nhóm Tống Triết dạo quanh một vòng, cuối cùng chọn salad ức gà và sữa tách béo (để duy trì vóc dáng.)
Lục Húc không hề kén chọn thức ăn, cũng không bỏ bữa (để nhập gia tùy tục với nhân gian).
Cậu chọn một cái bánh bột thủy tinh nhân tôm ăn kèm với cháo trứng, thêm một đĩa thức ăn vặt và trứng chiên, rồi bưng mâm thức ăn đến chỗ Từ Nhạc Nhạc.
Thấy Lục Húc bước tới, Từ Nhạc Nhạc vui vẻ không thôi, không quên giúp cậu kéo ghế, "Húc ca, em định giúp anh lấy đồ ăn nhưng không biết anh thích ăn gì, chỉ đành chờ anh tới thôi.
Nhân tiện thì....!tối qua anh có nghe chuyện gì không?
Lục Húc cũng phỏng đoán được chuyện hắn muốn nói là gì, mặt không đổi sắc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Linh hồn hóng drama của Từ Nhạc Nhạc đã trồi dậy mãnh liệt, nhìn không được muốn kể hết cho Lục Húc nghe.
Thế nhưng khi ngẩng đầu liếc thấy nhóm người Hứa Hạo Minh đang ngồi ăn sáng cạnh cậu, nhất thời không biết có nên nói hay không.
Từ Nhạc Nhạc nhớ như in, hôm qua Hứa Hạo Minh đã cười nhạo bọn họ mê tín dị đoan ra sao, nếu giờ mà nói thì không biết cái con người này lại châm chọc gì nữa.
Thế nhưng ngay khi hắn muốn tìm cơ hội nói cho Lục Húc nghe, Hứa Hạo Minh chợt nói chen vào: "Tối qua có chuyện gì lạ không?"
Giọng điệu của hắn nghe không quá mức nhiệt tình, nhưng so với hôm qua thì ra chiều lễ phép hơn hẳn.
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, cuối cùng Từ Nhạc Nhạc cũng không nhịn được nữa, thấp giọng kể với bọn họ: "Nghe nói tối qua, chung cư bị ma ám...'
Chiếc đũa đang gắp đồ ăn của Hứa Hạo Minh khựng lại, theo bản năng nhìn về phía Lục Húc.
Biểu cảm trên mặt Lục Húc không có thay đổi gì nhiều, chỉ hỏi Từ Nhạc Nhạc: "Bạn cậu kể lại hay sao?"
Hôm qua Từ Nhạc Nhạc đã nói, người thân của đồng đội mình làm trong đài truyền hình.
Đám người Phạm hôm qua cũng đã nháo nhào gây chuyện thấy rõ, có truyền tin ra ngoài cũng không lạ.
Quả nhiên Từ Nhạc Nhạc gật đầu: "Đúng ạ.
Bạn em kể lại á, bảo nhóm người bên đạo diễn có nghe thấy tiếng ai đó khóc nhưng không tìm ra được ai hết, sau đó thì bị mất nước, mất điện một cách lạ lùng."
Tống Triết nghe vậy, không khỏi nhíu mày, thấy lời này nom quá đỗi vớ vẩn: "Mất nước mất điện là chuyện thường mà, có gì nháo nhào lên đâu.
Tổ đạo diễn cũng chỉ có mấy người thôi, họ gặp chuyện gì chẳng lẽ chúng ta không biết?"
Từ Nhạc Nhạc giải thích ngay: "Chuyện này chắc chắn đã bị ém xuống, không biết là đúng rồi chứ gì nữa.
Anh xem xem, bạn tôi cũng chỉ nói cho tôi biết, không phải tôi thân với Húc ca thì cũng đâu ngồi đây kể cho anh ấy đâu."
Trong lúc nói chuyện, Từ Nhạc Nhạc lại móc ra một lá bùa hộ mệnh, đưa cho Lục Húc: 'Húc ca, anh đeo cái này lên người đi, có tác dụng bảo hộ đó."
Lục Húc biết hắn có lòng tốt nhưng không nhận lấy: "Không cần, giữ lấy mà dùng đi."
Từ Nhạc Nhạc vỗ vỗ túi, giọng nói pha lẫn đắc ý: "Em còn nhiều lắm, đủ rồi."
"Coi cậu kìa, y chang nhà phân phối sỉ lẻ vậy." Lục Húc nhịn không được mà trêu chọc cu em này, nhưng vẫn từ chối: "Hôm qua cậu cho tôi rồi, cái này để cho người nào có nhu cầu đi."
