Biệt thự nhà họ Lữ.
Lữ Phượng Tiên, bố của Lữ Phong, đang uống trà nói chuyện với một ông lão.
Nếu Lưu Phong ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra, ông lão đó chính là Tôn Khánh Niên của tập đoàn Đan Quỳnh.
Lúc này Tôn Khánh Niên mặt mày hồng hào, tinh thần vẫn chưa hết phấn khích.
Hiệu quả của kem dưỡng da tốt hơn trong tưởng tượng.
Không bao lâu nữa, kem dưỡng da sẽ có thể đưa ra thị trường.
Tôn Khánh Niên cũng sẽ nhờ sản phẩm mỹ phẩm này mà đi vào sử sách.
“Chú Tôn, có vẻ chú đang vui lắm nhỉ”, Lữ Phượng Tiên quan sát Tôn Khánh Niên, rót một tách trà cho ông ta.
Tôn Khánh Niên nở nụ cười: “Phượng Tiên, nhiều năm thế rồi, hôm nay là ngày chú vui nhất”.
“Ồ?”, Lữ Phượng Tiên đầy hứng thú: “Chú Tôn, Thượng Hương đồng ý lấy Tiểu Phong rồi sao?”.
Tôn Khánh Niên có một cô cháu gái tên là Tôn Thượng Hương.
Tôn Khánh Niên là bạn thân của bố Lữ Phượng Tiên.
Ngày xưa khi bố của Lữ Phượng Tiên còn sống đã có lòng tác hợp cho Tôn Thượng Hương và Lữ Phong.
Sau khi bố của Lữ Phượng Tiên qua đời, Lữ Phượng Tiên càng để tâm đến chuyện này.
Nhưng lần nào Tôn Khánh Niên cũng lấy lý do cháu gái không đồng ý để từ chối.
Lữ Phượng Tiên cũng biết Lữ Phong có tính nết ra sao. Nhưng cũng hết cách, ông ta chỉ có một đứa con trai, cho dù nó phạm lỗi tày trời, chẳng lẽ lại đánh chết được sao?
“Ha ha, Phượng Tiên à, không phải chuyện này”.
Tôn Khánh Niên xua tay, đổi chủ đề: “Thật ra hôm nay chú đến tìm cháu là muốn nói với cháu, Thượng Hương đã có người trong lòng rồi”.
“Hả?”, Lữ Phượng Tiên cau mày: “Chú Tôn, chú không đùa với cháu đấy chứ?”.
“Chuyện này sao mà đùa được”.
Tôn Khánh Niên nghĩ tới thủ đoạn của Lưu Phong, không khỏi tán thán: “Thằng nhóc đó không những là nhân tài mà còn có thể coi là nhân vật kiệt xuất trong ngành mỹ phẩm. Nghe những gì cậu ta nói, tôi giống như được giác ngộ vậy”.
“Vì vậy, để không làm lỡ chung thân đại sự của Tiểu Phong nhà cháu, chú làm xong chuyện quan trọng là đến nói với cháu
ngay đây”.
“Phượng Tiên à, mặc dù chú và bố cháu là bạn, nhưng chuyện của thế hệ con cháu, chú cũng không thể làm chủ, phải xem ý muốn của chúng nó”.
Lữ Phượng Tiên có vẻ mặt khó coi: “Chú Tôn, rốt cuộc là chú muốn người đó trở thành cháu rể của chú, hay là Thượng Hương chọn trúng cậu †a?”.
“Không quan trọng, không quan trọng! Ha ha, Phượng Tiên, sau này hai nhà chúng ta vẫn có thể thường xuyên qua lại, đợi khi nào đính hôn, chú sẽ mời cháu”.
Tôn Khánh Niên đứng lên định đi.
“Ông Tôn!”. Lúc này Lữ Phong vừa trở về, đi thẳng vào nhà.
Tay của hắn vẫn còn quấn băng, sắc mặt có vẻ rất khó coi.
Lữ Phong đã thèm muốn Tôn Thượng Hương, cháu gái của Tôn Khánh Niên từ rất lâu.
Vốn tưởng dựa vào mối quan hệ của hai nhà, sớm muộn gì Tôn Thượng Hương cũng sẽ trở thành người phụ nữ của mình.
Bây giờ Tôn Khánh Niên lại nói Tôn Thượng Hương đã có người mình thích.
Sao Lữ Phong có thể chấp nhận được?
“Ông Tôn, người đàn ông đó là ai?”, Lữ Phong nhìn chăm chằm Tôn Khánh Niên, nỗi bất mãn viết rõ trên mặt.
“Tiểu Phong, sao lại nói chuyện với ông Tôn như vậy!”, Lữ Phượng Tiên sâm mặt, quát lên.