Tử Thần Đại Nhân Tha C Vị Xuất Đạo Lạp

Edit: Quả Quýt.

Beta: ShiShi

Nhắc đến mạng lưới âm phủ của mình, Lại đại sư nói rất rõ ràng, rành mạch như thể ông ta là người quyền lực nhất trong giới âm tào địa phủ ấy.

"Cao 3 mét?" Lục Húc nở một nụ cười lạ, vờ như vô tình hỏi: "Thế thì Tử thần cao hơn tôi rồi."

"Đương nhiên" Lại đại sư như vừa nghe được cái gì buồn cười lắm, vô thức trợn mắt nhìn Lục Húc: "Chỉ là một phàm nhân mà cũng có gan dám so sánh với Tử thần?".

"Meoww" Bát Muội nhìn thấy Lục Húc và Quý Tu Niên đến gần thì lập tức nhổm dậy đi đón.

Lại đại sư nhìn Bát Muội liền tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, giơ tay vỗ vỗ lên người nó bịch bịch: "Con mèo hoang ở đâu ra đây? Mau cút đi."

Thái độ của ông ta kỳ quặc đến mức ngay cả Phạm Tăng cũng cảm thấy khó hiểu, hắn giải thích: "Bát Muội không phải là mèo hoang, là mèo nhà vô cùng đáng yêu của Lục Húc..."

"Cái loại âm tà này thì đáng yêu chỗ nào?" Lại đại sư không đợi Phạm Tăng nói xong đã nhảy vào bĩu môi: "Mèo là thứ thu hút ma quỷ nhiều nhất. Theo ta thì tất cả ma quỷ trong căn hộ này không chừng là do con mèo béo này gây ra..."

"Meo?" Tự nhiên bị body shaming ngang, Bát muội không khỏi dừng bước, hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt.

"Cơm ăn bậy cũng được, nhưng mà không được nói bậy bạ đâu nha", Lục Húc bế Bát Muội đang vô cùng ấm ức lên, nụ cười dần tắt, "Mèo nhà tôi cũng rất có sĩ diện đấy."

Lại đại sư khịt mũi khinh thường, kiêu căng ngạo mạn: "Giới trẻ ngày nay, chậc chậc..."

Ông ta chưa nói hết lời, nhưng ý hạ thấp người khác đã rất rõ ràng.

Bao nhiêu năm hành nghề, hầu hết mọi người đều kính trọng ông ta. Đột nhiên lại lòi ra một Lục Húc chống đối mình bằng mọi cách, ông ta đương nhiên sẽ cảm thấy không hài lòng.

Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Phạm Tăng liền vội vã chạy lại giảng hòa: "Ôi ôi có mèo chiêu quỷ nhưng cũng có mèo chiêu tài mà, Bát Muội chắc chắn là mèo chiêu tài."

Dù thế, Lại đại sư cũng không hề nể tình, dứt khoát kết luận: "Anh Phàm, nếu anh muốn đảm bảo căn hộ không bị ma ám, ta khuyên anh nên vứt con mèo này ra ngoài. Vì một con mèo mà làm ảnh hưởng đến sự an toàn của mọi người không phải cách làm của một quý ông."


Quý Tu Niên nghe vậy không khỏi nhíu mày. Càng ngày y càng thấy vị Lại đại sư này không giống trên mạng bình luận là đạo đức tốt đẹp cao thượng, mà còn khá cay nghiệt.

Hiểu được điều này, ánh mắt Quý Tu Niên cũng lạnh xuống. Thấy Lại đại sư vẫn còn đang nhắm vào Lục Húc cùng Bát Muội, y thậm chí còn cảm thấy việc mời ông ta về ngay từ đầu đã là một sai lầm.

Ngay lúc y muốn đuổi người, Lục Húc lại xem như không có chuyện gì xảy ra, tò mò hỏi: "Xin hỏi Lại đại sư năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Trên mạng người ta nói ngài đã 50 tuổi rồi, nhưng tôi thấy ngài chỉ khoảng đầu 40 hoặc trẻ hơn thôi."

