Để cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt hơn cho các thực tập sinh, dường như cả ký túc xá đã được quét vôi trang trí lại lần nữa.
Phong cách trang trí phòng của mấy cậu trai là màu xanh lam nhạt, trông vừa sạch sẽ vừa tươi sáng.
Vốn dĩ ký túc xá của Lục Húc cũng không là ngoại lệ, vào lúc đẩy cửa phòng ra, cậu cảm nhận được rõ toàn bộ ký túc xá đã thay đổi thành một kiểu dáng khác.
Phòng bốn người tương đối rộng rãi, căn phòng ban đầu rất trống trải giờ đây xếp đầy nhà cây cho mèo, bàn cào móng cùng đủ loại đủ kiểu đồ chơi cho mèo, trông rất đẹp mắt. Ngoài mấy thứ này ra, trên giường còn chất đống các loại thức ăn cho mèo, đồ ăn vặt, đồ hộp, chất nhiều đến nỗi căn phòng giống hệt một nhà kho thu nhỏ.
Lúc này, Bát Muội mà Lục Húc lo lắng bị đói đang lười biếng nằm trên mặt đất, lộ ra cái bụng tròn vo chờ thức ăn tiêu hoá. Ăn no uống đủ thì đi ngủ, khỏi phải nói cuộc sống của nó rất dễ chịu.
"Đây là..."
Ban đầu hành lý của thực tập sinh không nhiều, hiện tại một nửa bên trong có lẽ đều là gia tài của Bát Muội.
Ba người bạn cùng phòng đang cầm đồ ăn vặt nhìn chằm chằm bụng của Bát Muội, do dự không biết có nên đút nó ăn nữa không.
Hứa Hạo Minh nghe thấy giọng của Lục Húc thì quay đầu lại nhìn, bắt gặp tầm mắt của cậu rơi trên mớ đồ dùng mới dành cho mèo thì bật cười giải thích: "Thức ăn hay đồ ăn vặt cho mèo đều do tổ tiết mục mua, đồ chơi là anh Niên mua cho, còn mấy thứ quà vặt này có cái của tổ tiết mục mua, có cái do mấy thực tập sinh khác tặng."
Lục Húc nghĩ thôi cũng biết thế trận lớn như này đều là tác phẩm của tổ tiết mục, chỉ là cậu không ngờ Quý Tu Niên cũng mua đồ chơi cho Bát Muội.
Cậu không phải kiểu người có tính cách thích mang đến phiền phức cho người khác nên nhanh chóng hỏi rõ: "Như vậy có tạo thêm phiền phức cho mọi người không, hay là tôi gọi bạn đến đây đưa Bát Muội đi nhé..."
"Không phiền đâu, một chút cũng không phiền." Ba người vừa nghe Lục Húc muốn đưa mèo đi thì bày tỏ thái độ.
Bát Muội thông minh lại đáng yêu, cảm giác khi sờ cũng cực kỳ đã, còn lược bớt được mấy công đoạn dọn phân dành cho "con sen" nữa.
Nghĩ đến việc trở về sau khi kết thúc luyện tập có thể hít bé mèo mềm mại, áp lực của họ được giảm không ít.
Thấy họ thực sự không bài xích Bát Muội, Lục Húc cũng thuận theo nói sẽ không đưa nó đi nữa.
Nhưng nhìn căn phòng chỉ toàn màu hồng phấn, còn Bát Muội thì đang vui vẻ mãn nguyện, Lục Húc có phần dở khóc dở cười: "Như này cũng hơi "tâm hồn thiếu nữ" quá rồi."
"Béo béo tròn tròn mới tốt, dù sao Bát Muội cũng là công chúa bé nhỏ xinh đẹp của chúng ta."
Thấy Hàn Thiên Vũ nhìn Bát Muội như con gái mình, Lục Húc nghĩ mình cần đặt lại tên cho Bát Muội. Cậu bước đến ôm Bát Muội rồi nâng chân sau của nó lên cho bọn họ nhìn: "Công chúa sẽ có cái này hả?"
Chân Bát muội tròn vo giống hệt cái đùi gà lớn. Lớp lông mềm mại che kín hai viên tròn nhỏ, vì nó rất ít khi nhấc đuôi lên nên không dễ thấy.
Tống Triết nhìn xong thì nghẹn họng, trong lòng gã đã có câu trả lời rõ ràng nhưng vẫn lỡ miệng nói ra: "Đây là gì thế?"
Lục Húc cười nhẹ: "Cậu cảm thấy thứ này có thể là gì?"
Từ Hạo Minh phản ứng còn mạnh hơn: "Không phải chứ, Bát Muội sao lại có bi?"
"Tất nhiên mèo đực như Bát Muội phải có rồi."
"Mèo đực á?!"