Từ Nhạc Nhạc mím môi gật gật, khách sáo hỏi những người khác: "Ai muốn không?"
Tống Triết lắc đầu: "Không cần."
Từ Nhạc Nhạc cũng đã biết tỏng từ trước, mấy người trong nhóm BTT đều đi theo con đường lạnh lùng boy hết trơn, đang định cất bùa vào thì nghe giọng buồn bực của Hứa Hạo Minh vang lên: "Có thể cho tôi một cái không?"
Từ Nhạc Nhạc sửng sốt trong phút chốc, rồi lập tức gật đầu, đưa cho hắn: "Đương nhiên, tặng anh nè."
"Cảm ơn."
Tống Triết và Hàn Thiên Vũ đều liếc hắn như nhìn thấy sinh vật lạ, cảm thấy hôm nay Hứa Hạo Minh cứ bị làm sao í, nghĩ đến tối qua lúc về nom sắc mặt cậu chàng cũng không được tốt, tựa hồ đang im ỉm giấu nhẹm chuyện gì đó.
Lục Húc hoàn toàn không để ý những chuyện này, chỉ im lặng ăn xong bữa sáng rồi liền đứng lên chạy tới phòng tập nhảy.
Nghĩ đến sắp gặp lại Quý Tu Niên, tâm tình Lục Húc bất giác tốt hơn rất nhiều.
(ái chà sắp gặp chồng iu nên dui lắm anh ơi lòng em dui như mùa xuân đang trẩy hội.)
Những người khác vốn đang từ tốn dùng bữa, nhác thấy Lục Húc tích cực như vậy, áp lực trên vai lại nặng thêm vài kí lô gram.
Lục Húc có điều kiện tốt vậy mà lại nỗ lực thế kia, bọn họ có tư cách gì còn lười biếng.
Bốn vị đạo sư bước vào cửa, thấy các thực tập sinh đều hừng hực ý chí chiến đấu như thế, ngay cả bọn họ cũng cảm nhận được sức sống của thanh xuân.
"Xếp hạng lần hai sắp bắt đầu, các bạn đã sẵn sàng chưa?" Tần Khả Vi (phụ trách về nhảy múa trong nhóm các đạo sư) khẽ cười nói.
Hôm nay cô diện một chiếc váy mảnh dài màu đỏ, làm nổi bật đường cong cơ thể.
Tất cả mọi người đều là con trai nhơn nhởn, huyết khí phương cương, giọng nói cũng cao lên vài tone: "Chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
Thẩm Thừa Dục canh đúng dịp, bước ra phổ biết quy tắc: "Kế tiếp sẽ công bố bài hát chủ đề của chúng tôi, các bạn có ba ngày luyện tập vũ đạo và tâhp hát, ba ngày sau, chúng tôi sẽ tiến hành đánh giá và xếp hạng lại lần nữa.
Thực tập sinh có điểm cao nhất sẽ đứng ở vị trí sơ C (Center ban đầu, khi debut nhóm sẽ có Center chung cuộc khác nữa) cùng nhau quay MV cho ca khúc chủ đề..."
"Vị trí Center cho bài hát chủ đề, mới nghe đã thấy phấn khích rồi đó."
"Nếu như có thể giành được C vị của bài hát chủ đề là ăn chắc vé ra mắt rồi ấy nhỉ."
"Aaaaaa, tôi còn đang ở lớp F, không biết có cơ hội được quay MV này không nữa."
....!
Đội hình 100 thực tập viên là rất nhiều, ngay cả khi thu hình cho bài hát chủ đề cũng có thể không được lọt vào ống kính.
Là tác phẩm đầu tiên để tuyên truyền cho chương trình, C vị có nghĩ là có thể được tỏa sáng và được công nhận nhiều hơn so với những người khác.
Hơn nữa, giữa gần100 người, trở thành người tỏa sáng được tài năng thì người đó cũng đang khẳng định năng lực của mình.
Ngoài mặt ai nấy không nói gì, trong lòng lại suy tính cố gắng liều mạng một phen.
Cố Văn An thấy bọn họ thảo luận sôi nổi đủ rồi, lại thêm dầu vào lửa: "Các cậu trong lớp A mới có cơ hội cạnh tranh C vị.
Ba ngày, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng chỉ có ai đủ nhiệt huyết mới làm nên được phép màu."
Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ về lớp A của Lục Húc, hỏi các thực tập sinh lớp khác: "Vị trí đó, các cậu có tự tin đoạt lấy hay không?"
Tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về khu A, thanh âm khát vọng ở trong lòng hò hét, đồng thanh: "Có! "
Thẩm Thừa Dục lắc đầu, dùng tay đặt lên miệng làm loa phóng thanh: "Chưa ăn cơm hả, giọng nhỏ vậy!"