"Khụ khụ....." Lại đại sư không ngờ Lục Húc lại đột nhiên nhắc tới tuổi tác của mình, nghe cậu nói mình mới bốn mươi, giọng điệu cũng dịu đi, "Tôi đã bảy mươi hai tuổi rồi, làm gì trông giống được như bốn mươi."

Câu này vừa nói ra, ngay cả Phạm Tăng cũng rất bất ngờ: "Ôi thế á, tôi vẫn tưởng đại sư với tôi là bạn đồng niên cơ đấy, không ngờ ngài lại hơn tôi tận 2-30 tuổi."

Phạm Tăng nói thế không phải vì muốn nịnh nọt Lại đại sư, mà thật sự là do Lại đại sư tuy đầy đặn khỏe khoắn nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài thì trông rất giống một người đàn ông trung niên.

Nghe người khác khen mình trẻ, Lại đại sư vô cùng đắc ý. Bây giờ ông ta nhìn Lục Húc lại thấy người này có vẻ cũng không còn đáng ghét như thế nữa.

Ông nhìn Lục Húc từ trên xuống dưới, không thể không nói thằng nhóc con này trông cũng rất đẹp mã, tiếc là tuổi thọ ngắn ngủi, nhìn qua cũng không có khả năng sống lâu.

Lại đại sư nhìn chằm chằm Lục Húc một lúc bỗng thấy cậu khá quen mắt, vô thức hỏi: "Cậu tên gì?"

"Lục Húc" Cậu thiếu niên cong khóe miệng, cũng không biết là đang định làm gì.

Lại đại sư nhìn nhìn một thôi một hồi rồi lại lắc đầu: "Tên rất được đấy, chỉ tiếc thọ mệnh không dài."

Ý trong câu này khá nghiêm trọng, người bình thường phàm là khi nghe xong những lời như mình phải chết yểu như này thì chắc chắn tim sẽ bất giác đập dồn như trống bỏi, ai mà nóng tính khéo còn nhảy dựng lên cãi nhau bài hãi.

Nhưng người tiên đoán này lại chính là Lại đại sư - người đã tiên đoán đúng về cái chết của hai nghệ sĩ trẻ trên weibo hồi trước!

Nghe vậy, Phạm Tăng và trợ lý không khỏi nhìn Lục Húc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và khó tin.

Quý Tu Niên đứng cạnh bên nói: "Giả sử con người thực sự có số mệnh, nhưng số mệnh này không phải bất biến. Nếu như vừa nhìn đã biết được số mệnh sinh tử thì con người ta còn cần nỗ lực để làm gì."


Lại đại sư lại lắc đầu: "Biết được số mệnh mới có thể sửa mệnh."

Lục Húc ở một bên đột nhiên như hiểu ra cái gì, cậu chống tay lên cằm như đang suy tư : "Vậy đại sư, ngài đã sửa mệnh bao giờ chưa?"

"Vớ vẩn! Đúng là nói bậy, sao ta có thể đi sửa mệnh!" Lục Húc chẳng qua là nói bừa một câu, nhưng phản ứng Lại đại sư lại rất lớn, giống như đã chịu sự bôi nhọ lớn nên phải nỗ lực vì chính mình làm sáng tỏ, "Lão phu ghét nhất là ba cái trò mèo nghịch thiên sửa mệnh của những người tự xưng là "danh môn chính phái" gì gì đó."

"Thế à." Lục Húc mỉm cười gật đầu, vẻ mặt rất vô tội: " Lại đại sư có đạo đức thật cao thượng. Tôi thấy ngài trẻ như thế còn tưởng ngày đây đi trộm thời gian của người khác. Là tôi hiểu lầm rồi."

Không hiểu sao khi nghe thấy từ " trộm", cơ mặt của Lại đại sư co giật rõ ràng. Nhưng sau đó Lục Húc đổi chủ đề rất khách khí, nếu ông ta so đo thì lại giống như đang chột dạ.