Khỏi phải nói khi ba người nghe được câu này đã sốc đến mức nào, cậu ấy gọi nó là Bát Muội mà kết quả nó là mèo đực hả?
Hứa Hạo Minh dở khóc dở cười: "Mèo đực sao lại gọi là Bát Muội thế, anh Húc à, nếu cậu không nói ai mà nghĩ ra Bát Muội là mèo đực chứ."
Chủ yếu do đặc tính giống đực của Bát Muội không rõ ràng, thêm cái tên quả thực có thể làm nhận nhầm giới tính thành bé mèo cái.
Lúc đầu ba người trong ký túc xá vẫn còn cảm thấy sốc, nhưng nghĩ lại thì không chỉ có mỗi bọn họ nhận nhầm giới tính của Bát Muội. Dường như ngoại trừ Lục Húc ra thì mọi người đều tưởng Bát Muội là mèo cái, chuyện này thật sự chỉ có thể nói là liên quan đến trình độ đặt tên của Lục Húc.
Tin tức Bát Muội là mèo đực đã làm cả kí túc xá khiếp sợ.
Nhưng đồ đạc này nọ mua thì cũng mua rồi, ai nói mèo đực thì không thể dùng màu hồng thiếu nữ mơ mộng chứ.
Vả lại công chúa với mèo đực chỉ kém nhau một chữ nên tính ra cũng gần như nhau thôi.
Đến buổi tối Quý Tu Niên mới biết tin này.
Y rất hợp với Bát Muội, vô thức muốn tặng ít quà cho nó.
Ngày trước, Quý Tu Niên chưa từng nuôi động vật nhỏ, y hoàn toàn dựa vào việc tìm kiếm trên mạng mới lập ra được một tờ danh sách quà tặng.
Nếu không phải do cửa hàng thú cưng không có bộ quần áo nào cực kỳ đẹp thì thậm chí Quý Tu Niên còn muốn mua cho Bát Muội một bộ váy nhỏ.
Nghĩ đến Bát Muội, Quý Tu Niên cảm thấy lòng mình dần mềm mại.
Mấy thực tập sinh khác đều nghĩ cách hoặc mặt dày gõ cửa ký túc xá của Lục Húc, lợi dụng lý do tặng đồ ăn vặt để nhìn Bát Muội. Nhưng y là mentor, suy cho cùng y vẫn hơi ngại.
Cũng không biết lần sau gặp nhau, Bát Muội có còn nhiệt tình với y nữa không.
Thấy kim đồng hồ sắp chỉ chín giờ, Quý Tu Niên thay đồ rồi chạm vào tấm bùa hộ mệnh trên người một cái xem như tự động viên bản thân.
Y cũng không biết lần này hẹn gặp quỷ là đúng hay sai, suy cho cùng thì từ trước đến nay y chưa từng tiếp xúc với mấy thứ kiểu này.
Nhưng thật ra bốn người bọn họ trông không giống người xấu, thay vì tò mò, chi bằng hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Quý Tu Niên hạ quyết tâm trong lòng, y lập tức mở cửa chuẩn bị ra ngoài.
"Meo..."
Vừa mới đi đến cửa, y cúi đầu xuống thì nhìn thấy Bát Muội đặt mông ngồi trên đất, cái đuôi cuộn tròn vào chân trước đầy lông xù, nó đang ngẩng cái đầu nhỏ nhìn y.
"Sao nhóc lại ngồi một mình ở đây, Lục Húc đâu?"
Quý Tu Niên cong gối ngồi xổm xuống, y không nhịn được giơ tay xoa đầu Bát Muội.
Bát Muội quay đầu nhìn về hướng cạnh cầu thang, giống như nói chủ nhân đang ở ký túc xá.
"Anh vẫn còn chút chuyện, phải đợi anh làm xong mới chơi với nhóc được. Đi nào, anh đưa nhóc về."
Quý Tu Niên nói xong thì đứng dậy, y vẫy tay với Bát Muội rồi đi về phía trước.
Mặc dù cơ thể Bát Muội mềm mại, nhưng thắng ở sự linh hoạt, lúc xoay tròn cũng không khó cho lắm.
Khóe mắt Quý Tu Niên liếc thấy bé mèo nhỏ này đang "nhắm mắt theo đuôi" mình, y không khỏi suy nghĩ về tính khả thi của việc nuôi một bé thú cưng.
Từ trước đến nay y đều sống một mình, bây giờ xem ra có vẻ nuôi một bé động vật có khả năng bầu bạn cùng mình cũng không tệ.
Nhưng không biết mấy bé động vật nhỏ khác có sở hữu trái tim ấm áp giống Bát Muội không.