Không khí được khuấy động trở nên sôi trào, mọi người đều lớn giọng khí thế vang dội: "Có!"
Thẩm Thừa Dục bước đến lớp A của Lục Húc, cười xấu xa hỏi: "Các cậu có dễ dàng nhường vị trí này hay không?"
Sáu người kia lập tức đồng thanh trả lời: "Không."
Lục Húc không chấp nhặt gì cái xếp hạng này nhưng cũng trả lời giống vậy.
Có người bỗng hỏi cậu: "Lục Húc, cậu thấy mình có thể ở mãi lớp A không?"
Lục Húc nghiêng đầu, thấy Quý Tu Niên nãy giờ vẫn luôn im lặng nhìn mình, ánh mắt lấp lánh.
Ngoại hình của Quý Tu Niên thật sự rất đẹp, không làm gì cả mà chỉ đứng một chỗ đã làm người thấy vui mắt.
Trong mắt người khác, đây là ảnh đế, còn trong mắt Lục Húc đây là một "đơn đặt hàng siêu toa khổng lồ", thấy "đơn hàng lớn" đang nhìn mình, tâm tình Lục Húc rất tốt.
Đối với câu hỏi của Quý Tu Niên, Lục Húc suy nghĩ một lát rồi cười thản nhiên: "Lớp A thì tôi không chắc, nhưng chỉ cần Quý lão sư vẫn còn ở đây, tôi nhất định cũng sẽ ở lại."
Lục Húc nhìn mỗi Quý Tu Niên, vừa chuyên chú vừa nghiêm túc.
Cậu vốn dĩ đã đẹp rồi, khi nhếch miệng cười rộ, tựa như thiều quang rực rỡ.
Thẩm Thừa Dục lập tức cười: "Trước đây tôi có nghe nói Lục Húc là fan của Niên ca, không ngờ lại là thật."
Lục Húc không giải thích cũng không phủ nhận: "Đúng thế, tôi đến vì Niên ca mà."
Vẻ mặt Lục Húc càng nghiêm túc, những người khác càng cho rằng đây đúng thật đây là một tin tức oanh động:
"Woa, Lục Húc là fan của Niên ca sao?"
"Vậy Lục Húc đến dự thi hay đến theo đuổi thần tượng vậy."
"Vì thần tượng mà đi làm thần tượng, hình mẫu của fanboy thực thụ là đây."
...!
Quý Tu Niên nhìn Lục Húc, cảm thấy cõi lòng có gì đó lạ lẫm.
Y còn nhớ rõ lần đầu thấy Lục Húc, cậu bé này ngồi ở lớp F, lúc nhìn mình thì không chớp mắt, ánh mắt nhiệt tình vô cùng, không khác mấy những fan khác nhưng lại chất chứa cái gì đó lạ lạ.
Quý Tu Niên không quen với việc thân cận người khác, nhưng cũng không muốn làm cậu bé này mất vui.
Nghĩ vậy, y vẫn cười cười với cậu, nói: "Vậy cậu cố lên nhé."
Lục Húc gật đầu, bất giác nhìn thấy cổ tay Quý Tu Niên -
Cổ tay trắng nõn xinh đẹp, vì thế nên khối ấn ký đen sì to bằng móng tay kia nom càng thêm nổi bật.
Kế tiếp là lúc công bố bài hát chủ đề.
Để phù hợp cho show , ê kíp chương trình đã cố ý mời Cố Văn An viết ca khúc "Vinh Quang."
"Tuổi trẻ mang niềm tin bất bại, tôi muốn trở thành vinh quang của người..."
Tần Khả Vi và Thẩm Thừa Dục đứng ra làm mẫu cho các thực tập sinh, từng động tác vững vàng, đẹp mắt, xoay nhanh như cơn gió lốc ập đến, khiến người xem không khỏi sôi trào kích động.
Đến khi các đạo sư đã làm mẫu xong, các thực tập sinh sẽ bắt đầu luyện tập.
Ngoài mặt ai nấy đều la hét về độ khó, nhưng ánh mắt lại toát nên vẻ kiên định vô cùng, thầm muốn ba ngày sau sẽ phát huy tốt nhất có thể.
Ai cũng rất hăng hái, Lục Húc lại không vội đi tập.
Thấy Quý Tu Niên muốn đi, Lục Húc vội vã theo sau: "Niên ca..."
Quý Tu Niên quay đầu lại, thấy thì ra là cậu bé xinh đẹp kia đi theo mình, không khỏi dừng bước: "Hử?".