Cuối cùng, Lại đại sư đành kiềm lại hết những lời định nói.

Hiện tại , ông ta chỉ thấy cậu trai này nhìn ngược nhìn xuôi cũng không vừa mắt, đáng đời bị đoản mệnh.

"Lại đại sư, chúng ta đi lên xem trước đi, tôi sợ những con quỷ kia lại xuất hiện." Phạm Tăng bỏ ra rất nhiều tiền mời người tới, không phải là để gây phiền toái cho mọi người.

Lại đại sư có vẻ như đã lấy lại bình tĩnh, phẩy tay áo không thèm nhìn Lục Húc: "Đi thôi, thời gian của ta có hạn, việc chính quan trọng."

Lúc này, chương trình vẫn đang trong giai đoạn khử trùng, các thực tập sinh đang ở trong ký túc xá đóng cửa không ra ngoài.

Hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chơi game ì xèo xen lẫn tiếng nói chuyện, ngoài ra thì đừng nói chi tới một bóng quỷ, ngay cả một bóng người còn không có.

"Lại đại sư, ngài xem nơi này có có cái đó không?" Đèn hành lang sáng rực, cũng không có âm thanh lạ, nhưng Phạm Tăng lại cảm thấy rất hoảng sợ.

Đúng lúc có tiếng sét đánh, cửa sổ ở cầu thang vang lên tiếng kẽo kẹt.

Trợ lý dù sao cũng là con gái nên không khỏi hét lên một tiếng rồi tự bịt miệng mình lại.

Vừa hay Lục Húc đứng bên cạnh cô, cậu cúi đầu dịu dàng cười nói: "Nếu sợ thì về phòng đợi nhé, khi xong việc rồi lại ra sau."


Lục Húc vốn rất đẹp, khi cúi đầu trông rất dịu dàng, chiếc mũi thẳng và đôi mắt sâu thẳm của cậu khi nhìn ở khoảng cách gần như khiến tim người ta đập thình thịch. Khoảng cách gần đến mức cô thực sự thèm muốn vẻ đẹp của Lục Húc, trợ lý không khỏi tự trách, lúc nào rồi mà còn bận trêu chọc em trai nhỏ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ Lục Húc mà bầu không khí hồi hộp nãy giờ cũng tiêu tán không ít.

Trợ lý lắc đầu, nói nhỏ: "Dù sao đây cũng là cơ hội nghìn năm khó gặp, tôi muốn đi xem thử."

Không dễ mà gặp được sự kiện quỷ ám, người ta đương nhiên sẽ muốn đi xem để mở rộng tầm mắt.

Lòng hiếu kì của người trẻ tuổi luôn rất cao. Thấy cô kiên trì, Lục Húc chỉ cười không nói nữa.

Lại đại sư từ lúc lên lầu đến giờ vẫn chưa nói lời nào, chỉ lấy một chiếc bàn là từ trong túi ra: "Nếu có quỷ, bàn là sẽ chuyển động."

F4 vốn đang tập vũ đạo ở tầng 3, nghe nói có đại sư đến bắt quỷ đều nháo nhào nói muốn đến xem.

Trước đây đài truyền hình đã mời rất nhiều đại sư đến trừ tà. Ban đầu họ khá vui vẻ, nghĩ rằng nếu có ai thấy được mình, họ sẽ có thể nói ra nguyện vọng thầm kín của mình. Thế mà mấy người đó toàn là lừa đảo, chẳng những không đuổi được quỷ mà còn bị chính bản thân dọa sợ chạy mất dép.

Hôm nay, nhìn qua thì mấy món đồ nghề của người này trông tốt hơn mấy kẻ lần trước, biết đâu lại thực sự có bản lĩnh?

Có Lục Húc ở đây, F4 cũng không sợ có kẻ nào đến thu phục.

Ngày trước Lục Húc đại nhân đã nói rồi, bọn họ là quỷ đã đăng kí, được pháp luật âm phủ bảo vệ.