Một người một mèo rất nhanh đã đến cửa ký túc xá của Lục Húc, thấy cửa chỉ khép hờ, Quý Tu Niên vẫy tay chào Bát Muội: "Nhóc quay về tìm chủ nhân đi, không có chuyện gì thì tốt nhất không nên chạy lung tung. Mèo nhỏ dễ thương giống nhóc nếu không cẩn thận thì lập tức bị trộm mất đó."
Bát Muội ngẩng đầu yên tĩnh nhìn y, cũng chẳng rõ nó có nghe hiểu không.
Quý Tu Niên đưa nó tới cửa rồi quyết định đi làm việc của mình, y chưa đi được hai nước thì cảm thấy không đúng lắm, quay đầu lại mới phát hiện Bát Muội lại đi theo y tới đầu cầu thang rồi.
"Nhóc muốn đi cùng anh không?"
Không biết vì sao mà bỗng nhiên Quý Tu Niên nghĩ đến một khả năng.
Bát Muội vẫy đuôi cọ vào cẳng chân y, rõ ràng nó không muốn tách ra.
Dáng vẻ tha thiết chờ mong của nó cực kỳ ngoan ngoãn, cuối cùng Quý Tu Niên vẫn không thể nhẫn tâm từ chối.
Y quan sát chân Bát Muội cùng chiều cao của bậc thang một hồi rồi cúi người bế nó lên ôm vào trong ngực: "Vậy nhóc đi qua đó cùng anh nhé."
"Meo..."
Bát Muội nửa ý từ chối cũng không có, nó vô cùng vui mừng vùi đầu vào cánh tay Quý Tu Niên. Lông của nó đặc biệt mềm nhẹ, còn mang theo một luồng hương thoang thoảng khó hình dung.
Quý Tu Niên chỉ cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, y suy nghĩ một hồi mới nhớ ra đây là mùi hương của Lục Húc.
Gương mặt trẻ tuổi của cậu chợt hiện lên trong tâm trí, bản thân Quý Tu Niên cũng không biết vì sao y lại để ý mùi hương của Lục Húc.
Đợi y xuôi theo cầu thang đi đến lầu ba đã thấy F4 đang đứng thành hai hàng đợi ở đầu cầu thang, không biết còn tưởng họ đang tiếp khách cho quán rượu nào đó.
"Chào buổi tối anh Niên!"
"Anh Niên vất vả rồi ạ!"
Bốn người đồng thanh nói, giữa mày là niềm vui không thể che giấu.
Lúc nhìn thấy Bát Muội ở trong ngực Quý Tu Niên, bốn người âm thầm thắc mắc – đây không phải mèo nhà Thần Chết đại nhân à, sao nó lại ở chỗ Quý Tu Niên.
Không lẽ quan hệ của hai người đã tốt đến mức này rồi?
Hiển nhiên Quý Tu Niên không biết họ đang nghĩ gì, y vừa đi vừa nói: "Nói đi, mấy cậu tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"
F4 tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng vẫn chọn Hạ Tinh Hoa làm đại diện nói với Quý Tu Niên: "Anh Niên, thực ra ba năm trước bọn em là một nhóm..."
Giọng điệu Hạ Tinh Hoa có chút than thở, cậu đang kể chuyện của họ cho Quý Tu Niên nghe. Trước tiên, cậu chỉ đơn giản nói một chút về quá trình tập luyện của ba người, hồi tưởng quãng thời gian tươi đẹp đã qua đến nỗi trong mắt lấp lánh ánh sáng.
"Lúc đó bọn em có thể debut ngay được rồi, thiếu chút nữa thôi ước mơ mà em nỗ lực bấy lâu đã có thể trở thành sự thực..." Nói đến đoạn mất mạng vì tai nạn xe hơi, Hạ Tinh Hoa lại không nhịn được bắt đầu nghẹn ngào.
Thật sự chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, bọn họ đã có thể đứng trên sân khấu .
Họ nào có sợ biểu diễn xong lại phải đối diện sự thật mình đã chết, ít nhất cũng sẽ không nuối tiếc như lúc này.
Đồng đội bên cạnh cũng khó nén được, một bên đỡ vai Hạ Tinh Hoa an ủi cậu, một bên cố gắng kiềm chế không để bản thân khóc.
Đây là lần đầu tiên Quý Tu Niên thấy quỷ khóc trước mặt mình, y vốn muốn lấy khăn giấy đưa cho cậu nhưng lại bất tri bất giác nhớ ra rằng dường như quỷ không dùng được thứ này.
May mà Hạ Tinh Hoa chỉ kể qua chứ không dừng lại ở chuyện này, năng lực tự điều chỉnh cũng rất mạnh. Không đợi Quý Tu Niên nghĩ phải an ủi bọn họ thế nào, Hạ Tinh Hoa đã lau nước mắt rồi tiếp tục nói, "Sở dĩ bọn em lưu lại nơi này là vì tâm nguyện chưa thành, nếu có thể giống những thực tập sinh khác, được đứng trên sân khấu dẫu chỉ một lần, bọn em làm quỷ cũng không tiếc nuối gì nữa..."
Quý Tu Niên trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu: "Lí do tìm tôi là?"
Thấy giọng điệu của y ấm áp như vậy, Hạ Tinh Hoa lập tức nói: "Bọn em muốn Niên cũng làm mentor cho bọn em, mấy đứa em thực sự rất muốn tham gia tranh tài." Sau khi cậu nhớ ra điều gì đó, không đợi Quý Tu Niên trả lời cậu đã bổ sung thêm một câu, "Nếu như anh Niên cảm thấy không tiện thì từ chối cũng không sao cả. Từ trước đến nay bọn em chưa từng nghĩ đến việc muốn ràng buộc đạo đức hay đại loại như thế, Tinh Hoa em đây vốn đã rất vất vả rồi. Bọn em thực sự không sao hết, cùng lắm là lại đợi một người hướng dẫn có khả năng nhìn thấy mấy đứa em thôi... chỉ là không biết, lần đợi này còn tốn bao nhiêu năm đây..."
Giọng điệu nói chuyện của Hạ Tinh Hoa hơi nghẹn ngào, đã muốn khóc tới nơi, cậu thấp thỏm chờ đợi đáp án của Quý Tu Niên.
Dáng vẻ ba con quỷ trước mắt xem ra tuổi tác đều không lớn, nhất là Hạ tinh Hoa, lúc cậu xảy ra chuyện chỉ mới 17 tuổi, thậm chí còn chưa đến tuổi thành niên.
Cái thứ vận mệnh này, có người không muốn giữ, có người giữ không được.
Cõi lòng Quý Tu Niên thổn thức, y chỉ nói một câu: "Được thôi, tôi đồng ý với mấy cậu."
Vốn dĩ F4 đã chuẩn bị xong việc họ có lẽ sẽ bị từ chối, nhưng khi nghe thấy lời này, bọn họ như vỡ oà trong hạnh phúc.
"Có thật không ạ?"
" AAAAAAA quá tốt rồi, anh Niên em yêu anh!"
"Huhuhu không hổ là nam thần của em, anh Niên ơi em thật sự vui muốn chết luôn!"
Đào Anh Bác vừa nghe thấy lời này liền nhịn không được trêu chọc bạn mình một câu: "Vui là thật đó, nhưng chết rồi cũng là thật."
"Người ta chỉ là vui quá thôi mà..."
Mắt thấy bốn người vui thành một đoàn, ánh mắt Quý Tu Niên không nhịn được mà rơi trên người mặc áo sơ mi hoa.
Dù là vẻ bề ngoài hay tuổi tác, dường như anh ta không liên quan gì đến thần tượng.
Quý Tu Niên nhớ mang máng, lần trước anh ta giới thiệu bản thân là ca sĩ sáng tác.
Nhận ra ánh nhìn đánh giá của Quý Tu Niên, Đào Anh Bác hơi ngượng ngùng nói: "Anh Niên, sau khi em chết mới gia nhập "F4", em có thể tham gia đánh giá cùng họ không ạ?"
"Có thể."
Quý Tu Niên không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu cuộc đời anh ta, chỉ dùng thân phận người hướng dẫn nói với bọn họ: " Nếu vậy thì tôi trở về chuẩn bị nhạc trước, sáng sớm mai chúng ta gặp nhau ở phòng luyện tập, tôi giúp mấy cậu tiến hành đánh giá."
"Được ạ!"
"Cảm ơn anh Niên!"
Tính cách của mỗi người không giống nhau, dù làm quỷ cũng mỗi người một kiểu như thế.
Quý Tu Niên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp quỷ, càng không nghĩ đến việc bản thân có thể thản nhiên gặp gỡ như này.
Một vài quan niệm cố hữu bắt đầu phá bỏ, y nhìn Bát Muội mơ màng muốn ngủ trong ngực mình, không nán lại lâu nữa: "Mấy cậu chuẩn bị cho tốt, sáng mai gặp lại."
"Sáng mai gặp!"
"Cảm ơn anh Niên của em!"
F4 đồng thanh nói cảm ơn, trên gương mặt trẻ tuổi là sự mong đợi với tương lai, thoạt nhìn họ và mấy thực tập sinh tham gia thi đấu không phải hai kiểu.
Chỉ cần người khác vẫn có tương lai, bọn họ sẽ vĩnh viễn lưu lại đây.
Tâm trí Quý Tu Niên rung động, y không biết đó là cảm giác gì.
Y ôm Bát Muội chuẩn bị xuống lầu, mới đi được hai bước bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì mới quay đầu hỏi một câu: "Đúng rồi, tại sao mấy cậu lại đi theo Lục Húc?"
_____