Hạ Tinh Hoa gan lớn, thấy Lại đại sư cầm bàn là thì không tự chủ bước lên, đứng ngay cạnh cảm thán: "À há, trông cái này xịn ghê."

Vừa nói xong, kim bàn là đang đứng im bỗng quay như chong chóng, hiển nhiên vừa có thứ gì đó xuất hiện.

"Ôi má ơi, ban nãy có quỷ đúng không?"

Hạ Tinh Hoa bỗng vô cùng kích động, không nhịn được nói.

Đào Anh Bác không nhìn nổi nữa, anh đi qua đẩy Hạ Tinh Hoa một cái: "Xin đấy, chính bản thân cậu là quỷ đấy còn gì."

"À, đúng rồi nhể." Lúc này Hạ Tinh Hoa mới kịp phản ứng, đúng rồi ha, chính mình là quỷ nên không có gì phải sợ cả.


Cậu cười hì hì, lại thấy Lại đại sư cầm la bàn hướng về phía mình, nhìn thằng qua như cậu đang đứng đối diện ông ta vậy.

Hạ Tinh Hoa bất giác thấy căng thẳng, thử giơ tay vẫy vẫy: "Hello, tôi không phải quỷ ác đâu..."

Nhưng Lại đại sư căn bản chẳng để ý tới, đột nhiên ông ta móc chu sa ra khỏi túi, vẩy một chút qua đây hét lớn: "Ác quỷ, chạy đi đâu?"

Không đợi Hạ Tinh Hoa phản ứng lại, Lại sư đã ngồi xuống dưới đất, hai tay chắp lại lẩm bẩm: "Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bổn căn..."

Ông ta lưu loát niệm một đoạn chú ngữ dài ngoằng, kết hợp với bầu không khí hiện tại, không thể không nói là vô cùng giống như đang xảy ra chuyện đó vậy.

Lục Húc ôm Bát Muội đứng ở ven tường, thừa dịp lúc vị Lại đại sư này đang "biểu diễn trên sàn" thì móc di động ra chụp một bức gửi cho Cục Lưu Trữ.

-----

【SS-Lục Húc: Giúp tôi kiểm tra thông tin của người này, ngày sinh ngày mất bệnh tật đều phải có. 】

Cục Lưu Trữ hồi âm rất nhanh:

【 Lại Thành Sơn, nam, sinh năm 1948, hiện năm 52 tuổi......】

Sinh năm 1948, tính đến nay cũng phải đến 72 tuổi rồi chứ. Không dưng bỗng nhỏ hơn tận 20 năm, chắc chắn là có gì đáng ngờ.

Không chờ Lục Húc hỏi, Cục Lưu Trữ đã gửi tin nhắn đến:

[Qua kiểm tra rà soát, người này lẽ ra phải chết vào năm Thiên Hi, nhưng lúc đó hồ sơ bị trộm nên mất thông tin, không kịp ghi chép lại. Căn cứ theo các tiêu chuẩn liên quan, người này được xác định là kẻ nhập cư trái phép, yêu cầu các đồng nghiệp từ Bộ Tử thần hợp tác và đưa anh ta về âm phủ để xử lý. 】

Hóa ra là người nhập cư trái phép thật này.

Lục Húc ngay từ lần đầu nhìn thấy Lại Thành Sơn đã cảm thấy có gì đó không ổn, chắc là do ông ta lúc chết không cam lòng nên đã dùng thủ đoạn đen tối để cướp thọ mệnh của người khác.

Nhưng cũng phải nói, ông ta đúng là to gan. Đã làm việc ác như vậy mà còn không biết giấu diếm, ngược lại còn gióng trống khua chiêng đi lừa đảo trên mạng.

Đúng là trùng hợp, ngày hôm nay ông ta lại đụng trúng cậu.

Ông ta đã tự tìm đường chết, nếu như cậu không làm gì thì lại cô phụ tâm ý của ông ta quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận